Kim chá cô

 
Dương Phạm Âm khéo léo mỉm cười với nàng, nhưng nhìn thấy tiểu thư kia, nàng ấy lại lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ, sẵng giọng: "Tam nha đầu, muội giỏi lắm, nằng nặc kéo người ta đến đây dùng trà, trà đã pha xong, muội lại đến nơi nào rồi?"
 
Tuy Tuy vô cùng giật mình, cũng không phải là bởi vì giọng điệu cưng chìu của Thái tử phi, mà là câu "Tam nha đầu" kia. Nàng hành lễ với Thái tử phi, nhìn về phía vị tiểu thư kia, cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Phạm Âm cười nói: "Đây là tam muội của ta, thân thể ta vừa khỏe hơn một chút, kêu nàng ta tới đây ở ít ngày cùng ta giải sầu."
 
Tuy Tuy không nghĩ tới đây đúng là Dương Tam nương - người đã là đạo cô. Lần trước chỉ nghe tiếng không thấy người, lần này thấy nàng ta, quả nhiên là hấp tấp, mặc váy đỏ, giống như một cành hoa hồng nhào tới bên đầu gối Thái tử phi.
 
Nàng ta nũng nịu: "Vậy làm sao có thể trách ta được! Đều là do cái tên Hạ Bạt kia, nếu không phải là tránh hắn ta, ta cũng không đến mức đánh rơi khối ngọc đó. Nhờ có nàng ta..."

 
Nàng ta nhìn về phía Tuy Tuy: "Chính là vị này. Tỷ tỷ, có phải nàng ta hầu hạ ở điện Lệ Chính không?"
 
Tuy Tuy không muốn thừa nhận nàng và Lý Trọng Tuấn ngủ chung chút nào, rất khó chịu. Nhưng mà Thái tử phi lại giống như đã nhìn ra tiếng lòng của nàng, chỉ gật đầu không nói gì nhiều.
 
Tam tiểu thư suy nghĩ một chút, rút ra một cây cây trâm hoa bằng hồng ngọc đưa cho thị nữ, lại để cung nga đưa cho Tuy Tuy. Tuy Tuy không nghĩ tới quà tạ ơn sẽ có giá trị lớn thế này. Dương Phạm Âm cũng cảm thấy không ổn, nhíu mày một cái, Tam tiểu thư cười nói: "Được rồi được rồi, tạ ơn là được, đừng dập đầu!"
 
Nàng ta quay đầu nhìn Dương Phạm Âm, cười nói: "Ôi chao, ngươi đi nhanh đi, Thái tử phi nương nương đau lòng rồi."
 
Cho dù Tuy Tuy tham tiền, cầm cây trâm cũng cảm thấy phỏng tay, vội vàng từ chối, Tam tiểu thư lại nói: "Ôi trời, lừa ngươi đấy, khối ngọc bội mà ngươi nhặt được là do cô mẫu tặng cho ta, chính là báu vật vô giá."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng ta khẽ than thở: "Tỷ tỷ sẽ không thật sự tức giận, tỷ ấy và cô mẫu thân thiết nhất, lúc còn sống cô mẫu cứ nói ‘Di Nương giống ta nhất’..."
 
Nàng ta mở miệng ngậm miệng đều cô mẫu, Tuy Tuy nhớ mang máng rằng Hạ Nương đã từng nói cô mẫu của Thái tử phi là Dương Huệ phi trong cung, thế nhưng vào giờ phút này, nàng chỉ sửng sốt...
 
"Nghi Nương!"
 
Tuy Tuy kêu thành tiếng, dẫn đến tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.

 
Lúc này nàng mới ý thức được là mình vừa thất lễ, vội vàng cúi thấp đầu nói: "Hóa ra Nghi Nương... Là tục danh của nương nương?"
 
"Đúng vậy..." Tam tiểu thư nhìn Tuy Tuy một cách kỳ quái, vừa quay đầu nhìn Dương Phạm Âm thì thấy nàng ấy nhìn chằm chằm vào Tuy Tuy, dường như cũng đang tập trung tinh thần, nàng ta không kiềm được càng thấy kỳ quái hơn.
 
Nàng ta hỏi Tuy Tuy: "... Là tên chữ của tỷ tỷ, làm sao thế?"
 
Tuy Tuy thật sự hoảng sợ, nàng từng suy nghĩ vô số lần, Nghi Nương của Lý Trọng Tuấn sẽ là dạng nữ nhân thế nào. Bởi vì tơ tưởng quá nhiều lần, Nghi Nương đã trở thành một hình tượng như ảo mộng trong đầu nàng.
 
Nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng chưa từng nghĩ, có lẽ đó chính là vị Thái tử phi bị chàng đối xử lạnh nhạt. Suy nghĩ kỳ dị này chợt lóe lên, ngay sau đó đã bị nàng nhận định là hoang đường.
 
Sao lại như vậy chứ, yêu một người thì làm sao nhẫn tâm tổn thương nàng ấy!
 

Có lẽ, tên chữ của Thái tử phi chỉ trùng hợp đồng âm.
 
Có lẽ ở Trường An, Nghi chẳng qua là một khuê danh vô cùng thường gặp.
 
Từ trước đến nay tính cách Tuy Tuy không thích đào sâu vào gốc rễ vấn đề, thế nhưng cọc tâm sự này lại như một tảng lớn đè ép trong lòng. Nàng lại nghĩ tới buổi hoàng hôn kia, ban đêm ngoài cửa sổ ở điện Lệ Chính, một tiếng "Nghi tỷ tỷ" ấy.
 
Có lẽ sẽ có một ngày, nàng sẽ gặp được vị Nghi Nghi kia.
 
Lúc đầu Tuy Tuy định buổi tối sẽ chạy ra ngoài Đông cung thăm Thúy Kiều. Đã lâu rồi Lý Trọng Tuấn không cho nàng đi ra ngoài, Thúy Kiều cũng đã lâu không được gặp nàng, nhất định sẽ lo lắng. Nàng không thể làm gì khác hơn là tự nghĩ cách, dè dặt thu xếp thật lâu, rốt cuộc mua chuộc được một cung nữ phụ trách mua sắm, nàng ta có thể cho nàng mượn lệnh bài nửa ngày.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui