Tuy Tuy ngủ không ngon, không biết mơ gì mà đạp tung chăn ra, Lý Trọng Tuấn nhặt lên cẩn thận đắp lại cho nàng. Ở khoảng cách gần, có thể nhìn thấy rất rõ nàng đang cau mày khó chịu.
Lý Trọng Tuấn mỉm cười, nhưng không giễu cợt nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chàng đang tự giễu chính mình.
Đến bây giờ Lý Trọng Tuấn mới nhận ra bản thân thật lố bịch. Khi ở trên giường với nàng, chàng luôn tỏ ra là người bất cần, đi vào thật sâu từ phía sau, từ phía trước, lại rình rập vẻ mặt của nàng.
Thủ đoạn bịp bợm như vậy nàng có thể thích nghi không?
Nàng buông lỏng, cặp mắt hồ ly kia như nước suối rạo rực gợn sóng, lồng ngực phập phồng, gò má ửng đỏ lan tràn đến tận trái tim… Ở bên dưới thân nam nhân khác cũng như thế sao?
Trong lòng nàng, chàng có giống hắn ta không?
Sau hai năm tranh giành tình nhân cùng những vị “khách nhân” đó, chàng mới biết được rằng, hoá ra nàng cũng từng có một trượng phu.
Nam nhân kia cùng nàng lớn lên nơi cát vàng Mạc Bắc, đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng. Nàng rời quê hương khi còn quá trẻ, A Thành cũng không biết bọn họ đoàn tụ như thế nào, kết hôn ra sao, nhưng sau đó nàng đã trở về nông thôn, di dời mộ phần và cúng tế mẫu thân nam nhân kia.
Lấy danh nghĩa là thê tử của hắn ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Trọng Tuấn nhìn chằm chằm vào Tuy Tuy, chàng vẫn bình tĩnh, hơi thở đều đều, nhưng Tuy Tuy đang ngủ mơ lại bất chợt rùng mình một cái. Nàng trở mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của chàng trong bóng đêm, nàng sợ hãi bật dậy.
"Là ai! Lý… Điện hạ?"
Tuy Tuy khó hiểu: "Chàng đến đây làm gì?"
Lý Trọng Tuấn khẽ giật mình, nhanh chóng thu hồi lại sự hoang mang trong đáy mắt, trở lại dáng vẻ vô cảm như thường ngày. Tuy Tuy không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy Lý Trọng Tuấn, nàng lại nghĩ đến Thái tử phi và Nghi Nương.
Tuy Tuy không biết nàng đang lo lắng điều gì.
Nàng rất muốn hỏi Lý Trọng Tuấn nhưng lại không thể mở miệng.
Dường như Lý Trọng Tuấn cũng muốn nói với nàng điều gì đó, nhưng lời đến miệng rồi lại thôi, hai người một đứng một ngồi cứ nhìn nhau giằng co một lúc, chàng chỉ biết mấp máy môi.
Đúng lúc này, gian phòng chính đột nhiên sáng bừng lên.
Hóa ra là cung nga đã phát hiện Thái tử giá lâm, cho nên vội vã đi thắp nến. Sau đó có rất nhiều người nối đuôi nhau tiến tới, bọn họ đồng thanh hành lễ với Thái tử. Nhưng Lý Trọng Tuấn lạnh lùng phất tay, bọn họ lại sợ hãi nhanh chóng lui xuống.
Chỉ còn lại hai người trong phòng, nhưng Lý Trọng Tuấn không còn nhìn Tuy Tuy nữa. Chàng quay lưng về phía nàng, ngồi xuống mép giường.
Một lúc sau, chàng tức giận ra lệnh: "Tắt đèn."
Tất cả cung nga đã lui ra ngoài hết, đương nhiên là chàng nói điều này với Tuy Tuy. Nàng buồn ngủ đến mức không biết lấy đâu ra dũng khí, liếc mắt nhìn chàng rồi nằm xuống.
Tuy Tuy ngáp dài một cái: "Không đi!"
Lý Trọng Tuấn xoay người trừng nàng.
Tuy Tuy quay người xoay lưng lại với Lý Trọng Tuấn, hoàn toàn phớt lờ chàng.
Từ khi tên nam nhân chó má này ngã bệnh, bất kể thuận theo ý chàng hay không thuận, chàng đều không có sắc mặt tốt, nàng dứt khoát không để ý tới chàng.
Tuy Tuy không ngủ ngay mà chỉ nằm nhắm mắt bất động, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh của chàng. Dường như nàng nghe thấy Lý Trọng Tuấn nằm xuống, hai người họ nằm quay lưng vào nhau, cả đêm không nói chuyện.
Sáng hôm sau khi Tuy Tuy thức dậy thì Lý Trọng Tuấn đã rời đi.
Đêm qua chàng không làm phiền nàng, nhưng có một ngày chàng sẽ đến đòi bù lại. Hiện tại Lý Trọng Tuấn rất bận rộn, lúc chàng phái tiểu hoàng môn đến truyền nàng qua thì đã là ba ngày sau.
Trong ba ngày qua có rất nhiều chuyện đã xảy ra, chẳng hạn như phủ Dương Quốc Công đột nhiên truyền ra tin tức, muội muội của Thái tử phi, cũng chính là Tam Nương đột nhiên phát bệnh đột ngột, đại phu khắp nơi không thể chạy chữa, duy chỉ có một đạo sĩ đi ngang qua, nhìn thấy nàng ta và phán rằng nhất định nàng ta phải xuất gia, làm đạo cô để cầu phúc mới phá giải được bệnh căn.
Thế là trong chớp mắt, Dương Tam tiểu thư đã trở thành đạo cô.
Còn có một pháp danh gọi là Ngọc Chân Tử.
Nhưng Tuy Tuy biết, tất cả chuyện này chỉ là một cái cớ.
Lý do thực sự là Dương Tam tiểu thư không muốn gả cho Hạ Bạt.
Đây cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao Dương Tam tiểu thư cũng là thiên kim của một gia tộc người Hán chính thống, mà Hạ Bạt lại có xuất thân là người Hồ, có khuôn mặt khác lạ như một kẻ ngoại lai, nhìn thấy hắn ta giống như nhìn thấy bọn man di mọi rợ Đột Quyết và Thổ Phiên mà người Hán từng đánh nhau trong một thời gian dài.
Mặc dù tính khí của Hạ Bạt tốt hơn Lý Trọng Tuấn gấp nhiều lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...