Trên đường đi giao rượu trở về, Tuy Tuy bị "mời" lên xe ngựa.
Nói là mời nhưng thực ra giống như cưỡng chế, một chiếc xe ngựa chặn Tuy Tuy ở đầu hẻm, hai nam nhân to lớn đi xuống, nói có người muốn gặp nàng một chút. Mặc dù có nói qua với nàng, nhưng lại không hề cho nàng bất kỳ cơ hội cự tuyệt. Một trái một phải vây chặt lấy nàng, cưỡng ép nàng lên xe ngựa. Tuy Tuy thậm chí còn không có cơ hội để hỏi hai người đó là ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có còn vương pháp nữa hay không! Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà lại cưỡng bắt nữ nhân!
Mà cũng không phải, nàng vẫn đang mặc y phục nam nhân.
Nhưng điều đó còn lạ lùng hơn! Nếu là trước đây, Tuy Tuy sẽ sợ đến chết khiếp, nhưng từ khi được Lý Trọng Tuấn rèn luyện, nàng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vắt óc suy nghĩ xem nàng đã đắc tội với ai.
Chẳng lẽ vẫn là Lý Trọng Tuấn? Không đúng, chẳng phải bây giờ chàng đang ở Trường An, ăn no uống say, cưới nữ nhân thế gia hay sao? Làm sao có thể nhàm chán đến mức cho người hù dọa nàng? Chẳng lẽ lại là chất tử của Huyện lệnh?
Nhưng nếu như thế cũng không cần phải khách khí với nàng như vậy?
Xe ngựa đi từ sáng đến tối, Tuy Tuy được mời đến nha môn Lũng Tây, nàng vừa bước vào đã nhìn thấy Lý Trọng Tuấn đang đứng giữa căn phòng âm u, rộng lớn.
Đến đây Tuy Tuy mới thông suốt, hóa ra trên thế gian này thực sự có người nhàm chán đến như vậy.
"Điện… Điện hạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy nói lớn, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Nàng vốn cho rằng cả đời này nàng sẽ không bao giờ gặp lại Lý Trọng Tuấn nữa, không ngờ chưa đầy nửa năm sau, bọn họ lại gặp lại nhau theo cách kỳ quái như này. Lý Trọng Tuấn có vẻ gầy hơn, chàng khoác một chiếc áo bào màu xanh đen chỉnh tề, cả người chàng giống hệt như nét chữ của chàng vậy, vừa nghiêm nghị lại vừa sắc nét.
Lý Trọng Tuấn vẫn ngồi trong bóng tối, sắc mặt nghiêm nghị. Tuy Tuy không biết tại sao, chỉ có thể lên tiếng thăm dò: "Điện hạ! Đây là nơi nào?"
Lý Trọng Tuấn nhìn vào tờ giấy trên tay, không để ý tới nàng.
Tính khí của chàng thực sự không thay đổi chút nào.
Tuy Tuy lại hỏi: "Tại sao Điện hạ lại ở đây?"
Lý Trọng Tuấn vẫn không để ý tới nàng.
Tuy Tuy muốn hỏi câu thứ ba, lại phát hiện cách đó không xa có một người bị trói tay sau lưng, miệng bị nhét giẻ chỉ có thể kêu ú ớ. Tuy Tuy ngẩn người, chăm chú nhìn kỹ lại, thì ra người đó chính là A Vũ!
Lúc này Tuy Tuy đã không thể giữ được bình tĩnh.
A Vũ và Lý Trọng Tuấn vốn không có quan hệ, làm sao lại… Nàng vừa định chạy tới chỗ A Vũ, nhưng bị thị vệ tiến lên ngăn cản.
Tuy Tuy hét lớn: "Tại sao Điện hạ lại bắt hắn ta? Hắn ta phạm tội gì mà Điện hạ lại trói hắn ta như vậy!"
Lúc này Lý Trọng Tuấn mới phản ứng lại, đặt tờ giấy trong tay lại chỗ cũ. Một tiếng “bộp” vang lên, chàng giống như Huyện thái gia cầm kinh đường mộc đập mạnh xuống bàn, bắt đầu lạnh lùng thẩm vấn.
"Tiền đâu?"
"Hả?"
"Tiền ta cho nàng."
Tuy Tuy thật sự rất ghét bản thân mình. Mỗi khi nàng nói chuyện với Lý Trọng Tuấn, nàng có cảm giác mình giống như một kẻ ngốc, nhưng nàng thực sự không thể hiểu được Lý Trọng Tuấn đang nói cái gì. Tuy Tuy nhìn chàng với gương mặt khó hiểu, suy nghĩ một lúc lâu mới dám hỏi lại.
“Điện hạ thiếu tiền sao? Ta có thể trả lại tiền cho Điện hạ.”
“Tiền ta đưa cho nàng, nàng dùng vào việc gì?” Sắc mặt Lý Trọng Tuấn rất tệ, chàng liếc nhìn A Vũ đang run rẩy: “Dùng cho loại người này sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...