Tranh nến lung linh, khách khứa ngồi chật kín.
Bình vàng rượu trong, chén ngọc hổ phách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả đều tốt, ngoại trừ... Lý Trọng Tuấn lại bị bệnh.
Tuy Tuy ăn hai cái chân giò đường phèn, cũng không hiểu vì sao đột nhiên chàng lại tức giận như vậy, tức giận đến mức dọa người như thế. Đúng lúc này, ở giữa bữa tiệc chợt nghe trường quan phủ tiết độ sứ Hà Tây xin ngừng tấu nhạc, đồng thời dâng mỹ nhân mà mình mang đến cho Lý Trọng Tuấn, muốn nhảy một điệu múa Hồ Toàn giúp vui cho điện hạ.
Nàng không thể làm gì khác hơn là không nghĩ tới chàng nữa, nhanh chóng sửa sang lại dung mạo, lẻn vào phòng khách nơi các nam nhân đang uống rượu, trốn sau bức bình phong nhìn trộm.
Mỹ nhân đang khiêu vũ là nữ nhân người Hán, làn da trắng hơn cả Hồ Cơ, cánh tay trắng như tuyết, mang theo vòng tay vàng nặng trịch. Nàng ta mặc váy lụa mỏng của người Hồ, lúc đứng lại là một chiếc váy màu xanh, vừa xoay một vòng, nếp gấp bên trong bung ra, cuối cùng xoay thành một đóa hoa lớn màu đỏ rực, nhẹ nhàng lắc lư theo tiếng sáo, rực rỡ giống như đang cháy lên, trong lúc xoay tròn lại lộ ra khuôn mặt thanh lệ như phù dung trắng, ngay cả Tuy Tuy còn nhìn ngây người.
Trường quan phủ vẫn khiêm tốn: "Vũ khúc hèn mọn, làm dơ lỗ tai điện hạ.”
Lý Trọng Tuấn cũng nói: "Sao phủ quan lại nói vậy? Nhờ phúc của phủ quan, Tiểu Vương hôm nay cũng được mở mang đầu óc.”
Chàng đã ăn uống ngà ngà say, dựa lên trên ghế đệm nói chuyện qua loa với trường quan phủ, nhìn chằm chằm mỹ nhân kia với ánh mắt không tệ, ngâm nga đọc một câu thơ: “ ‘Chỉ buồn rằng khi ca múa hết, lại hoá thành mây sớm bay đi.’ Người xưa quả thật không lừa gạt ta.”
Vẻ mặt mỉm cười nóng lòng muốn thử, vừa nhìn đã biết không phải chuyện tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy bĩu môi.
Chàng thật đúng là biết giả vờ giả vịt.
Dáng vẻ không biết xấu hổ này cùng với người ban nãy rõ ràng là hai người khác nhau. Nếu không phải chàng phất áo bỏ đi với vẻ mặt nham hiểm tàn bạo thì nàng cũng tin rằng chàng thực sự rất vui sướng.
Lúc này Tuy Tuy có chút luống cuống, nhưng cũng phải cắn răng. Nàng ôm một con mèo Chausie màu trắng trong lòng, ngay sau đó buông mèo con xuống trước, túm đuôi thúc nó chạy ra ngoài tấm bình phong, bản thân cũng xách váy đuổi theo, xông vào phòng khách đang ca múa mừng cảnh thái bình.
Ngoại trừ mỹ nhân xoay vòng, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía người xâm nhập là nàng, ngay cả người thổi kèn cũng nhìn thẳng về phía đó.
Tuy Tuy vội dừng bước, ra vẻ sợ hãi nhìn xung quanh.
Lúc này Lý Trọng Tuấn cũng nhướng mày, giả vờ ra vẻ kinh ngạc: "Sao nàng lại tới đây?”
Tuy Tuy vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói: "Thiếp thân đáng chết! Trong lúc ăn cơm rối loạn, không đề phòng mèo trong viện chạy ra, thiếp thân vẫn đang tìm nó, cuối cùng lại chạy đến đây..."
“Khốn kiếp!” Lý Trọng Tuấn vỗ bàn: "Chẳng lẽ người hầu chết hết rồi à? Hôm nay khách quý đều ở đây, làm sao có thể chứa chấp nàng tay chân vụng về đến đây làm phiền, còn không mau lui xuống!"
Tuy Tuy bị mắng liên tục cúi đầu, cũng không chịu đi, quỳ đi tới bên đệm của Lý Trọng Tuấn. Đệm ngồi rất thấp, cách mặt đất chỉ có một hai tấc, Tuy Tuy quỳ trên mặt đất, đúng lúc có thể đỡ lấy đầu gối của chàng.
"Điện hạ... Thiếp thân biết sai rồi, thiếp thân không đi, ở đây hầu điện hạ uống rượu, được không?" Nàng cắn khăn nhìn mỹ nhân kia, ý tứ sâu xa cười ha ha nói: "Là múa Hồ Toàn à, thật đẹp, nhảy thật đẹp, chắc hẳn điện hạ cũng rất thích..."
Mọi người nhìn cảnh tượng này, thấy Tuy Tuy ăn mặc lộng lẫy không đứng đắn như thế, lập tức nhận ra nàng đến đây là có chuẩn bị từ trước… Làm gì có chuyện tìm mèo, rõ ràng là tới đây so tài mà!
Lý Trọng Tuấn lại trách cứ nàng làm loạn, vội vàng muốn lôi nàng xuống, nhưng Tuy Tuy lại không chịu đi, không chỉ bàn tay chậm rãi sờ tới trên đùi chàng lắc lư, còn cọ bộ ngực sữa lộ ra như có như không vào đầu gối chàng, vừa chen vừa đè, thay đổi đáng yêu.
"Trước kia điện hạ cũng thích xem thiếp thân múa Lục Yêu, nhưng hôm nay... Thấy múa Hồ Toàn, thấy đại mỹ nhân, về sau cũng không muốn xem Lục Yêu, cũng không cần... Nhìn thiếp thân nữa nhỉ?"
Tuy Tuy Tuy ngoài miệng mềm mại đáng yêu than vãn, nhưng dưới tay cũng không cẩu thả, từ từ tiến vào dưới áo choàng của chàng, mặc dù có thân thể ngăn cản, nhưng người bên ngoài cũng có thể đoán ra hai phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...