"Điện hạ, vừa rồi thư từ Đôn Hoàng mới tới, nói từ lúc bọn họ đánh tiểu tử kia một trận hung ác, đã ba bốn tháng nay hắn ta vẫn còn đang dưỡng thương, không thấy động tĩnh gì." Cao Sính cúi đầu bẩm báo: "Tuy cô nương muốn tránh đầu sóng ngọn gió, vẫn chưa chuẩn bị lập cửa hiệu, mỗi ngày chỉ mặc nam trang ra cửa bán rượu, tìm người mua, sau đó mang người đưa rượu đến chỗ đối phương."
"Thật sự có người bị nàng ta lừa à?" Lý Trọng Tuấn khinh thường giễu cợt, nhưng lại hỏi: "Đều là những ai?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao Sính nói: "Chính là mấy chỗ thực tứ * tiểu điếm... Đúng rồi, còn có một nhà nam quán [1]."
Lý Trọng Tuấn ngừng lại một chút, nhướng mày nhìn lướt qua Cao Sính một cái, cũng không nói gì, tiếp tục chỉnh băng quấn cổ tay.
Tiểu hoàng môn** dắt ngựa tới Thừa Quang môn của Thượng Lâm uyển, lại đưa bao đựng tên nỏ lên, Lý Trọng Tuấn cầm trong tay cân nhắc, đeo lên vai rồi phóng người lên ngựa.
Hôm nay hai mươi ba tháng năm, là ngày hoàng đạo, thích hợp săn bắn.
Bệ hạ mở Thượng Lâm uyển, kiểm duyệt Hoàng tử cưỡi ngựa bắn cung.
Đương kim Hoàng thượng có mười bốn nhi tử, tám người đều đang ở Trường An, trong đó Tam Hoàng tử có mẫu phi là Vương Thục phi, là người của Vương thị ở Thái Nguyên. Tiêu Hiền phi - mẫu phi của Lục Hoàng tử có xuất thân từ Tiêu thị ở Lan Lăng, tuy không thể so với Thôi Lư, nhưng hai vị Hoàng tử này đều là nhân tuyển nổi bật cho vị trí trữ quân.
Hai người có xuất thân không hơn kém là bao, không ai phục ai, mỗi người đều dốc hết sức, điều khiển ngựa phóng như bay, nhanh chóng hăm hở chở đầy con mồi mà về.
Ngụy Vương trở lại Trường An sau năm năm rời đi, vừa vặn đúng lúc đang xảy ra nhiều chuyện thế này, tất nhiên cũng bị nhìn chằm chằm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà biểu hiện của chàng quả thật quá kém cỏi, ngay cả một con mãnh thú cũng không săn được. Lúc chàng trở lại, sau ngựa chỉ có thi thể hai con thỏ hoang và một con nhím.
Thậm chí còn không bằng Thụy Vương mười lăm tuổi.
Hoàng đế hòa ái, vẫn lần lượt ban thưởng một phen, dùng ngọ thiện ở cung Kiến Chương, sau đó giải tán mọi người nhưng chỉ để lại Lý Trọng Tuấn.
"Cửu lang." Hoàng đế rảnh rỗi hỏi: "Hôm nay cơ thể rất khó chịu à?"
"Cảm ơn phụ hoàng đã quan tâm, nhi thần rất khỏe."
"Vậy cũng thật quái lạ, nhớ thuở nhỏ con nhanh trí lanh lợi hơn so với các huynh đệ, hơn mười ba tuổi đã có thể một mình giết chết hổ báo, sao ở Tây Bắc mấy năm, không tiến bộ cũng thôi, ngược lại còn không bằng lúc trước?"
Lý Trọng Tuấn ngừng lại một chút, bình tĩnh nói: "Nhi thần không dám nhận. Việc học thông suốt nhờ chăm chỉ, hoang phế vì ham chơi, nhi thần đã lâu không chạm vào cung vào ngựa, khó gánh nổi lời khen của phụ hoàng."
"Trẫm ở Trường An thì đúng là có nghe được một số tin đồn nhảm, con ở Lương Châu rất tự do tự tại."
Lý Trọng Tuấn quỳ xuống ngự tọa: "Nhi thần vô năng."
Hoàng đế cười nhạt, quay lại phân phó tùy tùng chuẩn bị ngựa và cung nỏ, dắt đến sân bãi bằng phẳng ở trước điện để cho Lý Trọng Tuấn cưỡi lên lần nữa.
Trong rừng cây phía xa, chỉ thấy một tiểu hoàng môn dắt một con hươu sao tới, một tiểu hoàng môn khác truyền khẩu dụ của Bệ hạ,
"Bệ hạ muốn xem Ngụy Vương Điện hạ bắn thêm một tên nữa."
Lý Trọng Tuấn không rõ ý Bệ hạ, hơi do dự, cuối cùng vẫn kéo cung nhắm ngay con hươu sao. Nhưng mà đợi tiểu hoàng môn buông tay ra, hươu sao lập tức chạy nhanh. Đợi gần thêm một chút, chàng mới nhận ra con hươu đó lại là ngự lộc mà Hoàng đế nuôi dưỡng ở trong tẩm cung của ông ta.
Bàn tay đang kéo cung của chàng thoáng khựng lại một chút.
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi ấy lại nghe một tiếng "Vèo" vang lên, con kia hươu sao đã bị một mũi tên bắn trúng cổ đổ máu ba thước, ngã xuống co giật.
Lý Trọng Tuấn âm thầm giật mình hoảng sợ, lập tức nhìn sang phương hướng mũi tên kia bắn đến, nhưng lại gặp một mũi tên khác bay tới, chàng vô thức nghiêng người, tuy tránh thoát được đầu mũi tên, nhưng phần lông chim cứng rắn ở đuôi tên vẫn xoẹt rách gò má chàng.
Nhưng mà chàng thậm chí không kịp lau một cái.
Mũi tên này vừa ra, lại tựa như một người hô vạn người hưởng ứng, trong rừng cây cách đó không xa, tiếng mũi tên và tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía, mấy bóng đen bay vun vút, vòng vèo.
Lý Trọng Tuấn cũng không rảnh quan tâm gì khác, vội vàng siết thừng phóng ngựa, giương cung tên bắn trả. Mũi tên đầu thép đuôi lông chim giống như từng ngôi sao băng màu trắng bạc, tuy mỗi mũi tên đều bắn trúng, âm thanh cả người lẫn ngựa bị ngã vang lên bên tai không dứt, nhưng chàng cũng tiêu hao ống tên hầu như không còn.
Ngay lúc này lại có hai mũi tên đồng thời bay tới từ hai bên, chàng không có sự lựa chọn nào khác, dứt khoát ném cung tên, lập tức nhảy xuống ngựa, rút kiếm ra, xoay người một cái, liên tiếp chém đứt hai mũi tên, một tia sáng lạnh thoáng qua tròng mắt đen sắc bén.
Chàng tiếp đất vững vàng, nhưng khi ánh mắt đối diện với ngự tọa đang ở trước điện phía xa xa, lại thấy Hoàng đế ngồi trên ngự tọa, mỉm cười đầy ẩn ý sâu xa.
Là Hoàng đế đang thử chàng!
Trong lòng Lý Trọng Tuấn trầm xuống, chàng vội vàng thu kiếm, ẩn giấu vẻ hung ác trong mắt, trở về điện, quỳ xuống ngay trước mặt mọi người: "Nhi thần đáng chết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...