Quân Vũ Nguyệt nhìn thức ăn bên miệng, là món mình chưa bao giờ ăn, lại nhìn Phượng Khuynh Thành ra vẻ thông minh cười lấy lòng, do dự một chút, há miệng đón lấy.
Không biến sắc, từ từ nhai.
Phượng Khuynh Thành lại hoàn toàn không biết, tiếp tục gắp món ăn khác, đưa tới bên miệng Quân Vũ Nguyệt.
"Vương gia, ngươi cũng nếm thử món này đi!"
Hơi nhíu mày, gần như là trong nháy mắt, Quân Vũ Nguyệt lại há miệng đón lấy.
Nhai kỹ. Diễn đàn L $%^ ê Q:". úy Đ ? ôn
Phượng Khuynh Thành nhìn, nở nụ cười, "Vương gia, ăn ngon không?"
Quân Vũ Nguyệt ‘Ừ’ một tiếng, coi như là trả lời.
Phượng Khuynh Thành lại không đồng ý, đứng lên, thân thể chuyển một cái, liền ngồi vào trong ngực Quân Vũ Nguyệt, chớp mắt to nói, "Vương gia, ừ là có ý gì, ăn ngon, hay là ăn không ngon?"
"Ăn ngon!"
Khẳng định nói, Phượng Khuynh Thành ha ha cười không ngừng, lại gắp rau đồ ăn đưa vào trong miệng Quân Vũ Nguyệt, còn bưng rượu lên, đưa tới bên miệng Quân Vũ Nguyệt, "Vương gia, uống rượu!"
Quân Vũ Nguyệt há miệng uống rượu, hai người một ân cần phục vụ, một ăn đến vui thích, mà bên cạnh, hai thi thể kia, còn nằm rất thẳng trên đất.
Nhưng hai người Phượng Khuynh Thành và Quân Vũ Nguyệt thì làm như không thấy.
Phượng Khuynh Thành thỉnh thoảng nói một câu, Quân Vũ Nguyệt chỉ ‘Ừ’ một tiếng, sau đó Phượng Khuynh Thành không vui, nhất định buộc Quân Vũ Nguyệt phải nói, ngon hoặc là không ngon.
Hết lần này tới lần khác Quân Vũ Nguyệt thuận theo, nói những câu đó.
"Vương gia, ngươi nói, ta giết hai tiện tỳ trong mắt không có chủ tử, có đúng hay không?"
"Ừm!"
Phượng Khuynh Thành không chịu, nặng nề đặt ly rượu xuống, đôi tay ôm lấy cổ của Quân Vũ Nguyệt, lắc lắc hắn, "Vương gia, ngươi phải nói một câu, có đúng hay không?"
Vốn là làm nũng, nhưng rõ ràng là uy hiếp.
Thư Mộ Bạch nhìn đến trợn mắt hốc mồm, hết lần này tới lần khác Quân Vũ Nguyệt còn thuận theo Phượng Khuynh Thành nói thành câu, "Đúng!"
Thư Mộ Bạch hoảng sợ đứng lên, giống như gặp quỷ nhìn Phượng Khuynh Thành và Quân Vũ Nguyệt, không hiểu Phượng Khuynh Thành sử dụng thủ đoạn gì, lại có thể làm Quân Vũ Nguyệt thần hồn điên đảo, mọi chuyện đều thuận theo nàng?
"Ha ha ha......"
Phượng Khuynh Thành ha ha ha nở nụ cười, kiều mỵ như hoa, thân thể ngồi ở trên người Quân Vũ Nguyệt, bởi vì cười, khẽ run, sắc mặt ửng hồng, cặp con ngươi trong suốt xinh đẹp, lại đắc ý nhìn sang Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất đã sớm mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Càng cười càng vui vẻ.
Thân thể càng làm ổ trong ngực Quân Vũ Nguyệt, "Vương gia, chúng ta chơi nói thật hay mạo hiểm, còn chưa xong mà, chúng ta tiếp tục, có được hay không?"
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hơn nữa nữ tử này kiều mỵ như hoa, cả người tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt, không phải hương thơm son phấn, mà là tỏa ra từ trong xương.
Tâm tư Quân Vũ Nguyệt hơi đổi, vươn tay ôm eo của Phượng Khuynh Thành, "Được!"
Bởi vì một tiếng được của Quân Vũ Nguyệt, Phượng Khuynh Thành càng cười càng vui vẻ, trơ mắt nhìn Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất trong nháy mắt liền run rẩy, ở trên mặt Quân Vũ Nguyệt, hôn một cái, "Vương gia thật tốt!"
Thư Mộ Bạch nhìn thấy con ngươi cũng sắp rơi xuống.
Theo lẽ thường, Quân Vũ Nguyệt nên tung một chưởng đánh người văng ra mà?
Tại sao, hắn văn phong bất động, trong con ngươi đen nhánh kia, lại thoáng hiện lên sự mừng rỡ, tuy chỉ trong nháy mắt, Thư Mộ Bạch lại nhìn thấy rõ ràng.
Kinh hãi, chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy Phượng Khuynh Thành thiên chân vô tà nói, "Nhưng mà Vương gia, nơi này còn có nhiều người như vậy, ta muốn lựa chọn ai đó?"
"Tùy ngươi!"
Phượng Khuynh Thành nghe vậy, gật đầu một cái, nâng ngón tay thon dài mảnh khảnh lên, chỉ người này, lắc đầu một cái, cảm thấy không được, lại chỉ một người, lắc đầu một cái, vẫn cảm thấy không được, cuối cùng ở trên người ba người Ám Năm, Ám Lục, Ám Thất, do dự tới do dự lui.
"Vương gia, hôm qua ngươi giày vò Khuynh Thành một đêm, thể cốt Khuynh Thành còn đau, nếu một hồi, Khuynh Thành lỡ tay, thì làm thế nào?"
Lời này của Phượng Khuynh Thành, thật sự trắng trợn đến cực điểm.
Quân Vũ Nguyệt thật lòng muốn nói, là hắn giày vò nàng, hay là nàng giày vò hắn, phải nghiêm túc nghiên cứu, nhưng nàng cố ý, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, để cho hắn có thể nhìn thấy rõ dấu hồng mai rất rõ ràng ở trên cổ của nàng.
"Họ không dám đánh trả!"
"Nhưng mà, Khuynh Thành không muốn tự thân động thủ nữa, bàn tay của Khuynh Thành, chỉ muốn phục vụ Vương gia thôi, làm thế nào đây?"
Trong lòng Quân Vũ Nguyệt căng thẳng, hô hấp cứng lại, "Ám Nhất!"
Quân Vũ Nguyệt dứt lời, lập tức có hắc y nhân từ nóc nhà nhảy xuống, toàn thân cao thấp, chỉ lộ ra một đôi mắt, trong tay ôm một thanh trường kiếm, cả người tỏa ra sự hắc ám và lãnh lẽo cực độ.
"Có thuộc hạ!" Diễn đàn L $%^ ê Q:". úy Đ ? ôn
"Ném các nàng vào phòng tối, 30 xử trí!"
Quân Vũ Nguyệt nói xong, ôm lấy Phượng Khuynh Thành, đứng lên, liền chuẩn bị đi tới tẩm điện.
"Vũ Nguyệt, ngươi điên rồi?" Thư Mộ Bạch là người đầu tiên kêu thành tiếng.
Phòng tối là nơi nào, Phượng Khuynh Thành có lẽ không biết, nhưng mà, Thư Mộ Bạch hắn lại biết rõ.
Ám Nhất cũng giật mình không thôi, ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Khuynh Thành trong ngực Quân Vũ Nguyệt, cười rực rỡ như hoa, hơi híp tròng mắt.
Đám người Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất, cũng là sợ ngây người.
Sau khi Thư Mộ Bạch kêu một tiếng Vũ Nguyệt, ngươi điên rồi, Ám Ngũ dẫn đầu lấy lại tinh thần, bịch một tiếng quỳ xuống, "Vương gia, Ám Ngũ sai rồi, cầu xin Vương gia, khai ân......"
Phượng Khuynh Thành thấy Ám Ngũ sợ hãi như vậy, tiếng cười dần ngừng, ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi Quân Vũ Nguyệt, "Vương gia, phòng tối, 30, là có ý gì?"
Quân Vũ Nguyệt nghe vậy dừng bước, trầm mặc, lúc Phượng Khuynh Thành cho là hắn sẽ không trả lời, mới lên tiếng, "30 nam tử, không thấy mặt, lần lượt ****......"
Phượng Khuynh Thành nghe vậy sững sờ, ngay sau đó ha ha nở nụ cười, "Vương gia, hình phạt này, thật là hay lắm, hay lắm!"
Lời nói không tim không gan của Phượng Khuynh Thành, khiến Ám Ngũ vô cùng hốt hoảng chí cực, trong lúc nhất thời, Ám Ngũ ngu ngốc hơn nữa, cũng hiểu, hôm nay, chỉ có Phượng Khuynh Thành mở miệng, mới có thể cứu các nàng.
"Phượng cô nương, là nô tỳ không đúng, là nô tỳ ghen tỵ Phượng cô nương được Vương gia cưng chiều, tiến vào tẩm điện, trước, không có gõ cửa, sau khi mở cửa, không có lập tức đóng cửa lại, là lỗi của nô tỳ, cầu xin Phượng cô nương giơ cao đánh khẽ, tha cho đám người nô tỳ một lần này!"
"Giơ cao đánh khẽ?" Phượng Khuynh Thành thật thấp giọng nỉ non bốn chữ này, sau đó rất khẳng định lắc đầu một cái, "Thật là thật xin lỗi, ta, chưa từng có thói quen giơ cao đánh khẽ, nếu là do mắt chó nhìn người thấp, có lẽ còn có thể tha thứ, nhưng sau đó lại cố ý hãm hại, thật sự không đáng được tha thứ, ta giơ cao đánh khẽ tha thứ cho ngươi, ai giơ cao đánh khẽ tha thứ cho ta?"
Phượng Khuynh Thành nói xong lời cuối cùng, tiếng nói cực kỳ lạnh lẽo.
Khí thế phát ra trên người, giống hệt Quân Vũ Nguyệt.
Ám Nhất nhận được ánh mắt cầu cứu của Ám Ngũ, nghĩ đến dù sao cũng cùng nhau lớn lên, mới lên tiếng, "Phượng cô nương......"
Phượng Khuynh Thành nghe vậy, nhìn về phía Ám Nhất, "Ngươi muốn cầu cạnh cho bọn họ sao?"
Ám Nhất bị Phượng Khuynh Thành dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, tim không khỏi đập nhanh, ngay sau đó cúi đầu, "Không phải!"
"Không phải là tốt rồi!" Phượng Khuynh Thành nói xong, ôm lấy cổ của Quân Vũ Nguyệt, "Vương gia, chúng ta đi làm chính sự đi......"
Ban ngày ban mặt, cô nam quả nữ?
"Ngươi chắc chắn?"
"Dĩ nhiên, hôm nay Vương gia, thương yêu cưng chiều Khuynh Thành như vậy, tất nhiên là thật, nguyện ý cùng với Vương gia, giữa ban ngày làm chính sự!" Phượng Khuynh Thành nói xong, Quân Vũ Nguyệt đang ôm, ha ha nở nụ cười.
Mặt Quân Vũ Nguyệt căng ra, chưa đủ, nắm lấy tay Phượng Khuynh Thành, lại nắm thật chặt.
Một chân bước vào tẩm điện, cánh cửa, Thư Mộ Bạch mới lên tiếng nói, "Vũ Nguyệt, đợi chút......"
Quân Vũ Nguyệt nghe vậy, mày khẽ cau, xoay người, lạnh lùng nhìn Thư Mộ Bạch, "Có chuyện gì sao?"
Thư Mộ Bạch hít một hơi, mới nói với Phượng Khuynh Thành, "Phượng cô nương, đều nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, ngươi xem......"
"Thư công tử, ta không muốn làm Thánh mẫu, cũng không muốn thăng thiên làm Thần Tiên, ta xây bảy tầng tháp này để làm gì?"
"Ngươi......" Thư Mộ Bạch nổi đóa.
Tâm tư Phượng Khuynh Thành hơi đổi, "Vương gia, chuyện này Khuynh Thành có thể làm chủ sao?" Quân Vũ Nguyệt ‘Ừ’ một tiếng, Phượng Khuynh Thành cười, mới mở miệng nói với Thư Mộ Bạch, "Thư công tử, ngươi xem chuyện ta bị uất ức là thiên chân vạn xác, ngươi muốn ta vô duyên vô cớ quên đi, tuyệt đối không thể nào, nhưng mà, nếu như Thư công tử nguyện ý bỏ ra đồ gì đó, bằng giá trao đổi với chuyện tha cho họ như vậy ngược lại vẫn có thể suy tính!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...