Lúc này, Phòng Vũ đã xông tới trước mặt, Dương Lỗi chặn một cú đá ngang của Phòng Vũ theo bản năng, Phòng Vũ dùng mu bàn chân thúc vào đầu gối của Dương Lỗi, trong đầu Dương Lỗi loạn cào cào, ấy thế mà không tránh, ngã ngửa ra đằng sau.
“… !”
Phòng Vũ hoảng hốt, không ngờ Dương Lỗi lại không tránh được, phía sau Dương Lỗi là một cái cột sắt, mắt thấy Dương Lỗi sắp đập đầu vào đó, Phòng Vũ vội vàng kéo Dương Lỗi lại, ôm hắn lăn dưới đất, lộn vài vòng mới dừng lại.
Hai người nằm dưới bãi cỏ, bấy giờ Dương Lỗi mới hoàn hồn.
Phòng Vũ đè trên người hắn, khẽ nâng người lên một chút.
Cả hai đều thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.
“……”
Dương Lỗi giương mắt lên, chạm phải ánh mắt của Phòng Vũ.
Không ai nói lời nào, cứ nhìn nhau như thế.
Hơi thở của Phòng Vũ rất gần, khí nóng phả lên cổ Dương Lỗi.
Cách lớp quần áo, cơ thể đẫm mồ hôi của hai người áp sát vào nhau, xúc cảm rõ rệt từ cơ thể đối phương truyền đến.
Mồ hôi của Phòng Vũ nhỏ xuống lồng ngực nhấp nhô của Dương Lỗi. Phòng Vũ lẳng lặng cúi đầu nhìn Dương Lỗi, Dương Lỗi mở cặp mắt dưới mái tóc mướt mồ hôi của mình, nhìn Phòng Vũ…
“Tham mưu Dương! Anh thua rồi!”
Vu Cường và các binh sĩ vây quanh hai người. Bọn họ xem đến ngây ngẩn, lúc này mới nhớ tới việc hoan hô!
Phòng Vũ đứng dậy khỏi người Dương Lỗi, chìa tay kéo Dương Lỗi lên. Hai người đều không nhìn đối phương.
“Đồng chí, anh thuộc đội võ thuật hả? Có phải đặc công gì không? Đừng nói không phải nha, tôi không tin đâu!”
Vu Cường vô cùng kích động, cậu tự nhận mình là cao thủ vật lộn cầm nã, nhưng chẳng qua nổi mười giây dưới tay Dương Lỗi, còn người này trông chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu, thế mà lại có thể chiếm thế thượng phong khi đối kháng với người thuộc đẳng cấp như Dương Lỗi, Vu Cường khâm phục sát đất.
“Tham mưu Dương, anh có đối thủ thật nha!”
Các binh sĩ đều sững sờ. Bọn họ đã quen với những chiêu thức thuần quân đội của Dương Lỗi, còn những chiêu thức mới lạ đầy kích thích của Phòng Vũ, bọn họ chưa thấy bao giờ, phải nói là mở rộng tầm mắt.
“Cậu ấy không tung hết sức. Nếu không chỉ cần một chiêu chế địch của mọi người, tôi đã gục từ lâu rồi.”
Phòng Vũ cười cười. Đây là lời thật lòng.
“Được rồi, anh cũng vậy thôi!”
Dương Lỗi biết Phòng Vũ không muốn tổn hại thể diện của mình.
“Đại ca, vừa rồi chiêu đá quét ngang cổ với lại…” Vu Cường hưng phấn mô phỏng chiêu thức vừa rồi Phòng Vũ quật ngã Dương Lỗi, kích động đến nỗi quên mất quy tắc xưng hô, buột miệng gọi đại ca luôn, “… Làm thế nào vậy? Trâu bò quá, dạy tôi được không?”
“Đúng đó! Làm mẫu một lần đi! Còn cái kỹ thuật khóa khớp kia nữa…”
Các binh sĩ nóng lòng muốn học hỏi vây quanh Phòng Vũ. Đám thanh niên trẻ tuổi rất sùng bái những người có trình độ, thấy Phòng Vũ bộc lộ chút tài năng, bọn họ bội phục vô cùng.
“Được rồi, bạn tôi còn có việc, lần sau sẽ dạy!” Dương Lỗi muốn đuổi người. Thấy các binh sĩ vẫn vây kín Phòng Vũ không tha, Dương Lỗi nghiêm mặt.
“Toàn thể tập hợp, nghe lệnh của tôi! Nghiêm! Quay về phía sau! Bắt đầu bước!”
Vất vả lắm mới đuổi được đám binh sĩ, Dương Lỗi liếc nhìn Phòng Vũ, hai người mỉm cười nhìn nhau, rồi lại tự dời mắt đi.
Ai nấy cũng mồ hôi đầm đìa, cùng quay về ký túc xá của Dương Lỗi.
“Tôi vô tắm một cái.” Dương Lỗi không nhìn Phòng Vũ, đi thẳng vào phòng tắm. Hắn vặn vòi sen, mặc cho nước chảy ào ào xuống người…
Dương Lỗi đi ra, nhường cho Phòng Vũ vào tắm.
“Để tôi tìm áo cho anh thay.” Chiếc áo sơmi ban đầu của Phòng Vũ đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc Phòng Vũ ở bên trong tắm rửa, Dương Lỗi mở tủ quần áo. Số đo của hắn và Phòng Vũ không chênh lệch mấy, Dương Lỗi lựa chọn trong mớ thường phục của mình.
Hắn do dự một chút, lấy ra một chiếc áo, đặt trên cái ghế cạnh cửa phòng tắm, đoạn đi ra ngoài.
Đến khi Phòng Vũ tắm xong đi ra, Dương Lỗi đã không còn trong phòng.
Trên ghế, đặt một chiếc áo sơmi trắng…
Dương Lỗi xuống tiệm tạp hóa dưới lầu mua mấy lon bia, khi đẩy cửa phòng trở vào thì thấy Phòng Vũ đang mặc quần áo. Phòng Vũ khoác chiếc áo sơmi trắng lên người, đang cài nút.
Phòng Vũ vừa cài hai cái nút áo bên dưới, Dương Lỗi liếc mắt nhìn thấy trên ngực Phòng Vũ có một hình xăm.
Khoảng cách khá xa nên không thấy rõ đó là hình xăm gì. Dương Lỗi sửng sốt.
Trước đây Phòng Vũ không có xăm mình, hơn nữa Phòng Vũ cũng không thích việc này. Năm đó đám lưu manh rất thích xăm nào là rồng nào là chim ưng để tỏ rõ độ hổ báo của mình, nhưng thủ lĩnh du côn như Phòng Vũ trái lại rất sạch sẽ, chẳng làm gì cả. Phòng Vũ từng nói với Dương Lỗi, hắn không thích việc này.
Thế nên bây giờ nhìn thấy Phòng Vũ có hình xăm, Dương Lỗi hơi ngạc nhiên.
Thấy Dương Lỗi bước vào, Phòng Vũ vội nghiêng người đi.
“Sao lại xăm mình rồi.” Dương Lỗi đặt bia lên bàn.
“Xăm chơi thôi.” Phòng Vũ nhanh chóng cài nút áo.
“Xăm gì vậy?”
Dương Lỗi thuận miệng hỏi.
“Không có gì. Hoa văn ấy mà.”
Phòng Vũ nói…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...