Kim Bài Ảnh Hậu

Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa

"Phồn Phồn này! Anh hai nói cho em biết, nếu muốn bước vào giới giải trí thì phải nghe theo lời anh hai. Anh sẽ len lén giúp em thử sức một chút, không để người lớn trong nhà biết, em thấy sao?"

Thịnh Kỳ Hi vừa lái xe, vừa nhìn kính chiếu hậu, trong gương phản chiếu ra nét mặt tươi cười lấy lòng của hắn.

Thành phố S sau mười một giờ trưa, cái nóng oi bức như thiêu như đốt, với thời tiết này nên ở trong nhà tránh nắng, vừa mát mẻ mẻ vừa dễ chịu, Thịnh Kỳ Hi lại lôi kéo cô đi dạo phố, làm cho cô phải bỏ dở giữa chừng việc tập thể hình.

Thịnh Phồn lấy ra một chai nước bên trong xe rồi mở nắp, cô đổ một ít nước thấm ướt lên khăn tay, sau đó dùng khăn đắp lên trên mặt. Cô cầm chai nước hớp một ngụm, thái độ không đồng ý với cách nghĩ của Thịnh Kỳ Hi

"Em sẽ dùng chính khả năng của bản thân, anh hai đừng nghĩ đến việc giúp đỡ em làm gì, như vậy không có ý nghĩa"

Thịnh Kỳ Hi ngơ ngác, mặt ngây ngốc, đầu tiên "hả?"một tiếng ngạc nhiên, lại nghe thấy lời nói của Thịnh Phồn, sau mười giây mới kịp phản ứng, lập tức phản đối.

"Điều này sao được! Em còn không biết, ở trong giải trí phải biết trao đổi lợi ích, một người mới như em nếu không có người chống lưng giúp sức, cơ hội thành công thật khó như lên trời. Em định ra thời gian ba năm thật sự quá không suy nghĩ kĩ càng rồi, một người mới chập chững vào giới giải trí cũng phải bỏ ra thời gian ba năm thử sức mới có thể giành lấy một vai phụ nho nhỏ thôi."

Thịnh Kỳ Hi kịch liệt lắc đầu, hắn nói như vậy chỉ mong Thịnh Phồn có thể hiểu rõ khó khăn.


Thịnh Phồn ở quá khứ trước kia đã đi trên con đường làm diễn viên làm sao lại không rõ ràng. Có kinh nghiệm cùng tiền đề ở kiếp trước, hiện tại Thịnh Phồn có dư dả thời gian, thành công nắm chắc trong tay, nhưng cô lại không có khả năng nói ra những lời này cho Thịnh Kỳ Hi.

Thấy Thịnh Phồn kiên trì, Thịnh Kỳ Hi suy nghĩ một chú, rồi bật cười, "Quên đi, cứ làm theo ý của em đi! Bất quá.. em cũng không thể cậy mạnh, biết không? Có cái gì khó khăn, lúc nào cũng có thể tìm anh, anh hai giúp em giải quyết."

Thịnh Phồn đương nhiên là ngoan ngoãn gật đầu.

Xe quẹo vào một con phố nhỏ, chạy vào bãi đỗ xe rộng lớn ở tầng hầm của tập đoàn Bách Thịnh. Thịnh Kỳ Hi lái xe chạy thẳng lên trên tầng hai, đỗ xe tại vị trí riêng giành cho hắn.

Mặt hắn tươi cười, tràn ngập khoe khoang. Nhìn đến dáng vẻ đắc ý của Thịnh Kỳ Hi, Thịnh Phồn đen mặt.

Dừng xe xong, hai người đi thẳng đến thang máy, bởi vì Thịnh Phồn kiên trì rèn luyện thân thể ở cường độ cao nên thân hình hiện tại đã cân đối. Hơn nữa dáng người của cô cao ráo, nhìn tổng thể dáng dấp vô cùng xuất chúng, cô còn sở hữu một gương mặt cực đẹp, đi trong một đám người cô liền nổi bật đến chói mắt.

Nếu chỉ là mình cô còn chưa tính, cố tình lại đi cùng Thịnh Kỳ Hi, gương mặt kia của hắn cũng đẹp không kém, tuấn nam mỹ nữ đi cùng một chỗ, đoạn đường từ dưới bãi đỗ xe đến thang máy đã có không ít người cho rằng hai người là minh tinh điện ảnh, người xung quanh đều lấy di động ra chụp hình bọn họ.

Hai người phát hiện bị người khác chụp hình, vội vàng đi về phía thang máy, muốn tránh đi đám đông đang chụp hình quay phim liên tục, hai người bọn họ cho dù không làm hành động gì nhưng lại cố tình đứng trong một đám người, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, lại càng thêm nổi bật.

Hai người không nói chuyện, nhưng những người đứng phía sau lại nhỏ giọng xầm xì, có người thậm chí đã cầm lấy di động lên để chụp.


Cũng may thang máy đã mở, khi lên tới lầu một, hai người đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi thang máy mà lòng vẫn còn sợ hãi, không biết từ lúc nào Thịnh Kỳ Hi đã lấy từ trong túi ra một bộ kính râm, liền mang lên trên mặt.

Thịnh Phồn hờ hững mà quét mắt liếc hắn một cái.

Khi bọn họ bước đi xa, mà ở phía sau thang máy

Một cô gái trẻ cau mày chăm chú nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ, suy nghĩ vài giây, đột nhiên hét lên, "A! Tôi nhớ rồi! Tôi nhớ ra rồi! Chiều nay tại phim trường Bách Thịnh sẽ diễn ra buổi thu hình tiết mục, các cô nói xem có phải hai người bọn họ là đến đây để tham gia tiết mục?"

Cô gái bên khinh thường tiếp lời, "Đến để tham gia tiết mục sao không thấy bọn họ được người đi theo quay phim, chụp hình? Cô nói bọn họ như vậy tham gia tiết mục?"

Cô gái kia lại nói, "Nhìn hai người bọn họ thật giống ngôi sao điện ảnh à, lớn lên cũng thật đẹp mắt, tôi nhìn hai người họ trông rất quen mặt"

Đến khi thang máy đóng cửa mới không còn nghe thấy tiếng tranh luận của hai cô gái.

Đi vào trong trung tâm mua sắm, ở cửa lớn có không người chú ý tới Thịnh Phồn, cô còn chưa kịp thở phào, đã bị Thịnh Kỳ Hi lôi kéo đi qua cửa hàng quần áo.


Lúc này Thịnh Kỳ Hi một lòng một dạ, chỉ nghĩ phải mua cho Thịnh Phồn thật nhiều quần áo đẹp, qua mỗi cửa hàng hắn đều lần lượt đi vào nhìn xem, giống như sợ phải bỏ qua mất một bộ đồ đẹp vậy.

Thịnh Phồn không nói một lời, ngược lại Thịnh Kỳ Hi đi lựa cả buổi kết quả cuối cùng chính là mỏi mệt muốn buồn ngủ, Thịnh Kỳ Hi mặt mày đều đỏ cả lên, cả người ủ rũ chẳng khác nào người bị thiểu năng.

Đi cả buổi trời cuối cùng không chọn được món đồ nào, sau khi trao đổi hẹn thời gian với nhân viên cửa hàng, hai người đành quay trở về nhà họ Thịnh.

Trên đường về nhà, Thịnh Kỳ Hi còn ở bên cạnh nhắc nhở Thịnh Phồn, "Không được ký hợp đồng cùng công ty nhỏ có biết không? Mấy cái công ty giải trí nho nhỏ có rất nhiều điểm bất lợi, họ luôn bức ép diễn viên hoạt động ở cường độ cao, lại ẩn dấu nhiều việc xấu xa, em đừng dễ dàng ký hợp đồng"

Có rất nhiều diễn viên mới không kháng cự được dụ dỗ, không đi đầu quân ở các công ty lớn lại bị các công ty nhỏ yếu thế chuyên sử dụng chiêu trò để dụ hoặc.

Nhìn mặt ngoài, hậu đãi đối với người mới vào nghề thật hấp dẫn nhưng căn bản vô dụng, hầu hết thời gian hợp đồng đều dài hạn, tiền vi phạm hợp đồng cao ngất ngưỡng, chính vì vậy mà bọn họ không dám tự ý phá bỏ hợp đồng, bản thân bị công ty trói buột không thể tự do vùng vẫy, từ đó về sau chỉ có thể phụ thuộc vào công ty.

Nhiều công ty lại có dụng tâm kín đáo, muốn diễn viên phải hốt bạc về cho họ, diễn viên nào hoạt động ít thì họ lại bức bách người ta đi kiếm tiền bằng cách làm diễn viên thế thân hoặc có khi đi chụp các loại ảnh đồ trị. Chỉ vì công ty nắm được nhược điểm của bọn họ nên không thể không làm theo.

Thịnh Phồn hiểu rõ những lời Thịnh Kỳ Hi nói

Mấy năm trước, cô cũng đã từng nhìn thấy không ít chuyện như vậy. Tiểu Bạch cũng đã từng nói cho cô nghe, kiểu giống như công ty Phần Lan lúc trước, công ty này lừa gạt rất nhiều người, tự quảng bá chính mình hợp tác với nhiều công ty quốc tế, hứa hẹn sẽ giúp diễn viên nổi tiếng nhanh chóng, hơn nữa còn vang danh ra tận nước ngoài, không ít đại mỹ nhân ngực to eo nhỏ ký kết hợp đồng, kết quả bọn họ phải đi chụp ảnh đồ trị.

Bị công ty áp bức, toàn bộ diễn viên không bận tâm đến danh tiếng đồng lòng đưa đơn thưa kiện, công ty Phần Lan từ đó cũng phá sản. Người đứng đầu công ty lại chạy trốn ra nước ngoài, còn về phần những diễn viên kia lẽ ra tương lai rộng mở nay lại vì đầu quân nhầm chỗ, thanh danh cũng bị hủy sạch, người nhà ghét bỏ, khát vọng vang danh tan thành bọt biển, tất cả bọn họ cứ như vậy mà bị người quên lãng, âm thầm rút lui khỏi giới giải trí.


Lúc ấy cô và Tiểu Bạch có vài phần đồng tình. Hiện giờ Thịnh Kỳ Hi lần thứ hai nhắc tới, Thịnh Phồn tự nhiên biết tốt xấu.

Cô gật gật đầu, "Em biết rồi"

Thịnh Kỳ Hi lúc này mới yên tâm

Đi dạo cả một buổi, hai người đều có chút đói bụng, chỉ là cha mẹ Thịnh đã sớm căn dặn phải về nhà ăn cơm, bọn họ ở bên ngoài cũng không dám ăn căng bụng, Thịnh Kỳ Hi lái xe vào khu phố ăn uống, tìm một nhà hàng, tùy tiện mua một ít đồ ăn để lót dạ, sau lại về nhà ăn tiếp.

Đã có kinh nghiệm từ lần đi thang máy lúc trước, hai người không hẹn mà cùng bước về phía cầu thang, thà rằng chịu khó leo bộ cũng không muốn bị người ta vây xem rồi chụp ảnh này nọ.

Thịnh Kỳ Hi đi phía sau Thịnh Phồn, hắn sợ cô không cẩn thận mà té ngã, thỉnh thoảng hắn lại kể một vài chuyện cười cho cô nghe.

Thịnh Phồn cũng biết cho hắn chút ít mặt mũi nên cũng hùa theo cười, thỉnh thoảng cô còn quay đầu nói vài câu cùng hắn.

Lên đến lầu một, Thịnh Phồn quẹo qua góc cua, muốn lên tầng thứ hai thì bỗng xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi đang đi nhanh về phía cô.

Hắn bước đi gấp gáp, đầu lại không ngừng nhìn ngó phía sau lưng, mắt mũi không chú ý cứ như vậy mà đụng phải Thịnh Phồn.

Hết chương 6.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui