Dương Lỗi uống rượu, chọn bài hát.
Âm nhạc vang lên, là một bài hát cũ, Tình khúc 1990. Dương Lỗi cười nói mình rành bài này lắm, hắn dùng ánh mắt mông lung nhìn màn hình, mặc dù chẳng thấy rõ lời bài hát, nhưng hắn vốn không cần nhìn, hắn nhớ rõ mà, hắn gân cổ khàn khàn cất tiếng…
Đêm hôm đó, Dương Lỗi say đến không biết trời trăng gì. Lát sau hắn nằm nghiêng ngả trên ghế sô pha, hệt như đống bùn nhão. Đám bạn của Dương Lỗi cũng không ngốc, cả bọn đều nhìn ra tâm trạng của hắn không ổn.
“Gọi bà xã cậu ta tới đón người đi!”
Mấy người bạn muốn kéo Dương Lỗi nhưng kéo không nổi, ai cũng bất đắc dĩ.
“Chú bị ngu à? Không phát hiện có chỗ không ổn sao? Mau lên, đưa cậu ta về nhà đi.”
Mấy người bạn đỡ Dương Lỗi đang mơ mơ màng màng ra cửa, Dương Lỗi đi đến bên xe nhưng lại không chịu vào, móc điện thoại ra nhấn loạn xạ.
“Tôi lĩnh giấy chứng nhận rồi! … Kết hôn rồi!! …”
Dương Lỗi cũng không biết mình gọi cho ai, giơ điện thoại hét lung tung.
“Anh không chúc mừng tôi sao?! …”
Dương Lỗi thật sự đã say quá mức, hắn ngẩng cổ, hét toáng lên.
“Được rồi được rồi, cậu uống nhiều quá rồi đấy! Đi nào, bọn này đưa cậu về nhà tân hôn…”
Điện thoại của Dương Lỗi bị giật qua cúp máy, còn Dương Lỗi thì bị đẩy vào trong xe. Đám bạn lái xe chở hắn về thẳng nhà tân hôn, lúc Dương Lỗi lắp đặt thiết bị trong nhà, bọn họ từng tới đây phụ giúp nên biết đường. Đến khi về tới nơi, Dương Lỗi đã lờ đờ, đám bạn đỡ hắn xuống xe, đi tới cổng. Đang lúc định mò chìa khóa trên người Dương Lỗi, bọn họ trông thấy trước cổng biệt thự có một người đang đứng.
Đám bạn không biết người này là ai, chỉ hoài nghi nhìn đối phương.
Mở mắt ra thấy người trước mặt, Dương Lỗi vội đẩy bạn mình ra, thất tha thất thểu đi thẳng về phía người nọ, bước chân bất chợt loạng choạng, bị người đứng đón đỡ vào lòng.
“……” Dương Lỗi ngẩng đầu lên, một câu cũng không nói, tay bấu chặt áo của đối phương, không chịu buông.
Thấy Dương Lỗi như vậy, đám bạn tin chắc đây là người quen của hắn, cho nên không để tâm nữa.
“Lỗi Tử uống nhiều quá, chắc do hôm nay lĩnh giấy chứng nhận nên vui quá đó mà! Vậy làm phiền người anh em đây trông chừng cậu ấy nhé!”
Đám bạn cũng nôn nóng về nhà, nói xong liền đi mất.
Dương Lỗi không biết mình vào nhà như thế nào. Căn nhà tân hôn này đã được sửa mới hoàn toàn, gia cụ, đồ điện, đồ trang trí, mọi thứ được bày biện vô cùng xa hoa và lộng lẫy. Trong phòng khách, một đống chữ Hỷ đỏ thẫm chất đống đang chờ dán, trên tường treo một bức ảnh cưới cực lớn. Nơi này do chính tay vợ chồng Dương Đại Hải sắp xếp, từ khi tiến trình lắp đặt thiết bị chấm dứt, Dương Lỗi chưa từng về đây lần nào nữa.
Dương Lỗi chóng mặt hoa mắt, đầu óc chẳng còn tỉnh táo, nhưng hắn vẫn kháng cự đi vào căn nhà này theo bản năng. Dương Lỗi xoay người muốn đi ra ngoài, chân lại mềm nhũn trượt dưới đất, bị ai đó dùng sức ôm vào lòng.
Dương Lỗi ngửi được một mùi hương quen thuộc, mùi hương này bao quanh hắn, khiến cho đầu óc u mê của hắn bị kích thích dữ dội. Dương Lỗi trừng to mắt nhìn người đang đỡ mình, hình bóng của người nọ lung lay trước mắt hắn, vậy mà hắn cứ như biết người nọ là ai, hắn túm lấy người nọ, nhìn chằm chằm gương mặt của người nọ.
“… Tôi cũng lập gia đình rồi… anh không vui à?”
Dương Lỗi nghĩ, người nọ nhất định rất mừng, nhất định rất mừng cho mình.
“… Bây giờ hai chúng ta… đều bình thường!”
Trước đây người nọ từng nói, hai chúng ta như vậy là bình thường ư?? Bây giờ, rốt cuộc bọn họ cũng bình thường rồi. Bình thường!
“… Chẳng phải anh muốn như vậy sao?!”
Đúng thế, đây là điều mà người nọ muốn, người nọ muốn tốt cho hắn, thế nên hắn làm theo, hắn cảm kích, hắn làm theo, hắn làm theo hết được chưa??
“Tôi đi chính đạo rồi! … Anh có vui không?!”
Dương Lỗi giương cặp mắt đỏ ngầu, nắm cổ áo người trước mắt.
“… Phòng Vũ!!”
Cái tên chôn sâu trong cổ họng của hắn vọt ra ngoài. Đầu óc bị cồn lấp đầy của Dương Lỗi trống rỗng, chỉ thốt ra cái tên này thôi đã khiến hắn đau đớn. Cồn làm cho Dương Lỗi mất khả năng khống chế, hắn cảm thấy có thứ gì đó trong lồng ngực liều mạng trào ra ngoài, còn hắn không tài nào kiểm soát nổi. Hắn muốn bộc phát, muốn phát tiết, nhưng cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, khiến cho thứ này không chỗ để đi, nghẹn ứ ở lồng ngực, hệt như đốm lửa thiêu đốt hắn, khiến cả người hắn đau đớn, bức bối, giày vò, khiến cho từng dây thần kinh của hắn kêu gào ầm ĩ, khó chịu!
Men say làm cho đầu óc Dương Lỗi ngừng hoạt động, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ, không tài nào suy nghĩ được, chỉ có đau đớn, đau tận tim gan. Bóng dáng người trước mắt vẫn không nhúc nhích, hệt như ảo ảnh mà vô số lần uống say trước đây hắn từng nhìn thấy. Dương Lỗi biết đây chỉ là ảo ảnh mà thôi, nó không thuộc về hắn, hắn chỉ có thể thốt ra lời chôn giấu trong lòng với ảo ảnh do mình tưởng tượng, đó là những lời bị hắn dằn xuống dưới đáy lòng, dán giấy niêm phong, đè nén ở nơi sâu nhất trong trái tim, trốn tránh suốt bảy năm không dám đối mặt, tựa như một nhát dao đâm vào đào khoét vết sẹo, khiến hắn cảm thấy ngay cả hít thở cũng đau đớn!
“… Tại sao anh phải tra tấn tôi như vậy…”
Cồn làm cho người ta không thể khống chế cảm xúc. Dương Lỗi rơi nước mắt.
“… Tôi thật sự không quên được anh!!”
Dương Lỗi gân cổ, đau khổ gào thét…
Dương Lỗi vừa hét xong câu đó, một giây sau, môi đã bị lấp kín.
Đó là nụ hôn xuất hiện vô số lần trong mộng của Dương Lỗi suốt bảy năm qua, nhưng nó chân thật và nóng bỏng hơn so với bất cứ mộng cảnh nào. Dương Lỗi hé miệng, khao khát mà điên cuồng đón nhận nụ hôn này, nụ hôn thô bạo đầy áp lực, đau đớn mà gấp gáp, cuồng nhiệt nhưng dịu dàng. Hắn cử động môi lưỡi, quấn lấy thứ đang luồn vào trong liếm lưỡi của mình, dùng hết tất cả sức lực để đáp lại. Đó là hơi ấm mà hắn quen thuộc, mùi hương mà hắn mong mỏi, mọi thứ ào ạt bao trùm lấy hắn, khiến hắn đầu váng mắt hoa… Dương Lỗi như bị hút vào, đồng thời cũng muốn hút đối phương vào cơ thể của chính mình. Hắn bị siết chặt trong một lồng ngực, độ lực khẩn thiết và đau buốt khi đối phương ôm hắn xuyên thấu cơ thể của hắn, giống như muốn vò nát hắn vậy… Tại nơi bờ môi giao hòa, chất lỏng không kịp nuốt từ khóe miệng của Dương Lỗi chảy xuống cần cổ, Dương Lỗi hít thở không thông, cả người như bị mắc trên đống lửa. Khi ý thức từ từ chìm vào góc tối, hắn nghe thấy một tiếng gọi khàn khàn từ nơi xa xôi truyền đến, mông lung truyền vào tai mình…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...