Dương Lỗi đến nhà tân hôn, vào cửa, đặt đồ đạc xuống đất, ngồi lên ghế sô pha.
Hắn không bật đèn, ngồi yên tại chỗ.
Hắn cứ ngồi như thế, không biết đã ngồi bao lâu.
Lúc Dương Lỗi ra cửa, nhiệt độ vẫn chưa giảm, hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác, chẳng buồn mặc thêm áo lông. Vậy mà bây giờ, hắn giống như mất hết tri giác, không cảm thấy lạnh, cũng không cảm thấy gì nữa.
Dương Lỗi ngồi một mình thật lâu, rốt cuộc cũng có phản ứng, thò tay tìm thuốc lá.
Hắn mò mẫm trong chốc lát, bàn tay không nghe sai bảo, ngón tay khẽ run rẩy…
Trên sân tập bắn, trung đoàn 701 đang tiến hành buổi bắn súng bằng đạn thật cuối cùng trong năm. Từng nhóm chiến sĩ đến địa điểm bắn, nằm bắn, bán tự động xạ kích, bia di động, lần lượt thực tập.
*Bán tự động xạ kích: xạ kích = bắn súng, không rõ lắm là nói về cái gì, nếu nói về súng bán tự động thì đó là loại súng sử dụng sức mạnh của viên đạn bắn ra nhằm tạo các chuyển động cần thiết để tự động nạp viên đạn mới.
Còn vài ngày nữa là giao thừa rồi. Dương Lỗi chủ động yêu cầu ở lại trực ban đêm giao thừa, để cho những sĩ quan đã kết hôn về nhà đoàn viên. Trung đoàn cân nhắc đến việc nhà hắn ở ngay trong vùng, cuối tuần thường xuyên chăm chỉ ở lại trực ban, cho nên không xếp lịch cho hắn, để hắn về nhà đón năm mới với gia đình.
“Cậu nên đến nhà cha mẹ vợ đi!”
Đám chiến hữu trêu chọc Dương Lỗi. Mặc dù Dương Lỗi vẫn chưa nộp báo cáo kết hôn, nhưng tin tức kiểu này lan truyền rất nhanh, chưa chi đã lan truyền khắp nơi.
Thế mà kể từ chủ nhật tuần trước, Dương Lỗi đã trở lại quân doanh, không xin phép nghỉ về nhà ngày nào, mỗi ngày đều ở nơi đóng quân, kéo đại đội ra ngoài huấn luyện, nếu không thì tập huấn trong tuyết, hoặc là tháo dỡ xe tăng bọc thép.
Dương Đại Hải nhiều lần gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn xin phép nghỉ vài ngày, đến xem xét tiến độ lắp đặt thiết bị ở nhà tân hôn. Công nhân sắp sửa về nhà đón năm mới, rất nhiều việc sẽ dồn hết vào mấy ngày này.
“Ở bộ đội bận quá, không về được.”
Dương Lỗi nói.
“Bận thế nào cũng không thể trì hoãn việc này nữa.”
Dương Đại Hải dặn dò.
“Được rồi! Không xin nghỉ được thật mà!”
Dương Lỗi cau mày, cúp điện thoại.
Trên sân tập bắn, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên. Một chiến sĩ uể oải chạy thục mạng theo tấm bia, tất cả mọi người trong đại đội đều nhìn cậu ta.
“Trương Tiểu Xuyên!”
“Có!”
“Qua đây!”
Chiến sĩ thấp thỏm không yên vác súng chạy đến trước mặt Dương Lỗi, đứng nghiêm.
“Tháo súng!”
“Rõ!”
Chiến sĩ vội vàng tháo súng, thả bảy tám linh kiện rải rác của khẩu súng vào trong khay, đặt ở vị trí bắn.
Dương Lỗi bước lên, dùng tốc độ chóng mặt lắp ráp khẩu súng, gần như không thèm ngắm, đứng thẳng giơ súng lên bắn.
Tất cả mọi người đều dừng lại, chỉ có Dương Lỗi đang bắn.
Trong khe núi yên tĩnh, tiếng súng vang vọng không ngừng, viên đạn xuyên thấu bia giấy, khiến cho bụi đất trên núi tung bay…
“Ba mươi phát đều trúng mục tiêu, 256 vòng!”
Nhân viên báo bia thông báo…
Cả sân bắn sửng sốt, nhìn Dương Lỗi…
Dương Lỗi cúi đầu, lấy thêm một hộp đạn, mặt không biểu cảm giơ súng lên…
Tiếng súng rền vang liên tục, như thể muốn nổ tung cả khe núi, để lộ cảm xúc xao động, muộn phiền…
Phương Mai gọi điện thoại cho Dương Lỗi để bàn bạc chút việc, Dương Lỗi chỉ ừ vài tiếng, hỏi gì cũng nói cậu xem rồi quyết định đi. Phương Mai nghe ra Dương Lỗi có gì đó không ổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...