Vẻ mặt của Lý Trọng Tuấn vô cùng khinh thường, chàng đứng thẳng dậy đi xuống bệ cạnh A Vũ, dùng mũi giày nâng mặt A Vũ lên. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dị thường của A Vũ, sắc mặt Lý Trọng Tuấn càng ngày càng tệ.
Tuy Tuy càng nghĩ càng không thể hiểu được: "Ta cho hắn ta tiền và hắn ta là loại người gì thì có liên quan gì đến nhau? Hắn ta là…"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng biết hắn ta là ai không?” Lý Trọng Tuấn ngắt lời Tuy Tuy: “Hắn ta là kẻ đã ngồi tù bốn năm.”
Tuy Tuy lập tức trở nên cảnh giác, nghi ngờ chuyện này có liên quan đến vụ án năm năm trước, nàng do dự gật đầu. "Ta biết."
Lý Trọng Tuấn tức nghẹn đến tận cổ, sau đó trừng mắt nhìn nàng, một lúc sau đột nhiên chàng mỉm cười với đôi mắt đầy u ám. Đây thực sự là một nụ cười phức tạp, dường như vừa bất lực lại vừa tự giễu. Trong hoàn cảnh kỳ quái, căng thẳng này, nụ cười của chàng càng thêm quỷ dị.
Một lúc sau, Lý Trọng Tuấn cười nói: "Ồ, thì ra là ngoại trừ ta, ai nàng cũng có thể."
"Hả? Cũng có thể cái gì?"
Lý Trọng Tuấn ngước mắt lên, vẻ mặt dần chuyển sang vẻ u ám, lớn tiếng ra lệnh cho người kéo A Vũ xuống. Thấy Lý Trọng Tuấn nổi giận như vậy, Tuy Tuy vô cùng sợ hãi, vội vàng lên tiếng: "Điện hạ muốn làm gì!"
Lý Trọng Tuấn cười như không cười: “Ta muốn hắn ta chết."
A Vũ là nhân chứng cuối cùng của vụ án, ai chết cũng được nhưng hắn ta tuyệt đối không được chết, nhưng Tuy Tuy làm sao biết được điều này, nàng kêu lên một tiếng: "Không được!" Sau đó, nàng quay người muốn đuổi theo A Vũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Trọng Tuấn nhanh tay túm lấy Tuy Tuy, nàng cố hết sức chống cự, cả hai dây dưa một lúc vẫn không buông nhau ra. Nàng không hiểu tại sao, trong đầu nghĩ rằng chuyện này chắc chắn liên quan đến Bảo Tháp tự, cho nên nàng dùng hết sức lên tiếng kêu oan.
"Nếu là bởi vì chuyện đã xảy ra năm năm trước, thì Điện hạ không thể giết A Vũ, hắn ta bị oan, thật sự oan uổng!"
Nhưng sức của Lý Trọng Tuấn càng ngày càng mạnh, chẳng mấy chốc Tuy Tuy đã kiệt sức. Nàng thấy bản thân sắp bị chàng hàng phục thì đột nhiên gót chân đụng phải chiếc giường hoa mai bên cạnh, lập tức ngã ngửa ra sau. Nàng đưa tay vào không trung, nắm loạn xạ, nhưng chỉ nắm được đai lưng của Lý Trọng Tuấn, sức nặng của cả người nàng dồn hết vào chiếc đai lưng này, kéo Lý Trọng Tuấn cùng nàng ngã xuống.
Nàng cảm thấy phía sau gáy nàng chắc chắn sẽ đập vào góc của chiếc giường, vì vậy nàng nhắm chặt mắt như thể đang chờ chết. Tuy nhiên sau một tiếng va chạm, ngoại trừ việc thở không ra hơi thì đầu nàng lại không đau đớn chút nào.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn xuống một lần nữa, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Lý Trọng Tuấn đang lọt vào tầm mắt của mình.
“A...”
Lúc này Tuy Tuy mới nhận ra chiếc giường đã bị lật đổ ra xa, nàng và Lý Trọng Tuấn bị ép vào nhau như bánh hấp, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Hiển nhiên Lý Trọng Tuấn cũng bị cú ngã vừa rồi làm cho choáng váng, ánh mắt mờ mịt nhìn lại Tuy Tuy, lông mi có hơi run rẩy. Lý Trọng Tuấn có một đôi mắt dài, đen láy, giờ phút này đôi mắt đó nhìn nàng dường như có chút ẩn tình.
Tuy Tuy ngẩn người.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy bên cửa sổ ở phía tây có tiếng bước chân. Nàng đang loay hoay nhìn lại thì thấy hai người hầu từ sau rèm đi ra, hình như là đi giao sách. Hai người bọn họ không nhìn thấy Ngụy Vương, bèn liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Tuy Tuy, bọn họ sợ hãi quỳ rạp xuống đất, liên tục nói: "Nô tài đáng chết" Sau đó bọn họ vội vàng rút lui.
“Không, không phải, các ngươi đừng đi.”
Tuy Tuy bị Lý Trọng Tuấn đè lên, khóc không ra nước mắt, nhưng dường như Lý Trọng Tuấn không có ý định tha cho Tuy Tuy, chàng dùng sức bế nàng lên, hung hăng ném xuống giường.
Tuy Tuy muốn ngồi thẳng dậy, lại bị Lý Trọng Tuấn đẩy ngã xuống, sau đó nằm đè lên nàng. Tuy Tuy hoảng sợ nói: "Là hiểu lầm! Điện hạ, đây là hiểu lầm. Điện hạ, ngươi không thể không biết phải trái đúng sai..."
Lý Trọng Tuấn này quả thật là một tên xấu xa! Chàng không tự cởi y phục của mình mà lại hung hãn xé toạc chiếc áo ngoài của nàng, lấy thắt lưng của nàng trói hai tay nàng vào thành giường.
Tuy Tuy ngẩng đầu lên giãy giụa, đột nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay Lý Trọng Tuấn có vết bầm tím, chắc là do vừa rồi bị ngã.
Mặc dù Tuy Tuy nghĩ mãi vẫn không hiểu chàng bị ngã như thế nào, nhưng trong lòng nàng không khỏi cảm thấy tự mãn, bởi vì tuy chàng là nam nhân nhưng thân thủ vẫn không bằng nàng.
Tuy nhiên, chỉ trong nửa khắc, Lý Trọng Tuấn không chỉ trói tay nàng mà còn lấy ra một chiếc khăn tay màu tím che mắt nàng lại.
“Điện hạ, người định làm cái quái gì vậy? A!”
Tuy Tuy hét ầm lên, nàng cảm thấy một sự ấm áp đang lan truyền ở cổ, cảm giác này càng rõ ràng hơn khi nàng không thể nhìn thấy gì. Đột nhiên bên tai nàng vang lên tiếng thở hổn hển, giọng nói trầm khàn của chàng khẽ vang vọng bên tai.
"Cũng không có gì khác biệt, phải không?"
Vừa nói, Lý Trọng Tuấn lại bắt đầu gặm cắn vào cổ nàng, hơi thở trầm thấp, ẩm ướt nóng rực, giống như một sói lớn đang vồ lấy chú thỏ con.
Toàn thân Tuy Tuý ngứa ngáy, nhưng cũng không phải ngứa kiểu muốn gãi, mà là bởi vì nóng quá nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng cũng gạt bỏ ý tứ của Lý Trọng Tuấn, khảng khái đáp: "Điện hạ không cần nhiều lời như vậy, ta trong sạch! Không phải chỉ muốn ngủ với ta thôi sao! Được, đến đây, chỉ cần Điện hạ không giết A Vũ thì chàng có thể làm bất kỳ điều gì chàng muốn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...