Lý Trọng Tuấn nhìn nàng sợ run, ánh mắt thật sự giống như một cây đao cắm vào lòng, chàng dời tầm mắt, cười lạnh lùng và nói: "Nếu Tướng quân khí phách anh hùng, không có lòng dạ nào với chuyện nhi nữ tình trường, thế để bản vương vượt qua chức phận làm chủ việc này... Cao Lãng, năm cô nương này đều cũng để lại cho Tướng quân, kêu các nàng cùng nhau phục vụ Tướng quân."
Tuy Tuy không nói ra lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ... Có lẽ chuyện giữa nàng và Hạ Bạt, chàng đều biết.
Thậm chí biết được quá đầy đủ, ngộ nhận rằng bọn họ thật sự từng làm phu thê. Tặng mỹ nhân chẳng qua chỉ là ngụy trang, điều chàng muốn chính là bọn họ khó chịu, muốn Hạ Bạt chính miệng xóa bỏ tất cả quá khứ của bọn họ.
Chàng mỉm cười bạc bẽo, cười nhạo nàng, cười nhạo phu quân cũ của nàng cũng chỉ như thế.
Tuy Tuy dở khóc dở cười, hối hận vì mình đã cố gắng giấu giếm, tới hôm nay nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch; nhưng đối với Lý Trọng Tuấn, nàng lại cảm thấy không khỏi chán ghét và nghĩ mà sợ.
Kẻ ác độc này!
Ngay vào lúc này, Cao Sính đi vào bẩm báo với Lý Trọng Tuấn, Ngô vương cho mời. Lý Trọng Tuấn đã đạt được mục đích, đứng dậy ra phía sau thay quần áo rồi rời đi.
Chàng đã phân phó tiểu hoàng môn đưa Hạ Bạt và năm mỹ nhân kia đi.
Từ lúc vào điện, Hạ Bạt vẫn luôn quỳ dưới bậc thang, lúc đứng dậy, hắn ta khom người thở dốc rồi một lúc sau mới đứng thẳng lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuy nhớ ra, vết thương cũ của hắn ta còn chưa hoàn toàn lành hẳn.
Thế nhưng tiểu hoàng môn đã đứng chờ đằng trước, Tuy Tuy không thể nói chuyện với hắn ta. Nàng ngậm nước mắt nhìn hắn ta nhưng hắn ta vẫn không nhìn nàng.
Cho đến khi rời đi, Hạ Bạt cũng không nhìn nàng một cái.
Chắc chắn Hạ Bạt đã tức giận rồi.
Là nàng giẫm vỡ cây sáo của hắn ta, là nàng ta vi phạm lời thề ước của mình, là nàng mang cho hắn ta sự nhục nhã và nghi kỵ vô duyên vô cớ thế này.
Nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn theo.
Tuy Tuy phiền muộn trong lòng đi ra điện Lệ Chính. Nàng không muốn gặp lại Lý Trọng Tuấn, chỉ muốn chọn một nơi thanh tĩnh. Thế nhưng nơi này là Đông cung, khắp nơi đều đề phòng nghiêm ngặt, từ đầu đến cuối không có nơi nào thanh tĩnh.
Nàng không thể làm gì khác hơn là xuyên qua vườn hoa rộng lớn. Đêm qua có một trận mưa, cành hoa rơi rụng đầy đất, nàng đi vội vàng, bỗng nhiên dưới chân vấp một chút, nàng ngồi chồm hổm xuống, phủi hoa rơi trên đất qua, chỉ thấy phía dưới là một miếng ngọc bội.
Nàng không biết là ai đánh rơi, nhìn trái phải một chút.
Không nghĩ tới lúc này bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ: "Tên thát tử kia đi rồi sao?"
"Đi rồi, nô tỳ thấy hắn ta ra Phụng Thần môn."
"Thật đáng ghét! Đang yên đang lành Thái tử lại tìm hắn ta làm gì! Vì tránh hắn ta, chỉ có thể đi tới nơi này, ta lỡ tay đánh rơi ngọc bội rồi. Đã đánh rơi thì xong luôn, nhìn một mảnh lộn xộn này mà xem, biết đi đâu tìm!"
Tuy Tuy vội hô lên: "Ồ... Ai đánh rơi ngọc bội này?"
Chỉ chốc lát sau, một tiểu thư mặc áo váy đỏ bạc từ dưới tàng cây chui ra, nàng ta cũng đã hào hứng chạy đến bên cạnh nàng, thị nữ mặc áo xanh mới xuất hiện phía sau, thở hổn hển nói: "Tiểu thư, tiểu thư chậm một chút!"
Tiểu thư kia cười nói với Tuy Tuy: "Ngọc đâu? Ngọc bội mà ngươi nhặt đâu rồi?"
Tuy Tuy vội vàng đưa ngọc bội trong tay cho nàng ta nhìn, tiểu thư kia vỗ tay nói: "Đúng rồi, đúng rồi, đúng là ngọc của ta. Ta phải tạ ơn ngươi!"
Nàng ta vui vẻ ra mặt, đưa cho thị nữ để nàng ta thu cất, lại quan sát Tuy Tuy rồi nói: "Ngươi là nha đầu trong cung nào? Ngoại hình ngươi thật đẹp, chắc chắn là trong điện Thái tử nhỉ?"
Tuy Tuy suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra tại sao Đông cung lại xuất hiện một tiểu thư. Nàng chỉ biết đến Dương Tam tiểu thư, thế nhưng vị tiểu thư đó đã xuất gia làm đạo cô rồi.
Vị tiểu thư này vô cùng, cười hì hì nói: "Mặc dù ta không biết ngươi, ngươi nhặt được ngọc của ta, ta phải tạ ơn ngươi mới được. Này, đến chỗ ta dùng trà đi."
Tuy Tuy không muốn tham gia náo nhiệt chút nào, nhưng bị vị tiểu thư này kéo đến một nhà thủy tạ.
Còn may không phải là điện Nghi Thu... Tuy Tuy mới âm thầm vui mừng, cung nga đã vén màn trúc lên.
Chỉ thấy trên giường mềm gần cửa sổ có một nữ nhân mặc áo bào xanh nhạt, nàng ấy dựa vào lan can mà ngồi. Nàng ấy quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với nàng, nàng ấy ngừng lại một chút, cuối cùng lại vờ như không có chuyện gì xảy ra mỉm cười.
Tuy Tuy khóc không ra nước mắt: "Thái tử phi nương nương..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...