“Đang nghe băng gì vậy?”
Phòng Vũ nhìn máy nghe nhạc cầm tay của Dương Lỗi trên bàn, lật xem vài cuộn băng.
“Toàn mấy bài cũ thôi.”
Dương Lỗi cười tự giễu.
“Lạc hậu rồi, cứ thích nghe nhạc cũ.”
“… Vẫn là Trương Học Hữu?” Phòng Vũ cầm lấy một cuộn băng.
“Vẫn là Trương Học Hữu.” Dương Lỗi cười cười.
Một cuộn băng rất cũ. Lửa Tình Hoa.
“Còn anh thì sao.”
“Tôi cũng nghe nhạc cũ. Thảo Mãnh.”
“Má, còn lạc hậu hơn tôi nữa.”
Dương Lỗi nói. Phòng Vũ cũng bật cười.
Dương Lỗi im lặng một hồi, kéo ngăn tủ ra, lấy một món đồ, đưa tới tay Phòng Vũ.
“Anh Cửu cho anh làm kỷ niệm, tôi không thể nhận được. Đừng nói gì nữa, lấy về đi.”
Dương Lỗi vẫn luôn cất sâu trong ngăn tủ, hắn biết thứ này có giá trị thế nào với Phòng Vũ.
Phòng Vũ nhìn chiếc hộp trong tay.
“Tôi tặng cho hai người mà. Làm gì có chuyện nhận lại được.”
“Tâm ý của anh tôi xin nhận, coi như tôi tặng lại cho anh đi. Anh nói nó linh nghiệm, vậy tôi mong nó ứng nghiệm một điều, bất kể là đại lý xe của anh khai trương, hay là vấn đề giữa anh và Anh Tử, mong rằng mọi việc đều thuận lợi.”
Trước đó Nhị Hắc có gọi điện thoại cho Dương Lỗi, hắn nói hắn từng hỏi Phòng Vũ có phải đã chia tay Anh Tử rồi không. Nhìn Phòng Vũ một thân một mình ở Giang Hải, Nhị Hắc cảm thấy có gì đó không đúng, hắn hỏi Phòng Vũ, Phòng Vũ nói không phải, đừng bận tâm. Nếu đã chưa ly hôn, vậy tức là chuyện riêng giữa hai vợ chồng, đám anh em cũng không tiện hỏi nhiều. Trong chuyện này, trừ phi là Anh Tử quyết tâm không muốn sống cùng Phòng Vũ, nếu không dựa theo tính cách của Phòng Vũ, nếu thật sự yêu Anh Tử, hắn nhất định sẽ chăm lo cho cô cả đời. Phòng Vũ chính là người như thế, chuyện này không cần phải nói, những anh em cùng vào sinh ra tử với Phòng Vũ như Nhị Hắc, Dương Lỗi, Dương Tử, phàm là các anh em hiểu rõ Phòng Vũ, ai cũng tin điều đó.
Dương Lỗi hỏi Nhị Hắc tên thật của Anh Tử là gì, Nhị Hắc nói không biết, trước giờ vẫn gọi là Anh Tử, không mấy ai biết tên đầy đủ của cô ấy. Nhị Hắc hỏi Dương Lỗi, hỏi chuyện này làm gì? Dương Lỗi bảo không có gì, hỏi cho biết vậy thôi.
Dương Lỗi muốn tìm cô, hắn có một số việc cần hỏi cô cho rõ.
“Lấy về đi, đừng phụ tấm lòng của anh Cửu.”
Cuối cùng, Dương Lỗi nói.
Nghe xong lời này, Phòng Vũ im lặng.
“Nếu anh muốn ở lại, đừng tìm nơi khác, quay về căn hộ ngày xưa đi. Vụ di dời vẫn chưa được chốt, chính phủ đang thay đổi kế hoạch, khu đó không bị hủy nữa, cải tổ khu phố ẩm thực.”
Dương Lỗi nghe được tin này từ Dương Đại Hải.
“Tôi vẫn tìm nơi khác thì hơn.”
Phòng Vũ nói.
“Không cần đâu. Chỗ cũ quen thuộc, thuận tiện hơn. Mẹ của Đại Hổ vẫn còn ở đó, anh đâu bỏ bà ấy được. Nói cho cùng thì, chỗ ở là vật chết, con người mới là vật sống, đâu thể nào vì chỗ ở mà lấn cấn như thế mãi.”
Nghe Dương Lỗi nói, Phòng Vũ không lên tiếng, một lát sau mới nhìn về phía Dương Lỗi.
“… Nhóc à, trưởng thành thật rồi.”
Trong trí nhớ của Phòng Vũ, Dương Lỗi vẫn chỉ là một cậu nhóc mười tám mười chín tuổi.
“Còn nhỏ nữa đâu, 27 rồi còn gì.”
Dương Lỗi cười cười, mang theo mỉa mai.
Thời gian luôn buộc con người phải trưởng thành, dù cho người đó có bằng lòng hay không.
“……”
Hai người đều im lặng.
“Em ngủ tiếp đi. Tôi nghe nhạc một chút.”
Phòng Vũ cầm máy nghe nhạc.
Dương Lỗi nằm xuống giường.
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi nằm ngủ, đeo tai nghe vào.
Hắn không có đổi cuộn băng bên trong, nhấn xuống nút phát nhạc.
Trong tai nghe, khúc nhạc dạo êm ái khẽ vang lên, một bài hát cũ chầm chậm chảy vào tai nghe…
… Cứ thế, mỗi một ngày trôi qua thì kẻ si tình này
Sẽ càng yêu em nhiều hơn, nhiều hơn, cho đến khi tình yêu ngập tràn
Anh phát hiện rằng anh thích nhất được cùng em
Viết lên những đêm dài của tương lai đôi mình…
Dương Lỗi ngủ một giấc tỉnh lại, quay đầu qua.
Dưới ánh đèn, Phòng Vũ gục xuống bàn, chẳng biết đã ngủ từ bao giờ.
Dương Lỗi nhìn một lát, nhẹ nhàng vén chăn lên, bước xuống giường. Hắn đi đến bên cạnh Phòng Vũ, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Hắn ngồi tại đó, lẳng lặng nhìn Phòng Vũ.
Hồi lâu sau, Dương Lỗi vươn tay, nhẹ nhàng lay Phòng Vũ.
“… Đi ngủ đi.”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.
“Ngủ như vậy lạnh lắm.”
“… Không được. Tôi phải về.” Phòng Vũ tỉnh dậy.
“11 giờ, hết xe rồi. Giường bên này không có người.”
Chiến hữu cùng phòng với Dương Lỗi vừa kết hôn, không còn ở ký túc xá.
Đèn bàn tắt, Dương Lỗi nghe tiếng Phòng Vũ cởi áo khoác và áo len. Trong bóng tối, hai người cách một chiếc bàn, nằm trên giường của mình.
Ngoài cửa sổ là màn đêm tăm tối, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đôi bên.
Dương Lỗi nhìn trần nhà, nghe hơi thở đè nén và lồng ngực phập phồng của người vẫn còn tỉnh như mình nằm ở giường đối diện…
Sáng hôm sau, Dương Lỗi hoàn toàn hạ sốt, dù sao cũng còn trẻ, thân thể cường tráng, hồi phục rất nhanh. Phòng Vũ phải về, Dương Lỗi thấy hôm nay là ngày nghỉ, cho nên quyết định dẫn Phòng Vũ đi dạo trong quân doanh.
Dương Lỗi rửa mặt xong, đứng trước gương mặc quân phục tác huấn, cài đai lưng vũ trang, để lộ vòng eo rắn rỏi.
Phòng Vũ bước tới, đưa mũ quân đội cho Dương Lỗi, Dương Lỗi nhìn gương chỉnh nón cho ngay ngắn. Trong gương là một quân nhân vô cùng oai vệ, không còn là thiếu niên lỗ mãng ngày nào nữa.
“Không tệ, ra dáng thủ trưởng rồi đấy.”
Phòng Vũ nhìn gương, cười cười với Dương Lỗi.
“Còn nhắc hai chữ này nữa là trở mặt với anh bây giờ.”
Lúc ra cửa, yếm khóa của Dương Lỗi bung ra. Yếm khóa của cái đai lưng vũ trang này đã dở chứng lâu rồi, nhưng Dương Lỗi lười chưa chịu đổi. Hắn định tìm dụng cụ để sửa lại, Phòng Vũ bước qua xem thử, không dùng dụng cụ mà dùng tay làm luôn. Phòng Vũ cầm đai lưng vòng qua eo Dương Lỗi, cúi đầu cài thử cho hắn.
Hai người đứng đối diện, Dương Lỗi cúi đầu, nhìn Phòng Vũ cẩn thận cài cho mình, hơi thở của Phòng Vũ rất gần, Dương Lỗi không lên tiếng, Phòng Vũ cũng không lên tiếng…
“Lỗi Tử, hôm qua anh bệnh…”
Có người đẩy cửa bước vào, là một cán bộ trẻ, thấy cảnh tượng như vậy thì sửng sốt một chút.
Dương Lỗi ngẩng đầu lên.
“À, trợ lý Tần. Không sao rồi, bệnh vặt thôi.”
“Lỗi Tử, anh đẹp trai này là…” Trợ lý Tần quan sát Phòng Vũ.
“Bạn tôi, hôm qua đưa tôi về đây, muộn quá nên ngủ lại đây luôn.”
“Ồ…”
Trợ lý Tần đánh giá Phòng Vũ, nói vài câu khách sáo, Dương Lỗi đáp trả qua loa vài câu rồi đuổi gã đi.
“Chiến hữu của tôi, hồi đó học chung trường quân đội.”
Dương Lỗi không nói nhiều về người này. Người này có chút ý đồ, Dương Lỗi biết rất rõ. Hắn cảm thấy gã ta rất phiền.
Dương Lỗi lái xe việt dã chiến địa, đưa Phòng Vũ đi tham quan quân doanh.
Trung đoàn 701 là quân khu dã chiến, chiếm diện tích khổng lồ, trang thiết bị hiện đại. Ngoại trừ những thiết bị bảo mật, những gì có thể xem Dương Lỗi đều dẫn Phòng Vũ đi xem. Xe tăng, chiến xa, súng ngắm, màn hình nhiễu xạ tác chiến tầm xa, trạm kiểm soát không trung và mặt đất. Thấy Phòng Vũ có hứng thú, Dương Lỗi nghiêm túc giới thiệu rồi làm mẫu cho Phòng Vũ xem. Mặc quân phục vài năm, Dương Lỗi thật sự có cái nhìn khác về quân doanh. Hắn đã yêu bộ quân phục này, yêu cả những việc mình đang làm. Trong lý tưởng ngày xưa của hắn, căn bản không có nơi này, thậm chí hắn còn thấy phản cảm vì nó liên quan đến Dương Đại Hải, nhưng từ khi ở lại quân đội, hắn mới thấu hiểu ý nghĩa của một người lính, cảm giác cũng không còn như xưa.
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi khi giới thiệu những thứ này cho mình, tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng ngời, đó là một Dương Lỗi hoàn toàn khác, vừa có sự hăng hái thời niên thiếu, vừa có sự tự tin và kiên định nắm vững tương lai. Biết rõ bản thân mình đang làm gì, cũng như mục tiêu mà mình đang theo đuổi, ánh mắt của những người như vậy rất khác biệt.
Do chuẩn bị nghênh đón đợt kiểm tra, ngày nghỉ cũng không thể lơ là huấn luyện, hai người đi ngang qua sân tập bắn, một nhóm binh sĩ đang bắn bia. Thấy động tác của Dương Lỗi, đại đội trưởng dẫn đội ném qua một khẩu súng ngắm. Dương Lỗi cầm trong tay, phản xạ có điều kiện vác súng lên vai nhắm trúng đích kéo cò, động tác gọn gàng điệu nghệ, liền mạch lưu loát. Dương Lỗi ném súng cho Phòng Vũ đứng sau lưng, Phòng Vũ cũng là người chơi súng từ sớm, chơi súng lẽ nào không thích súng, loại súng ngắm này là trang bị mới đổi của bộ đội tiên phong lúc bấy giờ, bộ binh bình thường vẫn dùng súng kiểu cũ, muốn sờ còn không được. Phòng Vũ nhận lấy, cũng thích đến độ không nỡ buông tay, nhìn dáng vẻ thích thú của Phòng Vũ, trong lòng Dương Lỗi vui vẻ vô cùng. Đáng tiếc bộ đội có quy định, không thể cho người ngoài tới đây bắn súng.
“Tôi biết một sân tập bắn ở gần đây, súng được lắm. Lần sau chúng ta cùng đi, bắn đã ghiền luôn.”
Dương Lỗi nói.
Gặp phải vài cán bộ, bọn họ chào Dương Lỗi, biết Dương Lỗi dẫn bạn đi tham quan nên cũng hỏi han vài câu.
“Lỗi Tử, nghe nói phòng cán bộ lại có động tĩnh, cậu biết chưa?”
Đám cán bộ tụ tập một chỗ rất thích bàn tán những việc này.
“Tôi nghe được tin nóng nè, cậu có triển vọng đó, hai mao một! Thằng nhóc cậu cũng được quá chứ!”
*Hai mao một = 2 gạch 1 sao = Thiếu tá.
“Không thể nào.”
Dương Lỗi không thích nói mấy chuyện này.
“Sao lại không thể nào, thiếu tá Dương, đến lúc thăng chức đừng quên đề bạt chiến hữu cũ nha!”
Trong bộ đội cấp bậc rõ ràng, thăng một cấp tức là một đãi ngộ khác, những người muốn trèo cao nhiều lắm.
Dương Lỗi không muốn nói chuyện này với bọn họ, càng không muốn nói ngay trước mặt Phòng Vũ, chào tạm biệt xong liền bỏ đi.
Trên sân tập, có một đám binh sĩ đang so tài đánh nhau. Tất cả đều là lính do Dương Lỗi đào tạo, phân ra ở các đại đội, ai cũng là cao thủ đánh nhau.
“Vu Cường! Dùng liên kích đi!”
*liên kích = công kích liên tục.
Dương Lỗi hô một tiếng, binh sĩ tên Vu Cường và đối phương đang bất phân thắng bại. Nghe vậy, Vu Cường tung liên tục hai cú đấm móc trái phải thêm một cú đấm phải vào hàm dưới của đối phương, quả nhiên đánh người nọ té xuống đất.
“Không tính không tính! Tham mưu Dương, anh thiên vị!”
“Thiên vị cái gì, cậu không biết dùng trắc xuyễn câu đánh trả à?”
Dương Lỗi rất thích những binh sĩ này, người nào cũng chịu khó, thân thủ tốt.
“Tham mưu Dương, lên sân so tài đi?”
Binh sĩ tên Vu Cường là cao thủ số một về vật lộn cầm nã* trong nhóm, đặc biệt sùng bái Dương Lỗi. Dương Lỗi từng giành ngôi đầu trong cuộc thi đấu võ ở quân khu, làm cho cả quân khu chấn động, Vu Cường luôn xem Dương Lỗi như mục tiêu, rất thích khiêu chiến với hắn.
*Vật lộn cầm nã tức là thủ pháp đá, đánh, ném, nắm, kết hợp với tiến, lùi, né tránh, kết hợp tấn công và phòng thủ.
Các binh sĩ bắt đầu ồn ào. Dương Lỗi cũng nổi hứng, quay đầu lại nhìn Phòng Vũ, Phòng Vũ hất cằm với hắn, Dương Lỗi ngứa tay rồi, sảng khoái đáp:
“Được! Vậy thì so một lần!”
Dương Lỗi lên sân, Vu Cường lập tức vọt tới, hai người nhanh chóng ra chiêu. Vu Cường kéo khuỷu tay, vặn cánh tay, hiên thối áp cảnh1, tất cả đều là những chiêu thức mạnh mẽ của vật lộn cầm nã, chiêu nào chiêu nấy dũng mãnh uy phong, nhưng làm thế nào cũng không bắt được Dương Lỗi. Động tác của Dương Lỗi quá nhanh, người xem chỉ thấy tay, khuỷu tay và chân của hắn nhanh nhẹn đẩy lùi công kích, còn chưa kịp phản ứng, Dương Lỗi thình lình bắt được cổ tay của Vu Cường, kéo một cái rồi bão tí bối suất2, vật ngã cậu ta xuống đất, đầu gối ghìm chặt cổ họng cậu ta, toàn bộ quá trình chiến đấu chưa đến 10 giây.
1Hiên thối áp cảnh: nhìn clip thì tui đoán là chụp cái chân rồi đè cổ xuống.
2Bão tí bối suất: có thể hiểu là kéo cánh tay rồi vật ngã xuống đất, clip minh hoạ.
“……”
Vu Cường choáng váng. Các binh sĩ trợn mắt há mồm.
Dương Lỗi thả Vu Cường ra, các binh sĩ hưng phấn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Dương Lỗi nhìn sang Phòng Vũ, Phòng Vũ giơ ngón cái với hắn.
Vu Cường từ dưới đất bò dậy, thành tích vật lộn cầm nã của cậu luôn đứng thứ nhất, thế nhưng vẫn không thắng được Dương Lỗi.
“Tham mưu Dương, bại dưới tay anh tôi cũng không mất mặt! Dù sao cũng không ai thắng được anh!”
Vu Cường sùng bái nói.
“Ai nói không có người thắng được tôi.”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ bên cạnh.
“Người anh em này của tôi, tôi đánh không lại anh ấy.”
Dương Lỗi nói.
“… Thật sao?”
Các binh sĩ kinh ngạc quan sát Phòng Vũ.
“Tôi bị anh ấy đánh một trận, nằm bệnh viện mấy ngày.”
“… Không thể nào!”
Vu Cường trợn to hai mắt, không dám tin mà nhìn Phòng Vũ.
“Đừng nghe cậu ấy nói.”
Phòng Vũ cười khẽ.
Thế nhưng ánh mắt của các binh sĩ bắt đầu nửa tin nửa ngờ. Khí tức giang hồ của nhân vật trong giới xã hội đen làm sao mà giấu được. Phòng Vũ như thế, vừa nhìn là biết từng lăn lộn, hơn nữa không phải dạng lăn lộn bình thường.
“Tôi không tin. Hay là hai người đánh một trận đi, cho chúng tôi mở mang tầm mắt!”
Vu Cường yêu cầu.
“Đúng! Đánh một trận đi! Đánh đi!”
Các binh sĩ hưng phấn, nhao nhao đưa ra yêu cầu.
“……”
Dương Lỗi hơi sửng sốt, nhìn về phía Phòng Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...