Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quân Vũ Thường nghe xong lời này, cho là Phượng Khuynh Thành đã động lòng, ha ha nở nụ cười, "Bổn vương nói tặng cho ngươi, ngươi chỉ cần nhận lấy, tất nhiên có thể tùy tiện xử lý!"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, ha ha nở nụ cười, nét mặt tươi cười như hoa, hai mắt càng thêm sáng chói rực rỡ, giống như trong nháy mắt là có thể hút người vào thật sâu.

Khẽ phúc thân với Quân Vũ Thường, "Nô tỳ Tạ Vương gia thưởng!" Sau đó cầm đồ, xoay người, phân cho nha hoàn sau lưng.

Cũng không quản họ có thích hay không, cầm đồ liền nhét vào trong ngực họ.

Tự nhủ, "Nhiều đồ như vậy, cũng chia không hết, không bằng các ngươi giúp ta mang đến phòng bếp, phân cho mọi người đi!"

Lần này không chỉ Quân Vũ Thường tức giận, ngay cả mấy nha đầu cũng kinh ngạc kinh ngạc không thôi. Đồng loạt nhìn về phía Quân Vũ Thường đang đen mặt lại, ngay sau đó cúi đầu, ôm lấy vàng bạc châu báu trong ngực, như ôm lấy củ khoai nóng phỏng tay, trong lòng nén đau, không nén được hoảng hốt.

Phượng Khuynh Thành lại giống như không biết, nhìn về phía Quân Vũ Thường, hỏi, "Vương gia, nô tỳ có thể cầm những thứ đồ này đi phân cho mọi người sao?"

"E hèm!"

Tiếng e hèm này của Quân Vũ Thường rõ ràng mang theo không vui, Phượng Khuynh Thành cũng không để ý không để ý, lần nữa hành lễ với Quân Vũ Thường, "Tạ Vương gia ân chuẩn!" Nghiêng đầu phân phó mấy nha hoàn giúp đỡ mang cái rương đến phòng bếp, người cũng đi theo rời đi.

Một hồi lâu, Phượng Khuynh Thành mới sắc mặt vui mừng đầy mặt trở lại. Quân Vũ Thường nhìn, cực kỳ chướng mắt, âm dương quái khí hỏi, "Chia xong?"

"Ừ, chia xong, mọi người thật thích, bảo nô tỳ dẫn mọi người đến cảm tạ Vương gia ban thưởng!"


Quân Vũ Thường hừ một tiếng, không muốn để ý tới Phượng Khuynh Thành.

Cơm tối. Diễn đàn L ;" ê Q >? úy Đ &* ôn

Trên bàn thức ăn phong phú, Quân Vũ Thường liếc mắt nhìn Phượng Khuynh Thành quy củ đứng ở một bên, mở miệng nói, "Phượng Nhi, ngồi xuống ăn chung đi!"

Phượng Khuynh Thành sững sờ, ngay sau đó tạ ơn, đi lấy bát đũa, ngồi xuống, cũng không có khách khí, chọn thức ăn mình thích, ăn đến có thể nói là vô cùng vui mừng.

Dáng vẻ thô tục, nhìn khóe mắt Quân Vũ Thường giật giật!

Sau khi ăn xong, phòng bếp bưng tới tổ yến đã chuẩn bị, Quân Vũ Thường khoát tay, ý bảo cho Phượng Khuynh Thành, sau khi Phượng Khuynh Thành tạ ơn, nhận lấy chung tổ yến, ngậm một ngụm ở trong miệng, phồng má, sau đó ói tổ yến trở về trong chung, đặt trên bàn, khăn tay lấy ra, ưu nhã lau khóe miệng.

Quân Vũ Thường nhìn đến ngốc, chưa bao giờ biết rằng tổ yến còn có thể lấy ra súc miệng, càng không biết, nữ tử tuyệt mỹ, đến động tác lau khóe miệng cũng ưu nhã mê người như vậy, không hề giống một đứa nha hoàn sợ hãi rụt rè.

Trong lòng càng muốn bắt Phượng Khuynh Thành lại. Không chỉ muốn người, càng muốn tâm.

Sau bữa cơm chiều, Phượng Khuynh Thành trở về phòng quản gia an bài cho nàng ở trong Lan Uyển, tắm rửa thay quần áo, một bộ áo trắng, tóc ướt xõa ở sau ót, đứng ở phía trước cửa sổ, ngẩng đầu ngắm trăng sáng, sắc mặt không gợn chút sóng, nhưng trong lòng cong cong ngoặt ngoặt, liên tục suy nghĩ.

Mấy ngày nay, nàng biết, ngoài sáng Tàng Bảo Cáctăng thêm gấp ba số thủ vệ, trong tối càng gia tăng thêm gấp năm lần, giống như đang chờ người nào tự chui đầu vào lưới.

Không để cho nàng dám tự tiện làm bậy.


Mà viện Quân Vũ Thường ở sát vách, lại truyền đến âm thanh ngâm nga của nữ tử, Phượng Khuynh Thành chê cười, đây chính là nam nhân, vĩnh viễn sẽ không dùng đầu óc làm việc.

Ngày hôm sau, Quân Vũ Thường lại tặng Phượng Khuynh Thành rất nhiều vải vóc hoa lệ, Phượng Khuynh Thành vẫn qua tay tặng người như cũ, Quân Vũ Thường tức giận đứng đối diện Phượng Khuynh Thành quát một tiếng, "Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, Bổn vương để ý ngươi, là mấy đời phúc khí của ngươi, thức thời mau đi rửa sạch, tới đây phục vụ Bổn vương đi ngủ!"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Vũ Thường đang nộ khí đằng đằng, nhếch môi cười lạnh, "Vương gia, người là thẹn quá hóa giận sao?"

Thẹn quá hóa giận?

Quân Vũ Thường cẩn thận hồi tưởng lại ý tứ bốn chữ này, trong nháy mắt lạnh mặt, "Cút!"

"Dạ, nô tỳ tuân lệnh!" Phượng Khuynh Thành đáp một tiếng, lập tức lui ra, một khắc cũng không dừng lại.

Quân Vũ Thường nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của Phượng Khuynh Thành, nộ khí đằng đằng quét đồ trên bàn xuống, đứng dậy, đi ra bên ngoài Nhiếp Chính vương phủ.

Một tiểu nha hoàn lại lấy dũng khí, ngăn cản đường đi của hắn.

"Nô tỳ Thanh Nhi tham kiến Vương gia!"

Quân Vũ Thường nheo tròng mắt lại, trong tròng mắt, lóe lên sát ý, lạnh lùng nói, "Cút ngay, Bổn vương không muốn động thủ giết ngươi trước!"


Thanh Nhi bị dọa sợ đến mức cả người run một cái, vội vàng nói, "Khởi bẩm Vương gia, nô tỳ có chuyện liên quan đến Phượng Nhi muốn bẩm báo với Vương gia!"

Vừa nghe Phượng Nhi, bên trong tròng mắt Quân Vũ Thường, càng thêm rùng mình, từng chữ từng câu cắn răng nói: "Nói......"

"Vương gia, nơi này người lui tới rất nhiều, không bằng......"

Quân Vũ Thường nghe vậy, không nói thêm gì, xoay người đi tới Lan Uyển, Thanh Nhi run run rẩy rẩy đứng dậy, vội vàng đuổi theo.

Đại sảnh Lan Uyển.

Quân Vũ Thường ngồi ở trên ghế quý phi, hai chân mở ra, hai tay ôm ngực, ngẩng đầu, hai mắt như đao như mũi tên, nhìn chăm chú khiến sống lưng trái tim Thanh Nhi lạnh lại, hai chân nhũn ra, cả người không ngừng run rẩy, dường như trong nháy mắt đó, Thanh Nhi thiếu chút nữa chạy trối chết.

Nhưng nàng không dám.

Trong lòng càng thêm hiểu, hôm nay nếu không nói ra tất cả mọi chuyện, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

"Nói!"

Một chữ, khiến Thanh Nhi cả kinh, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, lắp bắp nói, "Vương...... Vương......"

"Nói, đừng để cho Bổn vương nói lần thứ hai!" Quân Vũ Thường nói xong câu này, tròng mắt đột nhiên lạnh lại.

Trong lòng tính toán xong, Thanh Nhi cũng nói xong, mặc kệ là chuyện gì, hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ, hắn không thích nhất loại bán người vì mình, đổi lấy lợi ích cho bản thân.

Thanh Nhi bị dọa đến run lên, lắp bắp nói, "Khởi bẩm Vương gia, Phượng Nhi nàng, nàng đã sớm không còn tấm thân xử nữ!"


Không còn tấm thân xử nữ, sáu chữ giống như một tia sấm, đánh Quân Vũ Thường hồn phách phi tán, lấy lại tinh thần, bàn tay đã bóp chặt cổ Thanh Nhi đến sắp chết, "Nói rõ ràng!"

Cảm giác tử vong cách mình rất gần, Thanh Nhi bị dọa sợ đến mức hai hàm răng run rẩy, nhịp tim thật nhanh, hoàn toàn không giống như là của mình, cũng không dám làm bậy, run như cầy sấy, "Vương gia, hôm đó, nô tỳ chính mắt nhìn thấy, trên cánh tay của Phượng Nhi, không có thủ cung sa!"

Không có thủ cung sa?

Sự tức giận của Quân Vũ Thường nổi lên bốn phía, siết chặt cổ Thanh Nhi, cánh tay còn lại dùng sức xé rách xiêm áo của Thanh Nhi, lộ ra cánh tay trắng nõn, trên cánh tay, thủ cung sa đỏ tươi ướt át, đẹp mắt.

Quân Vũ Thường nhìn thấy liền hăng hái, không để ý Thanh Nhi thét chói tai, roẹt mấy tiếng xé toang xiêm áo của Thanh Nhi, không để ý nàng cầu khẩn, khóc thút thít, cưỡng ép muốn nàng, Thanh Nhi kêu đến khàn giọng, thân thể đau, trong sạch bị phá hủy.

Nhưng mà, sau khi Quân Vũ Thường hăng hái, mặc xiêm áo rời đi, bỏ lại Thanh Nhi chỉ còn lại nửa cái mạng, cả người trần truồng ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, không có nửa câu cam kết, một chút thương tiếc.

Quân Vũ Thường ra khỏi Lan Uyển, quản gia nghe tin chạy tới nói một câu, "Bổn vương không muốn gặp lại nàng trong phòng kia một lần nữa, quản gia, ngươi nên biết phải làm sao đúng không?"

"Dạ, nô tài hiểu rõ!" Diễn đàn L ;" ê Q >? úy Đ &* ôn

Rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ, Quân Vũ Thường trực tiếp đi Hoa Lầu lớn nhất kinh thành, tìm mười cô nương hát khúc, chơi đùa, cho đến buổi trưa ngày hôm sau mới về đến Nhiếp Chính Vương phủ.

Vừa về tới Nhiếp Chính Vương phủ, Quân Vũ Thường sẽ cùng Phượng Khuynh Thành, ăn gì đó, uống gì đó, nhất định Phượng Khuynh Thành phải ăn xong trước, cơm tối càng quá phận.

Phượng Khuynh Thành cảm thấy, Quân Vũ Thường hơi khác thường, lại đoán không ra chuyện gì.

Sau khi ăn xong, bưng tổ yến lên như cũ, Phượng Khuynh Thành bưng ngậm trong miệng súc miệng, một dự cảm không rõ ràng đánh tới, nhổ tổ yến ra, thầm kêu không ổn......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui