Cũng may hai người trở về sớm, khi Tuy Tuy phục hồi tinh thần, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng mưa rơi trên lá chuối, êm ái mà nhẹ nhàng, giống như tiếng than cháy tí tách.
Mưa rơi xuống cây chuối tây, làm ướt cây vải tiêu, bóng dáng loang lổ trên mặt đất, giống như một giấc mơ hỗn loạn…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng tại sao màn ngủ lại không được kéo xuống?
Ồ, hoá ra hai người không nằm trên giường.
Lý Trọng Tuấn vẫn ngồi trước bàn, đôi mắt Tuy Tuy nhắn chặt, để mặc cho chàng ôm chặt vào lòng.
Đôi chân nàng trắng nõn, một chân đặt lên đệm, một chân gác trên thành giường, lộ ra đóa hoa mai đỏ tươi còn đang chớm nở giữa hai đùi. Những ngón tay thon dài của Lý Trọng Tuấn khéo léo luồn lách, tách những đoá hoa mai sang hai bên, chọc cho chảy mật. Tuy Tuy chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh.
Nếu đổi lại là nữ nhân nhà lành thì có lẽ đã xấu hổ chết mất, nhưng Tuy Tuy lại không phải loại nữ nhân như vậy. Nàng lập tức bật ra tiếng rên rỉ quyến rũ, vặn vẹo thân thể: "Điện hạ, cho dù không đi ngủ, ít nhất chàng cũng nên tắt đèn đi. "
“Tắt đèn rồi làm sao bản vương đọc sách?” Giọng nói lạnh lùng của Lý Trọng Tuấn vang lên, tay còn lại của chàng cũng không nhàn rỗi, đưa xuống xoa nắn bộ ngực đầy đặn của nàng: “Đây, lật trang này.”
Sổ sách trên bàn vẫn còn đang mở, vậy mà tên nam nhân chó má này cũng nghĩ ra được, một bên đọc sách một bên hành hạ nàng, cả hai việc đều không hề chậm trễ.
"Ưm… Ưm..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy cũng không chống cự, nàng đưa hai tay chống lên bàn, còn chưa kịp lật sách, Lý Trọng Tuấn đã di chuyển thân thể, dùng ngón tay thon dài cọ sát vào âm hộ, cho đến khi nàng bắn ra một tia xuân thủy.
Tuy Tuy có chút giật mình, nàng khép chặt hai đùi lại theo bản năng, nhưng Lý Trọng Tuấn đã mạnh mẽ tách chúng ra.
Đôi tay thon dài của chàng lại đưa vào trong huyệt một lần nữa, ngón tay chàng có nhiều vết chai sần, mỗi lần chọc vào là một lần chạm đến chỗ sâu nhất trong người Tuy Tuy.
Ban đầu Tuy Tuy còn chống cự yếu ớt, nhưng hiện tại cơ thể nàng đã mềm nhũn, nói năng cũng không trôi chảy, nàng quay đầu liếc Lý Trọng Tuấn một cái, bỗng nhiên thấy chàng rút ngón tay ra, lấy khăn tay lau sạch nước, mỉm cười nói: "Tự mình làm đi!"
Tuy Tuy tức giận trừng Lý Trọng Tuấn, nhưng đáng tiếc nàng không có chút khí thế nào, thậm chí còn lộ ra một chút nũng nịu đáng thương.
Nàng không thể làm gì khác hơn, siết nắm tay sau đó chống đỡ, một tay chống lên chiếc bụng săn chắc của chàng, một tay mân mê dương vật. Dương vật to dài của chàng đang phập phồng, nóng rực trong tay Tuy Tuy. Cũng may là dương vật của chàng cong cong, chỉ cần hơi nhấc mông lên là có thể dễ dàng đưa vào. Khe thịt nóng ẩm, trơn tuột của Tuy Tuy khẽ run rẩy như một cái miệng, mút chặt lấy phần đầu của dương vật.
Bên trong Tuy Tuy vừa trơn vừa ướt nhưng mà lại quá hẹp, từng thớ thịt như bó chặt lấy dương vật, khiến Lý Trọng Tuấn rất khó đi vào. Tuy Tuy đành phải từ từ chậm rãi tìm cách xử lý, nhưng Lý Trọng Tuấn lại không đủ kiên nhẫn, chàng vòng tay qua eo nàng để tìm một góc độ phù hợp, sau đó bắt nàng duỗi thẳng eo, nhanh chóng đâm thật mạnh dương vật vào.
“Ối trời aaa… Điện hạ… Đừng… Đủ rồi, thật đấy… Ôi… Được rồi… Sâu quá...”
Dương vật nóng bỏng của Lý Trọng Tuấn đã hoàn toàn bị vùi lấp, nửa người Tuy Tuy gần như tê dại, nàng vô lực ngã vào lòng Lý Trọng Tuấn, nghe chàng thở hổn hển. Tuy đã vào bên trong nhưng Lý Trọng Tuấn vẫn đang khắc chế rất nhiều, chàng thì thầm bên tai Tuy Tuy, giọng khàn khàn: "Thả lỏng một chút, đừng kẹp ta quá chặt."
"Ai kẹp Điện hạ... Rõ ràng... Rõ ràng là của chàng quá to… Aaa… Ưm, tức quá!"
Tuy Tuy có chút hờn dỗi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Lý Trọng Tuấn đã vòng tay qua chân nàng, bắt đầu mây mưa điên cuồng.
Âm thanh của nàng đột nhiên thay đổi, rên rỉ không kiêng kị.
Trong bóng tối mờ ảo, chiếc gương đồng được đặt rất xa nhưng không biết vì sao, Tuy Tuy vẫn lờ mờ nhìn thấy hai thân thể đang điên cuồng cuốn lấy nhau phản chiếu trong gương, phô bày ra hoàn toàn dáng vẻ dâm mỹ của nàng.
Côn thịt đỏ au liên tục rút ra đâm vào trong khe thịt dài hẹp. To như thế, dài như thế nhưng khe thịt của nàng vẫn có thể há miệng ra nuốt trọn một cách ngon lành.
Làn sóng ái ân dâng trào hết đợt này đến đợt khác, gần như sắp đạt đến đỉnh điểm, bỗng nhiên Lý Trọng Tuấn kéo nàng vào lòng, tựa cằm lên cổ nàng thì thầm: “Lát nữa nàng về đi, buổi tối ta còn có việc, chưa chắc đã có thể ngủ lại với nàng. Nếu như nàng sợ, ta đưa kiếm của ta cho nàng, được không?"
"Ưm… Ưm, Điện hạ... Chậm một chút."
Cơ thể Tuy Tuy run lên bần bật, vừa nghe vậy cũng vội vàng dừng lại. Nàng muốn quay đầu nhìn Lý Trọng Tuấn, hỏi chàng cho rõ ràng nhưng vừa mới xoay người, dương vật của chàng như móc câu, móc thẳng vào giữa huyệt sâu của nàng, kích thích cho xuân thuỷ lại bắn thẳng ra ngoài một lần nữa.
"Điện hạ vừa nói gì vậy, Điện hạ!”
“Đừng cử động!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...