Ngay đêm hôm đó, Yến Tử Ất nhận được lời nhắn của Hoàng Câu Tử. Hoàng Câu Tử chỉ nói đơn giản: anh em của mày không sao cả, tao sẽ không đụng đến nó, mày cho một người đến nói chuyện đi.
Yến Tử Ất nổi giận, hắn chưa từng bị ai khiêu khích như vậy.
Hoàng Câu Tử làm việc cũng biết tìm đường lui, gã biết mình sẽ chọc giận Yến Tử Ất, cho nên mới tìm người trung gian đến đàm phán với Yến Tử Ất, chỉ cần Yến Tử Ất nhượng lại miếng đất kia, giá cả có thể thương lượng.
Người trung gian này là nhân vật lão làng trong giang hồ, có giao tình với xã hội đen ở Giang Hải lẫn Lữ Thành, tên là anh Đông. Chính vì hai bên đều nể mặt anh Đông, cho nên Hoàng Câu Tử mới tìm gã làm người trung gian. Hoàng Câu Tử làm vậy gọi là vừa đấm vừa xoa, chừa cho mình một đường lui. Gã cũng sợ sẽ chọc điên Yến Tử Ất.
Yến Tử Ất đang nổi lửa thì Phòng Vũ đến.
Sau khi nhận được tin, Phòng Vũ lập tức chạy đi tìm Yến Tử Ất.
Trước đó, Phòng Vũ đã dẫn người lật tung cả Giang Hải. Gần như tất cả những người có thù hoặc từng kết thù với Dương Lỗi đều bị “lật”.
Nghe xong tình hình mà Yến Tử Ất kể lại, Phòng Vũ không nói lời nào.
“Đại Binh, ngày mai cậu dẫn người đi, nói bọn chúng thả người trước, nếu không thả thì khỏi bàn bạc gì nữa!”
Mặc dù Yến Tử Ất đã giận tím mặt, nhưng anh Đông từng có ơn với Yến Tử Ất, Yến Tử Ất không thể không chừa chút mặt mũi cho anh Đông.
“Anh Yến, để em đi.”
Phòng Vũ ngẩng đầu lên, nói.
Phòng Vũ không chợp mắt suốt một đêm, mặt mũi phờ phạc.
“Tiểu Phòng, không phải tôi không cho cậu đi, nhưng anh Đông là người rất quái gở, không chịu gặp người lạ.”
Anh Đông chỉ tiếp những người mình quen biết, nổi tiếng khó nói chuyện.
“Anh Đông là người quen cũ của em, để em đi.”
Phòng Vũ nói.
Phòng Vũ lên đường đến Lữ Thành ngay trong đêm, hôm sau đã yên vị trên bàn đàm phán với anh Đông. Người của anh Đông ngồi đầy một phòng, còn Phòng Vũ chỉ đi một mình.
Thấy Phòng Vũ đến, anh Đông hết sức kinh ngạc.
“Phòng Vũ, sao lại là cậu?”
Anh Đông nhìn Phòng Vũ, cảm thấy rất khó xử.
Bởi vì Phòng Vũ từng cứu mạng của gã, gã nợ Phòng Vũ một ân tình.
Phòng Vũ mở nhà hàng Thế Kỷ, tiếp xúc với đủ loại hắc đạo bạch đạo, ma quỷ phương nào mà chưa gặp qua. Anh Đông đến Giang Hải, thường tới nhà hàng Thế Kỷ ăn cơm, xem như cũng quen biết Phòng Vũ. Có lần anh Đông ra ngoài chơi, tình cờ Phòng Vũ cũng có mặt, lúc đó anh Đông bị kẻ thù tìm đến tận cửa, chặn đánh ngay trước máy đánh bạc, do đơn độc một mình nên khó tránh phải chịu thiệt. Phòng Vũ không khoanh tay đứng nhìn, ra tay giúp một phen, sau khi may mắn thoát nạn, anh Đông nợ Phòng Vũ ân tình này, nếu hôm đó Phòng Vũ không giúp đỡ, nói không chừng gã đã chầu trời rồi. Anh Đông nói với Phòng Vũ, nếu mai sau có gì cần, gã nhất định sẽ hồi đáp ân tình này.
Vì vậy khi thấy người đến là Phòng Vũ, anh Đông thầm mắng Yến Tử Ất đúng là gừng càng già càng cay, biết cách tận dụng triệt để.
“Không phải cậu theo phe La Cửu sao?”
Anh Đông không hiểu tại sao Phòng Vũ lại dính vào việc này.
“Người bị bắt là anh em của tôi. Anh em vào sinh ra tử đấy.”
Phòng Vũ bình tĩnh nói.
“Ồ…”
Anh Đông biết, Hồng Môn Yến hôm nay xem ra khó xơi rồi.
*Điển tích Hồng Môn Yến (bữa tiệc Hồng Môn) nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Mưu thần Phạm Tăng mấy lần tìm cách sát hại Lưu Bang trên bàn tiệc nhưng Hạng Vũ do dự không quyết đoán vì thấy thái độ của Lưu Bang quá khép nép. Ông tin rằng Lưu Bang thật lòng nhường lại Quan Trung và không dám chống lại ông, kết quả để Lưu Bang trở về Bá Thượng. Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người, hoặc nói về sự đấu trí giữa Hạng Vũ và Lưu Bang.
“Anh Đông, tôi muốn gặp người trước.”
Phòng Vũ vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
“Cậu ta không sao đâu. Cậu cứ yên tâm, nếu đã mời tôi làm người trung gian, tôi chỉ giúp chữ lý thôi, tôi sẽ không để Hoàng Câu Tử đụng đến một sợi lông của anh em cậu.”
Dương Lỗi thật sự không có việc gì.
Người của Hoàng Câu Tử đưa Dương Lỗi đến Lữ Thành, chẳng qua chỉ giam giữ Dương Lỗi, sợ hắn phản kháng nên vẫn trói hắn lại. Chờ Dương Lỗi tỉnh rồi, Hoàng Câu Tử giải thích mọi việc cho Dương Lỗi nghe, Hoàng Câu Tử đối xử với Dương Lỗi rất khách sáo, gã nói, người anh em, xin lỗi cậu, hại cậu chịu khổ rồi. Tôi biết chuyện này không liên quan đến cậu, chờ bên kia bàn bạc xong, tôi sẽ lập tức sẽ thả cậu ra. Tôi và cậu không thù không oán, chỉ cần cậu không bỏ trốn, ở đây sẽ không ai đụng đến cậu. Hoàng Câu Tử tôi cũng không phải là người không nói lý lẽ, chuyện này là tôi không đúng, chờ mọi việc kết thúc, tôi sẽ mời cậu uống rượu, nhận lỗi với cậu.
Hoàng Câu Tử không muốn làm lớn chuyện. Gã không cần thiết phải nhắm vào Dương Lỗi.
Dương Lỗi cũng giữ bình tĩnh. Hắn nghe hiểu.
“Anh bạn, giúp tôi một chuyện.”
Dương Lỗi nói.
“Tôi có một người bạn, nếu không thấy tôi, chắc chắn anh ấy sẽ lo lắng. Các người hãy để tôi gọi điện thoại cho anh ấy. Tôi sẽ không nói lung tung, chỉ nói tôi không sao thôi.”
“Phòng Vũ, tôi và cậu phải nói rõ ngọn ngành.”
Trên bàn, anh Đông trầm ngâm một lát, nói với Phòng Vũ.
“Theo lý, cậu đã cứu mạng tôi, có ơn với tôi, hôm nay bất luận thế nào, cậu nói gì tôi nên làm theo. Nhưng không giấu gì cậu, tôi cũng nợ ân tình của Hoàng Câu Tử, nếu không hôm nay tôi đã chẳng làm việc này. Hai bên đều có ơn với tôi, nếu tôi theo cậu thì không thể theo hắn, cậu nói xem tôi nên làm gì đây.”
Anh Đông cũng hết sức khó xử. Nếu không phải nợ ân tình của Hoàng Câu Tử, anh Đông cũng không can thiệp vào chuyện này. Người trung gian dễ làm lắm sao? Làm không tốt sẽ đắc tội với cả hai bên, tự rước họa vào thân.
“Anh Đông, tôi cũng không muốn làm anh khó xử. Việc này do ai bày ra, tôi sẽ tìm người đó. Xin anh đừng nhúng tay vào, phần còn lại cứ để tôi và Hoàng Câu Tử bàn bạc.”
“Không được. Tôi đã đồng ý làm người trung gian, nếu không giữ lời thì sau này làm sao ra ngoài lập côn?”
*lập côn: từ địa phương ở vùng Đông Bắc, ý nói làm lão đại, đại ca.
“Vậy bỏ qua chuyện lần trước đi, cứ coi như hôm đó tôi chưa từng xuất hiện, anh không thiếu nợ tôi. Hôm nay tôi ở đây, theo quy tắc cũ, hoa đạo.
*hoa: tính toán/ phân định/ giải quyết, đạo: con đường/ lời nói.
Hoa đạo, tức là đàm phán về lợi ích, bỏ qua tất cả tình nghĩa, nói cách khác là không còn tình cảm gì nữa, điều kiện vô cùng hà khắc, bên này nói ra, xem thử bên kia có chấp nhận hay không.
Sắc mặt anh Đông sa sầm.
“Phòng Vũ, cậu xem tôi là hạng người gì? Cậu đã cứu mạng tôi, đó là chuyện rõ như ban ngày, tại sao lại nói hôm đó cậu chưa từng xuất hiện? Anh Đông tôi là người ăn cháo đá bát như vậy sao? Tôi hoa đạo với người có ơn với mình, cậu làm thế này khác gì bôi tro trát trấu lên mặt tôi?”
“Ý tôi không phải như vậy. Anh Đông, bây giờ tôi nói thẳng với anh. Người, tôi nhất định phải có. Hôm nay bằng bất cứ giá nào, tôi cũng phải đưa người đi.”
Phòng Vũ nói, vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhìn ánh mắt của Phòng Vũ, anh Đông biết việc này đã hết đường cứu vãn. Hôm nay, gã phải cho Phòng Vũ một câu trả lời hợp lý, nếu không bữa Hồng Môn Yến này nhất định sẽ để lại hậu quả khôn lường.
Phòng Vũ là loại người gì, anh Đông hiểu rất rõ. Bạn càng cứng rắn, hắn chỉ càng cứng hơn. Nếu đụng đến điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ liều mạng đến cùng, không chút do dự, tính tình giống hệt La Cửu, không hổ là kim bài đả thủ do một tay La Cửu đào tạo.
“Việc này là do Hoàng Câu Tử không đúng, thôi vậy đi, tôi đưa anh em của cậu đến chỗ tôi, bảo đảm không ai đụng đến cậu ta, cậu không tin Hoàng Câu Tử nhưng phải tin tôi chứ. Yến Tử Ất và Hoàng Câu Tử tự bàn bạc với nhau, khi nào bàn bạc xong tôi sẽ thả người ra. Thế nào?”
Anh Đông cũng không ngốc, gã không muốn đắc tội với cả hai bên.
“Anh Đông, không phải tôi không tin anh, nhưng tôi đã nói rồi, người, hôm nay tôi nhất định phải mang đi.”
Đêm dài lắm mộng, Phòng Vũ không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.
“Tôi đã nói đến thế rồi, vậy mà cậu vẫn không nể mặt tôi sao?”
Sắc mặt anh Đông tối sầm. Trước mặt nhiều người như vậy, gã làm sao chịu nổi.
“Anh Đông, tôi kính anh.”
Phòng Vũ cầm ly rượu lên.
Anh Đông hoài nghi cụng ly với Phòng Vũ, Phòng Vũ ngửa cổ uống cạn ly rượu, anh Đông cũng uống cạn ly của mình.
“Tất cả mọi người ở đây làm chứng, nghe Phòng Vũ tôi nói, hôm nay anh Đông trả tôi ly rượu này, nghĩa tình lần trước coi như đã trả xong!”
“Mẹ kiếp! Phòng Vũ, cậu… !”
“Anh Đông, sau này ai dám nói hôm nay anh không có đạo nghĩa, tôi sẽ chém người đó. Hoa đạo đi!”
Phòng Vũ ném phăng ly rượu.
“……”
Anh Đông nhìn Phòng Vũ, chấn động.
Gã thật sự không ngờ, vì một người anh em mà Phòng Vũ dám làm đến mức này. Không nhận ơn không cầu người, nói thì dễ, nhưng liệu có mấy ai làm được?
Như vậy mới là đàn ông, gã phục!
“Tốt! Đúng là đàn ông!”
Anh Đông vỗ bàn, đứng lên.
“Tôi phục người đàn ông như cậu! Nhưng tôi được người khác nhờ vả, tôi nhất định phải cho người ta câu trả lời rõ ràng! Chuyện hôm nay, cứ hoa đạo đi!”
Anh Đông cởi áo khoác rồi cởi áo sơmi, để lộ nửa người trên trần trụi, gã rút ra một con dao ở ngang hông, cắm mạnh xuống bàn.
“Cậu không nhận ân nghĩa, nhưng tôi không thể không nhận. Hôm nay anh Đông tôi xin nói rõ, tôi hoa đạo, cậu tiếp đón, chỉ cần cậu tiếp được, người mà cậu muốn đang ở phía sau, tôi sẽ bảo Hoàng Câu Tử lập tức thả ngay! Nếu hắn không chịu thả, tôi sẽ cầm con dao này kề cổ hắn, mọi người nghe thấy rồi chứ, anh Đông tôi là người nói được làm được, nếu tôi không làm được, kể từ nay không còn người nào tên anh Đông nữa!”
“Tốt! Anh Đông, có lời này của anh là đủ rồi!”
Phòng Vũ chỉ chờ những lời này!
Anh Đông rút dao ra, nhìn một lát, bất thình lình đâm vào cánh tay trái của mình, sâu chừng 10 cm.
“…… !”
Mọi người kinh ngạc, không biết gã đang làm gì.
Anh Đông rút dao ra, không để ý đến máu tươi đang chảy ồ ạt, gã ném con dao dính máu lên bàn.
“Phòng Vũ, nhát dao này có đủ nói chuyện với cậu chưa? Có đủ để cậu bảo Yến Tử Ất nhượng bộ chưa, hay là tôi phải thả người?”
Con dao dính máu cắm trên bàn, máu từ miệng vết thương chảy đầy nửa người trên trần trụi của anh Đông, nếu bây giờ có người đi nhầm phòng, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng máu me này dọa ngất xỉu.
Anh Đông không thèm liếc nhìn vết thương trên người, chỉ nhìn Phòng Vũ chằm chằm.
Ở trong giới, việc này gọi là “kết côn”. Ý là tao làm thế này, mày có dám làm không? Không dám à, vậy tao đặt điều kiện, mày phải nghe theo!
Đa số những người đàm phán kiểu này, chỉ cần yêu cầu của đối phương không đến mức quá đáng, bọn họ sẽ chấp nhận, bởi vì không phải ai cũng đủ can đảm cầm dao đâm bản thân mình.
Cả bàn người nhìn Phòng Vũ, ai cũng cảm thấy Phòng Vũ nên nhượng bộ.
Phòng Vũ đứng lên, vẫn bình tĩnh như thường.
“Anh Đông, tôi hỏi anh một câu, những gì vừa rồi anh nói phải giữ lời đấy.”
“Giữ lời!”
“Được!”
Dứt lời, Phòng Vũ cầm con dao dính máu lên, không đợi anh Đông kịp phản ứng, Phòng Vũ đã đâm một nhát vào cánh tay của mình, vị trí giống với anh Đông, độ sâu cũng tương tự.
“……”
Mọi người đều nhìn hắn. Anh Đông cũng nhìn hắn.
Phòng Vũ rút dao ra, máu nhuộm đỏ chiếc áo sơmi trắng của Phòng Vũ.
Thế nhưng Phòng Vũ vẫn chưa bỏ dao xuống, hắn nhìn miệng vết thương một chút, sau đó lại đâm thêm một nhát.
Có người nhịn không được kêu lên.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhát dao vừa rồi đã đâm xuyên qua cánh tay của Phòng Vũ!
Dao đâm xuyên qua mặt dưới cẳng tay của Phòng Vũ. Nếu có người đứng gần nhìn thấy lỗ máu kia, họ sẽ mong rằng mình chưa thấy gì hết.
Máu tuôn như suối.
Phòng Vũ không rút dao ra, hắn buông thõng tay phải, mặc cho dao cắm trong cánh tay của mình, một đầu lộ cán dao, một đầu lộ mũi dao.
Nửa người dính đầy máu, nhưng mà sắc mặt của Phòng Vũ vẫn lạnh tanh.
“Anh Đông, tiếp theo làm thế nào anh cứ nói, tôi xin nghe.”
Phòng Vũ nói.
“……”
Anh Đông kinh ngạc. Cả bàn người đều kinh ngạc.
Không ai nói lời nào, tất cả mọi người chỉ biết nhìn Phòng Vũ…
Sau này có người ở đây hồi tưởng lại, gã từng chứng kiến biết bao vụ đàm phán của giới xã hội đen, nào là hỗn chiến, dùng súng, dùng dao, đánh nhau đến máu chảy đầu rơi, nhưng chưa từng có trường hợp đổ máu trong yên lặng như hôm đó, khiến gã phải choáng ngợp.
“Mọi người nhìn thấy rồi chứ, hôm nay không phải anh Đông tôi phụ ân tình của Hoàng Câu Tử, nhưng đã nói thì phải giữ lời! Mẹ nó còn ai ý kiến gì không?!”
Không ai hé răng.
“Lộ Tử, gọi Hoàng Câu Tử! Thả người!” Anh Đông rống lên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...