Kim chá cô

 
“Này, đây là đâu?” Nàng hỏi gã sai vặt nhưng không ai chú ý đến nàng.
 
Tuy Tuy sợ rằng đây là một chỗ chứa của kỹ viện, vì vậy nàng sợ hãi bước vào phòng, nghe thấy tiếng ho qua bức màn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng sững người một lúc rồi bước vội vào phòng trong. Nàng nhìn thấy một chiếc giường trong nhà, một nữ nhân mặc áo choàng xanh và váy lụa trắng đang dựa vào giường ho không ngừng, còn có một gã sai vặt mặc áo xanh đứng bên cạnh nàng ấy.
 
"Thúy, Thúy Kiều!"
 
Tuy Tuy tái mặt vì sốc. Nàng chưa bao giờ nói với Lý Trọng Tuấn rằng nàng có người thân, nhưng rõ ràng chàng đã biết tất cả. Tuy Tuy chạy tới trước mặt Thúy Kiều, còn chưa kịp nói chuyện với nàng ấy, nàng đã xoay người che chở cho nàng ấy, nàng đã cả ngày lẫn đêm chưa ăn cơm, đầu bù tóc rối như mèo xù lông,
 
"Ngươi… Các ngươi định làm gì! Lý Trọng Tuấn định làm cái quái gì! Ta đã làm chuyện tày đình gì thế này? Giết ta còn không đủ, ngay cả tỷ tỷ ta cũng lôi vào!"
 
"Muội, muội muội...”

 
Thúy Kiều có vẻ khá sợ hãi trước nàng nhưng nàng ấy lại ho ngay khi vừa mở miệng.
 
Người đánh xe mặc đồ đen cởi nón để lộ ra khuôn mặt gầy guộc.
 
Là Cao Sính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cao Sính là tâm phúc của Lý Trọng Tuấn, tại sao bây giờ hắn ta lại bị hạ xuống làm người đánh xe bán người? Tuy Tuy sửng sốt một lúc, cuối cùng Cao Sính cũng hít một hơi và nhẹ nhàng nói:
 
"Muội, muội đừng oan uổng cho người ta, chính là ca ca mặc đồ xanh kia tới đón ta, nói Ngụy Vương điện hạ đưa muội đến Đôn Hoàng định cư nên cũng đón ta đi gặp muội. Nhưng còn muội... Tại sao muội lại thành ra thế này?"
 
Nàng ấy lấy khăn thấm mồ hôi lau vết nước trên người Tuy Tuy, lần này Tuy Tuy ngốc quá, nàng ngạc nhiên hồi lâu không nói nên lời.
 
Vẫn là Cao Sính không đợi được nữa, vì vậy hắn ta mở miệng trước, trầm giọng nói: "Trong phủ nhiều người, cũng không phải đều là người của điện hạ, hiện tại là thời buổi loạn lạc, hơn nữa cô nương đã ở với điện ha hai năm, đến lúc phải rời đi cũng phải thật sạch sẽ. Chỉ là diễn kịch cho bọn họ xem. Ngôi nhà này đã thu xếp xong, khế ước đã được đưa cho Thúy cô nương, còn cô nương chỉ cần yên tâm ở lại  là được, nhưng điện hạ sắp phải trở về Trường An, núi cao đường xa, cô nương phải để ý mọi việc, tự mình lo liệu cho tốt."
 
Sau khi nói xong, hắn ta rời đi mà không đợi phản ứng của Tuy Tuy. Ba gã sai vặt đi theo phía sau, trong đó có một người mang theo một cái bọc đặt xuống trước khi rời đi.
 
Ngoài cửa sổ gió mưa thổi, Tuy Tuy như đang cưỡi ngựa chạy như điên trong đêm mưa, bị một khúc ngoặt hất xuống ngựa.
 
Có vẻ như nàng là một người bệnh, Thúy Kiều đỡ nàng ngồi xuống giường, nàng chống tay lên bọc đồ, đột nhiên cảm thấy có gì đó cứng ngắc.
 
Nàng nghĩ đó chỉ là hai mảnh y phục của mình nhưng khi mở ra lần nữa, nàng thấy một ánh sáng lấp lánh màu vàng dưới hai chiếc khăn tay.
 
Tuy Tuy sững sờ cầm lấy bọc đồ và lật ngược nó lại đổ ra, chỉ nghe thấy tiếng leng keng vang lên một số lượng lớn vàng rơi ra và rơi vãi trên ghế tựa

 
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều vàng như vậy.
 
Tuy Tuy mở to mắt và che miệng.
 
Sau một hồi hít thở, nàng bất ngờ tay xách váy đuổi ra khỏi cửa và lao vào màn mưa lớn. Bên ngoài mưa như trút nước, không có tia chớp, không có sấm sét, chỉ có tiếng mưa ầm ầm, nước mưa hóa thành một mảnh trắng xóa mênh mông, áp chế tất cả âm thanh trong thế giới bao la này.
 
Con ngõ vắng tanh, ngay cả vết xe cũng bị mưa cuốn trôi, như thể một giấc mơ hão huyền đã bị gột rửa.
 
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ và nhìn lại, mọi thứ đã biến mất.
 
Lý Trọng Tuấn ngừng xem các bức tranh và ngồi lại vào bàn để đọc thư. Mùa xuân, màn bông được thay bằng màn trúc, khi mưa gió thổi vào, bóng chàng cũng in hình khắp nơi trên mặt đất.
 
Cao Sính trở về từ Đôn Hoàng và bẩm báo với chàng.
 
Trên mặt chàng không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không nhìn ra được vui mừng hay buồn bã. Chàng đã trải qua quá nhiều lần chia tay, từ năm sáu tuổi chàng đã quỳ trong Phật đường bảy ngày bảy đêm mà không cứu được mẫu thân ốm nặng.
 

Chàng không bao giờ giữ ai cả.
 
Huống chi là một nữ nhân như vậy.
 
Chàng không quan tâm.
 
Sau khi đọc đến dòng cuối cùng, Lý Trọng Tuấn gấp tờ giấy viết thư mỏng lại và đốt nó gần ngọn nến. Chàng chỉ nhàn nhạt ra lệnh cho Cao Sính: "Mang bức tranh phía sau xuống đi."
 
"Dạ."
 
Chàng đứng dậy rời khỏi phòng trong: “Cứ giữ nó nhưng đừng để ta nhìn thấy nữa."
 
"... Dạ."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui