“Có dự định gì chưa?”
Dương Lỗi hỏi Hoa Miêu. Phòng Vũ đã mời Hoa Miêu ở lại công ty, nhưng Hoa Miêu không chịu.
“Quay về Giang Bắc.” Mấy phòng game của Hoa Miêu ngày xưa giờ đã đổi thành tiệm net, đám anh em thuộc hạ đang kinh doanh.
“Vẫn tiếp tục lăn lộn à?”
“Tao vốn là du côn. Thì làm vậy thôi.”
Trong số bọn họ, Hoa Miêu mới là người lăn lộn lâu nhất. Sau này Hoa Miêu dẫn theo anh em và thuộc hạ, không ngừng chiến đấu ở Giang Bắc, chiến tích của Hoa Miêu vẫn thường xuyên truyền vào tai Phòng Vũ và Dương Lỗi.
Trước khi uống đến bất tỉnh nhân sự, Hoa Miêu nói với Dương Lỗi một câu thanh tỉnh cuối cùng. Hoa Miêu nói, mày đấy Dương Lỗi, mạng phải dài một chút, nhất định phải thế, nghe chưa…
Hôm đó, tất cả mọi người đều uống say. Say bí tỉ.
Tại Giang Hải, những tên côn đồ lớn nhỏ này đã từng hô mưa gọi gió, đã từng trải qua tuổi thanh xuân xao động, vui buồn và ly hợp, đã từng trải qua giai đoạn lắng đọng trong cuộc đời, để rồi giờ đây tất cả cùng nói lời tạm biệt với những năm tháng đẫm máu huy hoàng ấy.
Sau này, khi giới xã hội đen ở Giang Hải nhắc lại hôm đó, có người nói một câu. Giang hồ ở thập niên 90, kết thúc rồi.
Một thời đại ngây thơ và xao động, một thời đại nhiệt huyết sôi trào đầy tình nghĩa, kết thúc rồi.
Yến Tử Ất, La Cửu, Phòng Vũ, Dương Lỗi, những cái tên từng là truyền thuyết trên giang hồ, những vị đại ca và kim bài đả thủ từng làm chấn động và rung chuyển Giang Hải vào thập niên 80 90 đã chấm dứt thời đại của bọn họ, cũng chấm dứt luôn cái thập niên ấy. Giới xã hội đen ở Giang Hải vẫn tiếp tục phát triển, vẫn có người mới và chuyện mới xảy ra, nhưng tên tuổi và chiến tích của bọn họ vẫn được người đời bàn tán say sưa và thường xuyên nhắc tới hệt như truyền kỳ. Đương nhiên, khi những người đó hào hứng kể cho người đến sau “nhớ năm đó người kia thế này thế nọ”, nhân vật chính trong những sự kiện trên đã cách giang hồ rất xa.
Lúc Dương Lỗi đẩy cổng sắt ra, trong sân đúng là xuân về hoa nở.
Phòng Vũ theo sau Dương Lỗi, bước qua cánh cổng sắt, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, tựa như lần đầu tiên đặt chân tới đây.
Hai người không có vội vã đi vào trong, cứ đứng yên giữa bụi hoa và bãi cỏ xanh mướt, nhìn nhau cười.
Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, phảng phất như chỉ còn lại mảnh sân tĩnh lặng này, thời gian chưa từng trôi qua, tất cả vẫn giống như trước đây.
Nhìn thấy Phòng Vũ bao năm không gặp, thím Trương vui mừng khôn xiết, Phòng Vũ gọi một tiếng mẹ nuôi, làm cho bà mặt mày hớn hở. Bà vẫn luôn nhớ Phòng Vũ, thường nhắc mãi với Dương Lỗi đứa con nuôi này không có lương tâm, chưa bao giờ trở về thăm bà. Chuyện của Phòng Vũ, thím Trương cũng không rõ ràng lắm, Dương Lỗi chỉ nói với bà Phòng Vũ chuyển đến vùng khác. Các cô chú trong nhà đều có mặt, ai cũng nhớ Phòng Vũ. Trưa hôm đó, mọi người cùng vui vẻ ăn một bữa cơm, cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, nhưng khó khăn nhất chính là mọi người còn có thể quây quần bên nhau.
Thím Trương liên tục gắp thức ăn cho Dương Lỗi và Phòng Vũ. Đừng nói là Phòng Vũ, ngay cả Dương Lỗi mà bà cũng chẳng gặp được mấy lần. Bao năm qua, ngoại trừ đến thăm mọi người vào dịp lễ tết, số lần khác Dương Lỗi về đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần về cũng chỉ ngồi chốc lát rồi chạy mất dạng, rất ít khi ở lại qua đêm, giống như muốn trốn ngôi nhà và mảnh sân này vậy. Thím Trương nhịn không được càu nhàu quở trách Dương Lỗi, rồi lại quở trách cả Phòng Vũ.
“Bây giờ anh ấy về Giang Hải rồi, sau này còn rất nhiều thời gian đến làm tròn chữ hiếu.” Dương Lỗi cười, nói với thím Trương.
“Không đi nữa thật sao?” Thím Trương mừng rỡ.
“Không đi.” Phòng Vũ mỉm cười, cầm lấy bàn tay Dương Lỗi đưa tới dưới mặt bàn.
Buổi chiều, sân nhà đắm mình trong ánh nắng. Đúng mùa tử đằng nở hoa, màu cỏ xanh mơn mởn hòa cùng sắc tím của nhụy hoa. Hai người tựa vào giàn hoa, nghe tiếng chim hót ngửi mùi hoa thơm, nhìn bóng cây chập chờn.
“Anh còn nhớ không, hồi xưa anh cứ ngồi ở đây chơi đàn guitar.”
Dương Lỗi nhớ lại hôm đó, hắn đẩy cổng sắt ra, trông thấy bóng người đang đánh đàn dưới giàn hoa tử đằng. Cảnh tượng ấy, mặc cho bao nhiêu năm đã trôi qua, vẫn rõ mồn một trước mắt như mới xảy ra ngày hôm qua.
“Biết khi đó tôi nghĩ gì không.”
Dương Lỗi liếc nhìn Phòng Vũ.
“Nghĩ gì.”
“Tôi rất muốn hôn anh. Hôn chết anh.”
Dương Lỗi nhìn vào mắt Phòng Vũ. Hắn không có nói đùa.
Phòng Vũ cười như không cười nhìn Dương Lỗi. Dương Lỗi chăm chú nhìn nét mặt kia, hắn mất tâm, mất hồn cũng chính vì nét mặt này.
“Vậy sao em còn ở đây hôn người khác?” Phòng Vũ nhướn mày.
“Má… không phải anh ăn giấm đến tận bây giờ chứ?” Dương Lỗi bật cười. Hắn nhớ tới đêm hôm đó, hắn thổ lộ hết buồn khổ với Phương Mai dưới giàn hoa, cho Phương Mai nụ hôn tạm biệt.
Sau khi trở lại Giang Hải, Dương Lỗi đã đến gặp Phương Mai.
“Tớ nói với người nhà của tớ, là tớ yêu người khác nên đá cậu. Bọn họ mắng tớ một trận, bảo là bọn họ biết từ lâu rồi, nếu không tại sao Bành Minh bám lấy tớ suốt ngày mà tớ lại chẳng chịu đuổi hắn ta đi.” Phương Mai thoải mái nói.
Sau này, khi Phương Mai biết Phòng Vũ đến khu bị nạn cứu Dương Lỗi, khi Dương Lỗi nói cho cô nghe ngọn nguồn bảy năm của Phòng Vũ, Phương Mai vô cùng kinh ngạc.
Cô thật sự không ngờ, chân tướng mọi việc lại là thế này. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, tình yêu giữa hai người đàn ông lại có thể sâu sắc và đau đớn như thế, cô đã tận mắt chứng kiến Dương Lỗi trả giá thế nào vì cuộc tình này, cô không ngờ những gì Phòng Vũ bỏ ra cũng khiến cô cảm động đến vậy.
Cô biết, từ nay về sau, cô không cần lo lắng cho Dương Lỗi nữa rồi.
“Cậu có gì phải xin lỗi tớ chứ, ngay từ đầu là tớ bắt cậu giúp mà. Bây giờ cho dù cậu muốn giúp, tớ cũng không đồng ý đâu!”
Phương Mai nói thật lòng.
“Cậu không cần lo lắng người nhà của tớ. Chỉ cần tớ chịu kết hôn, gả cho ai bọn họ cũng mừng cả. Cái tên Bành Minh kia chẳng có tài cán gì, chỉ biết lấy lòng ông bà già thôi, cái lần bố tớ nằm viện, hắn ta tất bật chạy trước chạy sau, bỏ không ít công sức, chưa chi đã mua chuộc lòng người rồi.”
Phương Mai nói.
“Ý cậu là…” Dương Lỗi đã hiểu.
“Chờ uống rượu mừng đi.” Phương Mai thẳng thắn.
“… Cậu ta có biết cậu muốn đóng kịch không?”
“Biết chứ.”
“… Cậu ta thật lòng đó, Phương Mai.” Dương Lỗi nói.
“Thiếu đầu óc thì có, ngốc ơi là ngốc.” Phương Mai nói.
“Cậu thật sự muốn kết hôn rồi chia tay?”
“Xem biểu hiện của hắn ta đã.” Phương Mai cười khẽ.
“……” Dương Lỗi đã hiểu, Dương Lỗi nở nụ cười, Phương Mai cũng cười.
Có người từng nói, cách dễ dàng nhất để làm một người phụ nữ rung động chính là ở bên cô ấy vào lúc cô ấy yếu ớt nhất.
“Cảm ơn cậu, Phương Mai.” Dương Lỗi nói lời thật từ đáy lòng.
“Hai chúng ta còn cần phải nói lời này sao?”
Phương Mai mỉm cười, mang theo xúc động, mang theo một giọt lệ thư thả nơi khóe mắt.
“Dương Lỗi, hai người hạnh phúc nhé.”
Phương Mai nở nụ cười…
Giờ phút ấy, cuối cùng Phương Mai đã tạm biệt mối tình đầu của mình, tạm biệt tuổi thanh xuân của mình, tạm biệt tình cảm mà mình giấu kỹ dưới đáy lòng.
Phương Mai là một cô gái thật sự dũng cảm, so với ai khác, cô càng thấu hiểu tình yêu và chúc phúc.
“Phương Mai đi rồi à?”
Phòng Vũ hỏi.
“Ừ. Bay chuyến hôm qua.”
Phương Mai liên lạc với bệnh viện ở nước ngoài cho bố, nước ngoài có phương pháp trị liệu tiên tiến, cô và Bành Minh cùng đưa bố ra nước ngoài trị liệu.
“Cô ấy nói lúc đến uống rượu mừng của cô ấy, chúng ta đừng mặc đồ bắt mắt quá, mắc công đoạt hết hào quang của chú rể.”
Dương Lỗi nhớ lại lời Phương Mai nói trước khi đi.
“Em mặc gì mà chẳng đoạt hết hào quang, hay là đừng mặc gì hết.” Phòng Vũ khoanh tay đứng tựa bên giàn hoa, cười khẽ.
“… Má, làm như tôi không dám vậy, đàn ông con trai mà sợ cởi đồ sao?” Trong lòng Dương Lỗi bắt đầu ngứa ngáy.
“Ai bảo anh vô văn hóa như vậy, thôi thì anh cởi trước đi!”
Dương Lỗi cười xấu xa đi tới sờ soạng eo Phòng Vũ, bàn tay không thành thật rờ rẫm vòng eo rắn chắc của Phòng Vũ rồi mò dần lên trên. Phòng Vũ cũng không ngăn cản, mặc cho Dương Lỗi sờ. Dương Lỗi nhìn ánh mặt trời xuyên qua giàn dây leo của hoa tử đằng, rọi lên mặt và lên người Phòng Vũ, nhìn vầng sáng chói mắt bao phủ Phòng Vũ, bao phủ ánh mắt đang nhìn mình và ý cười bên khóe miệng của Phòng Vũ, Dương Lỗi ngơ ngẩn…
“Làm gì đây, giở trò lưu manh à?” Phòng Vũ cười cười, đè lại bàn tay Dương Lỗi đang cởi áo sơmi của mình rồi luồn vào bên trong.
“Giở trò lưu manh đó, thì sao?” Dương Lỗi ra vẻ du côn, tay vẫn tiếp tục sờ soạng.
“Dữ dằn quá nhỉ.”
“Dữ dằn quen rồi, không sửa được.”
“Em dữ dằn, thế tối hôm qua rốt cuộc là ai chịu không nổi?” Phòng Vũ cười, giọng nói đủ thấp cho Dương Lỗi nghe.
“… Mẹ nó… anh giày vò người ta như vậy… anh tưởng tôi không dám làm anh hả!” Mặt Dương Lỗi nóng lên, thừa dịp Phòng Vũ không chú ý, hắn vừa lôi vừa kéo lột áo sơmi của Phòng Vũ, Phòng Vũ cười ngăn cản, Dương Lỗi vẫn ngoan cố cởi tiếp, cười lớn nhảy ra thật xa.
“Anh ở trần đi!”
Dương Lỗi giơ cao chiếc áo sơmi, nhìn Phòng Vũ mặc áo ba lỗ bó sát người, để lộ bờ vai trần trụi.
“Đắc chí, đưa đây!”
Phòng Vũ cười bất đắc dĩ nhìn Dương Lỗi, sải chân bước qua định tóm hắn, Dương Lỗi sẽ đứng yên cho Phòng Vũ tóm sao? Hai người chạy thật nhanh, một chạy một đuổi chạy ra sau nhà, Dương Lỗi nghe tiếng Phòng Vũ đuổi tới sau lưng, thở hổn hển buông vũ khí đầu hàng: “Được rồi được rồi…”
Dương Lỗi vừa xoay người lại đã bị Phòng Vũ ôm vào lòng, Phòng Vũ cúi đầu, hôn lên môi hắn.
Dương Lỗi cầm chiếc áo sơmi trắng, choàng tay ôm Phòng Vũ…
Hàng cây ngô đồng cành lá rậm rạp che chắn cho bọn họ, Phòng Vũ tựa vào tường nhà, ôm Dương Lỗi vào lòng, hôn hắn. Giữa mùi cỏ xanh mơn mởn, giữa làn gió nhẹ tươi mát, bọn họ hôn nhau, hôn thật dịu dàng, đắm say…
…
Sau khi trở về từ huyện Mãnh, Dương Lỗi được phê chuẩn đặc biệt cho nghỉ phép, hắn và Phòng Vũ cùng quay lại căn hộ ở lầu tám.
Khu vực này không bị di dời và phá bỏ, sau này sửa lại kế hoạch, xây dựng khu phố ẩm thực. Trước đây Dương Lỗi từng ngỏ ý mua lại căn hộ, nhưng chủ thuê muốn để dành cho con trai mai này kết hôn, không chịu bán, chẳng lâu sau chính phủ nói muốn di dời và phá bỏ, vì tiền bồi thường nên chủ thuê càng không muốn bán. Bây giờ không phá nữa, tình hình lại thay đổi, chủ thuê đang cần tiền gấp, quyết định nhả hàng, Dương Lỗi và Phòng Vũ bàn bạc mua lại căn hộ đó.
Nhị Hắc và đám anh em vốn định thu xếp mua một căn nhà mới tốt hơn cho Phòng Vũ, nhưng dần dà cũng không nài nỉ nữa.
Đến khi Nhị Hắc, Lão Lượng và vài anh em thân thiết biết rõ tất cả, cũng là chuyện sau này.
Đêm đó trở lại lầu tám, hai người đứng trên ban công, nhìn ánh đèn khắp thành phố.
Xung quanh toàn là ban công đóng kín, chỉ có ban công của bọn họ vẫn rộng mở, gió đêm thổi qua tóc bọn họ, hệt như nhiều năm về trước, biết bao đêm bọn họ từng tựa vào nơi này.
Những cửa hàng dọc phố dưới lầu đã thay đổi mấy đợt, nhà cao tầng mới cất mọc lên như nấm, cần trục hình tháp cao ngất ở công trường đằng xa, bóng dáng kéo dài dưới ánh đèn giữa màn đêm, mang đậm dấu ấn của thời đại.
Chiếc máy ghi âm kiểu cũ vẫn còn ở chỗ cũ, Dương Lỗi cắm phích cắm.
Giữa tiếng hát phát ra từ hộp băng, Phòng Vũ và Dương Lỗi nhìn nhau cười. Dương Lỗi lấy ra một điếu thuốc, nhét vào miệng mình, chạm vào điếu thuốc đã cháy của Phòng Vũ để châm lửa.
Trong màn đêm, trên ban công, hai đốm lửa kề sát, hai bóng hình tựa vào nhau.
Phòng Vũ chìa tay kéo Dương Lỗi lại gần mình. Dương Lỗi tựa lên vai Phòng Vũ, phun ra một ngụm khói, híp mắt, quan sát toàn bộ thành phố đèn đuốc sáng trưng…
Bọn họ cùng đi thăm La Cửu.
Mộ của La Cửu đặt tại nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Mấy năm qua, anh em đến thăm La Cửu chưa bao giờ ngừng, không để cho La Cửu cô đơn. Năm đó, cho dù đang lúc dầu sôi lửa bỏng như thế, hậu sự của La Cửu vẫn được tổ chức thật long trọng, không để cho người đàn ông này chịu một chút tủi hổ. Hai người đi đốt giấy và thắp hương cho La Cửu, mang tin tức của La Văn đến cho hắn. Phòng Vũ vừa ra tù đã nhận được tin tức của La Văn. Bạn học cũ của Phòng Vũ vẫn luôn chăm sóc La Văn, La Văn ở nước ngoài đã lập gia đình, cuộc sống êm đềm, ông trời vẫn đối xử tử tế với cô gái bất hạnh này, cho cô một kết cục tốt đẹp.
Phòng Vũ ngồi trước mộ thật lâu, Dương Lỗi vẫn luôn ở bên Phòng Vũ.
Đêm đó sau khi trở về, Phòng Vũ kể rất nhiều chuyện xưa cùng La Cửu. Phòng Vũ nói, trước đây hắn đã hứa với anh Cửu, nếu ngày nào đó lập gia đình, mặc kệ người đó ở nơi nào, hắn nhất định sẽ đưa người đó đến gặp La Cửu.
“Anh Cửu không gặp được cũng không trách anh đâu.”
Dương Lỗi nói.
“Hôm nay gặp rồi.”
Phòng Vũ nói.
Dương Lỗi quay đầu nhìn Phòng Vũ, bỗng dưng xoay người lại, ôm lấy hắn…
Dương Lỗi nhận được điện thoại của Dương Đại Thiên.
Dương Đại Thiên không nói gì nhiều, chỉ thở dài nói với Dương Lỗi: “Bố con tuổi cũng lớn rồi. Người đã già, không biết còn sống được bao lâu, con về thăm được mấy lần thì về đi…”
Dương Lỗi nghĩ, có lẽ sau này, không biết là lúc nào, cuối cùng hắn sẽ trở về, cùng Phòng Vũ trở về.
Nhưng đó là sau này, không phải hiện tại.
Chuyện khó khăn nhất trên đời chính là tha thứ.
Về sau, Dương Lỗi đã làm được.
Phòng Vũ từng nói, nếu không có ông ấy, năm đó tôi không thể nào được phán vài năm ít như vậy.
Phòng Vũ nói, tôi ngồi hết mấy năm tù, đi ra quang minh chính đại, tôi không có gì hối tiếc cả.
Chuyện ban đầu, là tôi tự nguyện.
Phòng Vũ nói, ông ấy là bố của em. Đừng vì tôi mà mất đi một người thật lòng muốn tốt cho em trên đời này…
Một hôm chủ nhật nọ, bọn họ đi ngang qua trường trung học Thực nghiệm.
Trường trung học Thực nghiệm vẫn giống như trước đây, cái sân tập đạt tiêu chuẩn kia vẫn còn hai bậc thềm cao cao ở hai bên.
Hai người ngồi trên bậc thang, ngồi ở chỗ mà Dương Lỗi đánh đàn năm xưa.
“Không mang đàn theo. Nếu không thì đàn thêm lần nữa.”
Dương Lỗi nói. Chiếc đàn guitar kia vẫn luôn nằm thu mình trong căn hộ ở lầu tám.
“Còn đàn được không.”
Phòng Vũ hỏi.
“Quên rồi.”
Sau khi Phòng Vũ đi tù, Dương Lỗi không còn chạm vào chiếc đàn guitar đó nữa.
“Thì anh dạy lại cho tôi thôi.”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.
Vài nữ sinh đang chơi bóng chuyền đánh bay quả bóng, bóng rơi xuống bên cạnh Phòng Vũ và Dương Lỗi, Dương Lỗi đưa tay chộp lấy quả bóng.
“Này… ném bóng qua đây được không?”
Mấy cô gái đỏ mặt nhìn Phòng Vũ và Dương Lỗi.
Dương Lỗi ném bóng đi, ném chính xác vào ngực một cô gái. Mấy cô gái đi thật xa, nhưng vẫn liên tục len lén nhìn về phía này.
“Cô gái kia, rất giống Anh Tử.”
Dương Lỗi nói.
Trước đây khi Anh Tử theo đuổi Phòng Vũ, Dương Lỗi từng gặp cô. Lúc đó Anh Tử cũng lớn chừng mấy cô gái này.
Phòng Vũ nhờ Anh Tử giúp đỡ như thế nào, cả quá trình đều nói cho Dương Lỗi nghe. Dương Lỗi biết, người mà trong lòng Phòng Vũ cảm thấy thiếu nợ chính là Anh Tử.
“Con cô ấy đã hai tuổi rồi.”
Phòng Vũ nói.
Hiện tại, Anh Tử đã lập gia đình ở phía Nam, có một người hết lòng yêu thương mình, cũng như hiểu được hạnh phúc thật sự của một người phụ nữ là gì.
Sau khi ra tù, Phòng Vũ đã gọi điện thoại cho Anh Tử, con trai Anh Tử cứ luôn mồm bi bô kêu “chú ơi”.
“Quậy lắm, hệt như bố nó vậy.” Anh Tử cười trong điện thoại.
“Anh Vũ, em cảm ơn anh nhiều lắm, nếu em không đến đây, em cũng không thể gả được cho anh ấy.” Anh Tử nói…
Dương Lỗi và Phòng Vũ đều gặp được những cô gái tốt. Đối với các cô, bọn họ vừa cảm kích, vừa thiếu nợ. Tuy các cô chỉ là người qua đường trong cuộc sống của bọn họ, nhưng cũng để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Loa trong sân tập phát một ca khúc, giai điệu dập dờn trong gió.
“Tình khúc 2000, cũng là La Đại Hựu hát, anh nghe chưa.”
Dương Lỗi nghe nhạc, nhìn người người trên sân tập chơi bóng dưới ánh mặt trời.
“Nghe rồi, nhưng bài 90 vẫn hay hơn.”
Phòng Vũ nói.
“Anh hát còn hay hơn anh ta.”
Phòng Vũ sửng sốt, bật cười.
“Nhảm nhí.”
Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng sân tập, trên sân có người đang thả diều, đàn bồ câu bay qua bầu trời.
“Lúc đó, có phải anh cố ý không.”
Dương Lỗi nhìn về phía đối diện. Thật lâu trước đây, có một người đã ngồi ở phía đối diện đánh đàn.
“Em nói em không cần lên tiếng cũng biết người đối diện nghĩ cái gì mà.”
Phòng Vũ nhớ lại cảnh tượng Dương Lỗi mặt mày hớn hở nói với mình rằng hắn và anh bạn kia chính là Khúc Dương và Lưu Chính Phong.
“Vậy khi đó anh ta nghĩ gì?”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.
Phòng Vũ híp mắt, nhếch khóe miệng.
“Anh ta nghĩ, tên ngốc này, không chọc cậu thì chọc ai.”
Phòng Vũ hút một hơi thuốc, cười.
“Mẹ nó… bây giờ nhớ lại, lúc anh mời tôi uống nước giải khát cũng cố tình không nói đúng không?”
Dương Lỗi nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu tôi nói, em có mua nhiều kem hơn cho tôi không?”
Phòng Vũ nói.
“Anh đó, rõ là chơi tôi mà!”
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Dương Lỗi tản ra bốn phương tám hướng.
Phòng Vũ không trả lời, chỉ mỉm cười rồi hút thuốc.
Phòng Vũ nhớ lại buổi tối thật lâu về trước, nhớ cậu nhóc ngồi ở đằng xa ôm đàn guitar luống cuống tay chân nói “xin lỗi nha anh bạn”, nhớ mình ngồi ở bên kia sân tập, buồn cười nhìn cậu ta, tiện tay gảy dây đàn, nghe tiếng đàn bắt kịp của cậu ta.
Hắn nhớ lại năm ấy, nhớ cái đêm cuối mùa thu ấy, cái đêm sân tập lạnh như nước. Bài hát cũ xưa đó, hai người ôm đàn guitar đó, vẫn hát chung một bài 《Tuổi thơ 》.
Năm đó, bọn họ còn rất nhỏ.
Năm đó, bọn họ đến bên nhau.
HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...