Một giờ sáng, Omar.
Thành phố không ngủ này vẫn như cũ đèn đuốc sáng rực. Thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt cũng không thể khiến con người ta ngoan ngoãn ở nhà nằm trong chăn, rất nhiều người dỡ bỏ đi vỏ bọc nghiêm túc chỉn chu ban ngày, hóa thân thành ma quỷ, hòa mình vào bóng đêm ồn ào mà hoang dại.
King hotel, khách sạn lớn nhất Omar, trên thang bộ dẫn lên sân thượng, Lyle mặc áo gió đen, nửa khuôn mặt vùi vào trong cổ áo, cánh tay bị Liv đứng thấp hơn hai bậc thang kéo xuống.
Liv ngửa đầu nhìn hắn, từng luồng khói nhạt phả ra theo lời nói: “Định đi thật?”
Lyle không nói gì, chỉ im lặng nhìn lại, thay cho câu trả lời.
“Cậu có biết việc cậu đang làm nguy hiểm thế nào không? Thậm chí đến súng còn không mang!”
“Ít nhất tôi có thể bảo đảm không bị đánh lén, còn súng… Cô không thấy mang thứ đó ra trước mặt đặc công rất dư thừa sao?”
“Tôi đúng là thần kinh mới đi cùng cậu!” Liv ngoài cười nhưng trong không cười, “Cậu tốt nhất giữ cái mạng lại cho tôi, nếu không một đồng ở chỗ Ava tôi cũng không lấy được, mà kiểu gì cũng bị Kane băm nát quăng cho chó ăn.”
Lyle bất đắc dĩ cười cười, “Sweetheart sẽ không ngang ngược như thế đâu.”
“Phải, không ngang ngược, hôm qua anh ta vừa táng tôi một trận xong đấy, mấy lời này của cậu có nói cũng như không.” Liv nói xong, có chút bất đắc dĩ nhét khẩu súng vào tay hắn, “Cầm lấy. Nếu Jeffrey động thủ, ít nhất còn có cái mà phòng thân. Tôi ở đây chờ, nếu có động tĩnh sẽ vào ngay.”
Lúc Lyle lên tới sân thượng, Jeffrey đã đứng ở đó. Hắn đi đến bên cạnh Jeffrey, hai tay đặt lên lan can quan sát cảnh đêm, cáp treo chằng chịt trên bầu trời đen thẫm như một tấm lưới khổng lồ bao bọc lấy trái tim của Omar.
Jeffrey híp mắt cảm khái: “Khi tôi còn bé, Omar vẫn toàn là đường đá, bây giờ thay hết bằng xi măng rồi. Lúc đó không nghĩ tới, chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, mọi thứ lại thay đổi nhiều đến vậy, tương lai đúng là thứ mà không ai đoán trước được. Cậu nghĩ sao?”
Lyle thu hai tay đặt trên lan can về, nhét vào trong túi áo, nhàn nhạt đáp: “Rất xin lỗi, tôi còn quá trẻ, không có cách nào đồng cảm được với nỗi ưu sầu thời gian trôi nhanh của anh.”
Jeffrey quay người lại nhìn hắn, dỡ xuống lớp ngụy trang đần độn vô vị thường ngày, híp mắt nói: “Cậu biết không, thật ra tôi rất ngưỡng mộ cậu…”
Lyle không nể mặt ngắt lời: “Rất nhiều người ngưỡng mộ tôi, anh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Bây giờ quay lại vấn đề giao dịch của chúng ta.”
Jeffrey cười âm trầm: “Thấy không, chính cái thái độ ngông cuồng tự cao tự đại này của cậu khiến tôi khinh thường cậu. Cậu có thể nắm được thóp Daimian, chẳng lẽ không có cách nắm được thóp tôi?”
“Vậy đáp án của anh là?” Lyle bắt đầu mất kiên nhẫn với màn tự thoại của người này.
Jeffrey yên lặng nhìn hắn không chớp mắt nửa ngày, đột nhiên chậm rãi nở nụ cười: “Thật ra thì cậu cũng chẳng có gì đáng để tôi ngưỡng mộ. Quyền thế thì sao, có thể cậy vào quyền thế để chống lại cả tinh cầu này không? Cho dù thế nào, kết cục của cậu vẫn chỉ là cái chết, chết dưới tay đặc công chúng tôi ít nhất cậu còn giữ lại được tiếng tốt sau này.”
Lyle tròng mắt khẽ đảo, câu nói của Jeffrey để lộ rất nhiều tin tức. Hắn cố ý trào phúng: “À, vậy nên anh định rút súng bắn chết tôi, sau đó chờ tòa án triệu tập? Không đúng, với thân phận của anh thì không đến tòa án được, chắc lực lượng đặc biệt lại xử lý nội bộ nhỉ.”
“Cậu nghĩ uy hiếp tôi có tác dụng sao? Cho dù tôi chết, lực lượng đặc biệt vẫn sẽ cho người ám sát cậu thôi.”
“Tôi chỉ muốn biết số 09 là loại nhiệm vụ gì, 090001 có nghĩa là gì.” Lyle vừa nói vừa rút trong túi áo ra một cái USB màu đen, “Chỉ cần anh nói cho tôi biết, những thứ trong này sẽ hoàn toàn biến mất trên đời, trừ anh ra không còn ai biết đến sự tồn tại của chúng.”
Hai mắt Jeffrey lóe lên, nhìn chòng chọc vào hắn: “Làm sao tôi biết được trong tay cậu không có bản sao?”
Lyle đem USB nhét ngược lại vào túi áo, “Nếu anh không tin thì tôi đành phải đi tìm người khác chịu tin tôi thôi.”
Jeffrey vừa cảm thấy kinh ngạc lại vừa thấy khôi hài, “Ám sát cậu là nhiệm vụ đầu tiên tôi được giao sau khi nhậm chức. Sau khi giết được cậu rồi, chức đội trưởng này tôi sẽ càng ngồi vững hơn. Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu sống rời khỏi đây?”
“Vậy anh nghĩ tôi không chuẩn bị gì mà đến đây sao?” Đuôi lông mày Lyle ác liệt nhướn lên.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Jeffrey một lần nữa đeo lên lớp mặt nạ hèn mọn giả tạo thường ngày, gật gù cười cười: “Nghe có vẻ như chúng ta ngoại trừ hợp tác thì không còn lựa chọn nào khác.”
“Tôi chỉ cần biết thứ tôi muốn biết.” Lyle lần thứ hai rút USB trong túi áo ra, “Rồi nó sẽ là của anh.”
“09 là mã dành cho gián điệp vũ trụ, cậu vinh dự là đối tượng đầu tiên đấy.” Jeffrey ác ý cười, kết quả lại không thấy được biểu cảm mà gã trông đợi trên gương mặt trẻ trung khiến bản thân ghen tỵ của đối phương, “Không ngạc nhiên sao?”
“Anh nghĩ là tôi sẽ kinh ngạc?” Lyle nhẹ nhàng vuốt ve chiếc USB nhỏ bé trong lòng bàn tay, “Hoặc nói cách khác, anh không nghĩ tôi là gián điệp.”
“Sai rồi. Tôi căn bản không quan tâm cậu có phải hay không, tôi chỉ cần biết cậu là mục tiêu nhiệm vụ mà tôi phải giải quyết.”
Ý của Jeffrey chính là, không cần biết an nguy tinh cầu có bị đe dọa hay không, gã chỉ quan tâm xem cái ghế dưới mông có ngồi vững hay không.
Nụ cười trên môi Lyle dần dần chuyển thành trào phúng: “Có thứ đặc công vô liêm sỉ như anh, tinh cầu Avana cũng thật may mắn.”
Jeffrey đối với lời đánh giá của hắn cũng chẳng mấy quan tâm, yên lặng chìa tay ra trước mặt Lyle.
Lyle đặt USb vào tay gã xong, lập tức xoay người rời đi. Lúc đi qua Jeffrey rồi, hắn mới thả lỏng bàn tay trái vẫn luôn nắm chặt ra, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù Lyle luôn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn thật ra rất sợ hãi, sợ Jeffrey nói không giữ lời, sợ Jeffrey đột nhiên làm khó dễ.
Khi gần đến cửa ra cầu thang, nhịp tim Lyle càng đập nhanh hơn, dùng hết tất cả định lực mới có thể ngăn bản thân không bỏ chạy, khống chế bước chân vững vàng. Vào lúc này, hắn mới biết, thì ra mình cũng sợ chết.
“Khoan đã!”
Tim Lyle đập hẫng một nhịp, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, cưỡng bách bản thân xoay người lại.
Quả nhiên, đối diện là họng súng đen ngòm.
“Bây giờ anh định giết tôi?” Lyle bình tĩnh hỏi lại.
“Đúng như cậu nói, tôi là một kẻ vô liêm sỉ, bây giờ tôi có thể thoải mái thực hiện nhiệm vụ. Tôi chỉ đồng ý giao dịch, chứ chưa nói giao dịch xong sẽ không giết cậu.”
“Tôi cũng đã nói rồi mà, đừng nghĩ tôi sẽ không chuẩn bị gì mà vác xác đến đây nộp mạng.”
“Cậu khiến tôi nghĩ ra một kế hoạch mới đấy. Nếu như tôi chủ động đem cái USB này nộp lên, cộng thêm mạng của cậu, coi như lấy công chuộc tội, sau này sẽ không còn thứ gì có thể uy hiếp đến địa vị của tôi được nữa. Có lẽ cậu vẫn chưa hình dung được mạng của mình có giá trị thế nào đâu.”
***
Dưới tầng hầm khách sạn, Kane đứng trước thang máy sốt ruột đi qua đi lại, mà số trên thang máy lại chuyển vô cùng chậm, chậm đến độ y chỉ hận không thể một phát đập cho nó nhảy luôn lên tầng thượng. Vất vả chờ được thang máy xuống, Kane nhảy vào, lôi một đôi tình nhân từ bên trong quăng ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa thang máy, lên thẳng đến tầng cao nhất.
“Được rồi, thang máy sẽ đi thẳng lên không dừng.” Trong tai nghe truyền đến giọng Ava, “Sau khi lên đến nơi, đi nửa vòng hành lang, rẽ trái ở chỗ phòng chứa đồ, bên cạnh có một cái cửa nhỏ, là cầu thang bộ lên sân thượng. Trên đó không có camera, tôi không biết tình hình hiện tại của bọn họ.”
“Liên lạc được với Liv không?”
“Không liên lạc được, nhưng qua hệ thống định vị thì từ nãy đến giờ Liv không di chuyển, chắc Lyle không có chuyện gì đâu.”
Kane nhìn chằm chằm vào số thang máy nhảy lên từng tầng, qua kẽ răng nhả ra vài chữ: “Chỉ là cho đến bây giờ thôi.”
Không phải dừng giữa chừng, tốc độ thang máy tạm coi như nhanh, không bao lâu đã nghe thấy một tiếng “Tinh” vang lên, đến tầng cao nhất.
Dưới sự chỉ đạo của Ava, Kane dựa vào khả năng phân biệt được tôi rèn qua rất nhiều năm, dùng thời gian ngắn nhất đi đến thang bộ cạnh phòng chứa đồ. Y đẩy cửa, lao vọt lên cầu thang, qua hai khúc ngoặt thì gặp Luv đang ôm súng dựa tường. Kane một câu cũng không nói cứ thế chạy qua tiếp tục lao lên. Liv muốn cản lại, nhưng tốc độ của y quá nhanh, cô ta thậm chí còn chưa kịp mở miệng thì người đã chạy qua mất rồi.
Rất nhanh, Liv cũng lập tức lao lên theo.
—— có tiếng nổ súng.
Khi Kane chạy lên sân thượng, đúng lúc nhìn thấy Lyle ôm ngực ngồi xổm xuống, còn Jeffrey đang chuẩn bị nổ phát súng thứ hai. Y thậm chí không nghĩ được việc mình có thể dùng súng bắn vào bàn tay đang cầm súng của Jeffrey, hoặc thậm chí là trực tiếp lấy mạng gã, cơ thể theo bản năng vượt qua lý trí mà lao đến bên người Lyle, ôm hắn vào lòng, dùng tấm lưng rộng lớn như bức tường thành sừng sững chặn lại viên đạn thứ hai.
Jeffrey còn chưa kịp tiếp tục nổ súng lần thứ ba, Liv chạy theo phía sau đã cho gã ăn mấy phát đạn, nhanh chóng áp sát về phía gã. Jeffrey tự thấy không còn phần thắng, vừa nổ súng vừa rút lui, đến sát lan can thì nhảy xuống. Liv một bước không nhường, lập tức đuổi theo.
Lyle nằm trong lòng Kane thở dốc, một câu cũng không nói được.
Tim Kane sắp nhảy ra ngoài, vội vã nâng mặt hắn hỏi liên tục, quên luôn cả việc phải kiểm tra vết thương: “Sao rồi? Bảo bối, bây giờ em cảm thấy thế nào?”
Đôi môi trắng bệch của run lên, thật lâu sau mới thốt ra được một chữ: “Đau…”
Kane vội vàng kiểm tra nơi hắn đang bịt tay lên, sờ thấy áo chống đạn rồi thì không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xác nhận được nơi đạn bắn vào không phải là tim, nỗi sợ hãi đang căng lên trong lòng y rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Đạn bắn vào vết thương cũ sao?” Kane thấp giọng hỏi.
Lyle khẽ gật đầu.
Biết hắn tạm thời không nguy hiểm, nỗi lo lăng căng thẳng bất an bị đè nén chồng chất trong lòng y cứ thế bùng nổ, “Coi như số em may, ở đây quá tối, Jeffrey nhắm trượt. Nếu không cho dù em có mặc áo chống đạn, hắn vẫn có thể một phát lấy mạng em như thường!”
Lyle vừa dạo qua quỷ môn quan một vòng, trong lòng cũng đang sợ hãi đến phát điên, lại nghe y nói như thế, lập tức cắn răng dùng sức đẩy người ra, “Mạng là của tôi, còn hay không là việc của tôi, không liên quan đến anh.”
Lửa giận trong lòng Kane trong nháy mắt bùng phát. Y sống từng đó năm, chưa bao giờ cảm thấy tức giận như bây giờ, tình cảm lấn át lý trí, vào lúc ngay cả bản thân y cũng không nhận thức được, trên mặt Lyle đã hắn dấu năm ngón tay.
Lyle ôm mặt, không thể tin trợn mắt nhìn y: “Anh đánh tôi?!”
Kane gằn giọng: “Tôi không nên đánh em sao? Em còn dám hỏi sao? Sao lại phải làm đến mức này? Tôi chỉ quan tâm đến em, sao em phải lừa tôi lén đi gặp Jeffrey? Chỉ vì chúng ta cãi nhau, em bỏ đi tự tìm chết?! Lyle Jasper, mẹ nó bao giờ em mới có thể đừng hành động theo cảm tính nữa!”
Lyle lần đầu tiến thấy Kane tức giận như vậy, gương mặt đàn ông khi cáu giận lên cũng chẳng mấy dễ nhìn, mà trái tim hắn không hiểu vì sao lại ầm ầm đập lên kịch liệt. Lần đầu tiên bị chỉ trích mắng mỏ, Lyle cũng không thấy dễ chịu, phẫn nộ trong lòng như sóng trào dâng, “Tôi chỉ mới mười tám tuổi, sao tôi không được cảm tính, tại sao tôi không được kích động?!”
“Em có dám nói, em tùy tiện hẹn gặp Jeffrey không phải là vì chuyện chúng ta cãi nhau trong phòng tập thể hình lần trước không?”
“Phải thì sao?” Lyle quật cường ngẩng đầu.
Kane biết, với tính cách điên cuồng thích làm gì thì làm của hắn, hành động như hôm nay cũng không phải chuyện nằm ngoài dự đoán, y quá rõ điều này.
Kane lần thứ hai nâng tay lên.
Lyle nghiêng mặt quật cường nhìn y, trong mắt ngấn lệ, ánh mắt kiêu ngạo như đang nói “Anh thích thì đánh đi!”.
Bàn tay đang giơ lên của Kane cuối cùng cũng không hạ xuống được. Một lúc sau, y từ từ siết chặt tay thành nắm đấm, mím môi đè nén tâm tình, thấp giọng nói: “Nếu như đây sự trừng phạt cho lần tôi bỏ đi kia, vậy thì chúc mừng em, em thành công rồi, cả đời này tôi sẽ không quên đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...