“Bên này!”
Tiểu sư thúc nhỏ giọng, phất ống tay áo rộng thùng thình che chắn cho Tuy Tuy, kéo nàng trốn phía sau màn che.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ta vừa dứt lời thì đã thấy hai đại hán che mặt xông vào cửa đông như từ trên trời giáng xuống, chém ngã hai người, lao thẳng xuống sân khấu kịch.
Tất cả mọi người không ngờ tới là thích khách lại hợp sức tấn công từ hai phía, không khỏi hỗn loạn hơn. Lý Trọng Tuấn và công tử thái thú vốn tới mua vui, không mang theo nhiều thị vệ. Công tử thái thú suốt ngày vận động gân cốt nhưng lúc cần lại không dùng được, thích khách đá chiếc ghế lên rồi đạp qua, hắn ta lập tức ngã lăn xuống đất.
Hắn ta kêu oai oái, còn phun ra một ngụm máu, thị vệ của hắn ta không còn cách nào khác là phải cứu hắn ta, một tên thích khách trong đám nắm được cơ hội chém chết một thị vệ sau lưng Lý Trọng Tuấn, rồi tiếp tục giơ tay chém một đao vào lưng Lý Trọng Tuấn.
“Điện hạ!”
Tuy Tuy hét chói tai, nhưng đã quá muộn, nàng chỉ trơ mắt nhìn lưỡi đao đêm xuyên qua ngực Lý Trọng Tuấn, mũi đao sắc bén, phản chiếu ánh trăng lạnh thấu xương khiến nàng loá mắt.
Tiểu sư thúc nghe thấy tiếng hét thê lương, vội vàng túm chặt nàng. Tuy Tuy lại thoát khỏi hắn ta, nhảy xuống sân khẩu chạy về phía Lý Trọng Tuấn.
Về sau, mỗi lần Tuy Tuy nhớ lại chuyện này, nàng có thể nghĩ cho mình cả trăm lý do. Ví dụ như hầu hết trang sức của nàng còn chưa kịp mang ra ngoài, nếu Lý Trọng Tuấn đã chết thì chắc chắn sẽ lọt vào tay quản sự hết; nếu lại rơi vào tay Hạ Nương thì dù nàng không chết cũng sẽ bị lột da.
Nhưng trong thời khắc kia, nàng không nghĩ được nhiều như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nhìn Lý Trọng Tuấn ngã xuống, nhìn máu đỏ thẫm bắn ra ngoài, bắn tung toé dưới ánh trăng, giống như nhìn thấy rất nhiều năm về trước, cũng vào đêm trăng lạnh lẽo như thế này, đội quân của Ô Tôn ầm ầm kéo đến, máu tươi nhuốm đỏ thôn trang, đầu tiên là gia gia, sau đó là mẫu thân, tỷ tỷ…
Những người quan trọng với nàng đều lần lượt ra đi.
Trước nay Lý Trọng Tuấn không vừa mắt nàng, nàng cũng hận không thể rời bỏ chàng càng sớm càng tốt, nhưng vào thời khắc này nàng không thể không thừa nhận, đối với nàng, chàng là một người quan trọng.
Nàng không thể nào thờ ơ nhìn chàng chết.
Quả nhiên hai thích khách kia nhắm vào Lý Trọng Tuấn, thấy đã đánh gục chàng thì không tham chiến nữa, xoay người bỏ trốn, lại gặp Tuy Tuy giơ dao chạy tới.
Con dao này nàng lấy trên bàn, vốn dùng để gọt vỏ táo, chỉ bé ti ti, thích khách vội nhảy ra, trở tay đâm về phía nàng.
Tuy Tuy còn chưa nói thì thì bỗng nhiên nghe một tiếng hét chói tai: “Dừng tay!”
Lại là Lý Trọng Tuấn.
Dường như chàng đã dùng hết sức lực, hai người muốn đỡ chàng lên ghế nhưng chàng lại liều mạng xoay người lại, Tuy Tuy thấy mặt chàng đã đỏ hết cả lên, gân xanh nổi lên, trên má còn loang lổ máu tươi bắn lên.
Chàng vẫn đang hộc máu, cổ họng khò khè.
Tuy Tuy chưa từng thấy chàng đáng sợ như vậy, ngay cả khi chàng bị đâm, cũng không dữ tợn như thế. Trái tim nàng run lên, có một cảm giác rất kỳ lạ, thậm chí lấn át cả nỗi sợ hãi của nàng trong giây lát.
Lý Trọng Tuấn ngã xuống vũng máu.
Thích khách vẫn đâm Tuy Tuy bị thương. May là chỉ làm cánh tay nàng bị thương rồi gạt ngã nàng, cùng một tên khác nhảy qua cửa sổ bỏ chạy trong màn đêm vô tận.
Tuy Tuy đau nhức khắp người, nằm trên mặt đất, nhưng không có ai lo lắng cho nàng. Ngoại trừ hai người hầu đuổi theo thích khách thì tất cả mọi người đều vây quanh Lý Trọng Tuấn, có vẻ như công tử thái thú bị gãy xương, vẫn nằm trên mặt đất, hoảng sợ trợn tròn mắt, không nhắm được. Mặt đất vừa trơn vừa dính nhớp, đều là máu, nhưng chẳng còn nhận ra là máu của ai nữa.
Mãi đến khi tiểu sư thúc đỡ nàng dậy.
Tuy Tuy thấy hắn ta như trông thấy cứu tinh, có điều đầu óc choáng váng, lòng lại như bị một tảng đá nặng đè lên, một lúc lâu sau vẫn không thốt nên lời: “Cửu điện hạ, chàng, chàng, chàng còn, còn có thể…”
Còn có thể sống sót không.
Bị thương tới như vậy, tiểu sư thúc lại không phải đại phu, hỏi hắn ta cũng vô dụng. Nhưng Tuy Tuy cảm thấy hắn ta hiểu biết rộng như vậy, giống như tiên nhân đạo trưởng có thể phán xét sinh tử của con người. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta, thấy hắn ta xé ống tay áo băng bó cho nàng, rồi lại chăm chú nhìn Lý Trọng Tuấn bất tỉnh thật lâu.
Sau đó, hơi nhíu mày.
Ánh mắt này có nghi ngờ, có trầm tư, Tuy Tuy không hiểu.
Chuyện đêm nay xảy ra quá đột ngột, cứ như con ngựa nổi điên xông tới, húc thẳng vào nàng, rồi lại đạp qua đạp lại mấy trăm lần. Tuy Tuy bị đánh đến nỗi đầu váng mắt hoa, sợ hãi tột cùng, ngược lại chỉ biết ngây người.
Thậm chí nàng còn không xác định được mình có nên khóc hay không.
Trong lúc hỗn loạn không biết là ai mời đại phu tới.
Nha dịch của quan phủ cũng nhanh chóng cưỡi con ngựa cao lớn đến, bọn họ bao vây Vọng Xuân viên, xua đuổi hết nam nữ đi dạo trên đường.
Không bao lâu sau, Ngự sử tới, Thứ sử tới, Thái thú cũng tới. Thái thú không chỉ vội vàng chạy tới, mà còn dìu già dắt trẻ, dẫn cả phu nhân theo.
Thái thú phu nhân vừa thấy công tử Thái thú thì bật khóc, ôm lấy nhi tử gào to. Thái thú lại không quan tâm nhi tử của mình mà quỳ xuống cùng các quan viên khác, sau khi hành lễ mới vội vàng chất vấn đại phu, thẩm tra những người tới đây.
Tuy Tuy đã bị tiểu sư thúc kéo ra thư phòng ở hậu lâu của hắn ta từ lâu, có người đem nước tới, nàng khom lưng rửa mặt bên cạnh thau đồng, trước mặt là cửa sổ mở toang.
Mọi người dưới lầu nhốn nháo, ra vào tấp nập.
Nàng không ngờ một Nguỵ Vương phủ nho nhỏ mà lại có nhiều quan phủ nhúng tay vào như vậy, từ trước đến nay nàng chưa từng gặp bọn họ.
Lý Trọng Tuấn sẽ không bao giờ gọi người lúc đi uống rượu hoa thế này.
Tất cả bọn họ đều mặc lễ phục trang nghiêm, đều là màu xanh đậm hoặc xanh nhạt, quét qua máu loãng, tụ thành màu đen, nặng nề mà đáng sợ, giống như vẻ mặt của bọn họ.
Cũng khó trách.
Một buổi yến tiệc thiết thực không hiểu sao lại biến thành một cuộc tàn sát, lại còn vào ngày hội phố xá sầm uất nữa, dân Lương Châu nhanh nhẹn dũng mãnh, rất ít khi thấy thảm án như vậy. Huống chi Lý Trọng Tuấn còn là chủ nhân trên danh nghĩa của Lương Châu, lại sắp phải về Trường An thành hôn, vào thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện, bị phạt cả hai tội, đủ khiến bọn họ lãnh đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...