Kim Bài Ảnh Hậu

Hai người vừa mới bước vào cửa thì thím Ngô vội vàng đi lên đón.

Dựa vào khả năng nhiều năm nhìn mặt đoán ý, Thím Ngô cảm thấy thái độ của hai người có điểm không thích hợp, vì lý do gì mà hai người bên ngoài trở về lại có điểm không thích hợp.

Thím Ngô quả thực không thể hiểu nỗi tâm tư của những người trẻ tuổi. Bà mang theo gương mặt tươi cười hướng tới Thịnh Phồn đi đến, "Cô chủ à, bên ngoài trời nóng bức, muốn hay không dùng một chén chè đậu xanh a? Phòng bếp đã có sẵn"

Chung Dụ ở phía sau sắc mặc không tốt mà hừ một tiếng.

Thím Ngô theo bản năng rùng mình một cái, trong lòng sợ hãi.

Kỳ thật cậu chủ này ngày thường cũng không có làm khó dễ bọn họ, cậu đối với người khác cũng lễ độ khiêm tốn, nhưng không biết vì cái gì, người làm như bọn họ ở trong biệt thự này đều có điểm sợ cậu ta.


Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Ngô thẩm thật cẩn thận mang theo gương mặt tươi cười hướng Chung Dụ đi tới "Cậu chủ, cũng tới dùng một chén?"

Thịnh Phồn thân mật vỗ vai thím Ngô, ý bảo bà không cần phải khẩn trương như vậy, "Vậy làm hai chén đặt trên bàn nhỏ đi, chờ lát nữa muốn dùng thì tôi xuống dưới lấy."

Chung Dụ lại là một tiếng hừ lạnh.

Ngô thẩm sợ tới mức run lên, vội vàng nhỏ giọng "vâng", xoay người hướng phòng bếp trốn đi. Thịnh Phồn cũng không để ý tới Chung Dụ liền lên lầu trở về phòng.

Chung Dụ bước dài hai bước đuổi theo, trên mặt biểu hiện giống như con sói nhỏ hung ác, mạnh miệng hỏi, "Cô nói có phải hay không, điều tôi nói là thật sự, chờ cô đạt được mục đích sau đó cô liền rời đi?"

Thịnh Phồn từ từ quay đầu, "Đừng có nóng nảy như vậychúng ta là người có tri thức giống nhau đều muốn gây dựng sự nghiệp."

Chung Dụ trừng nàng liếc mắt một cái, "Vậy cô nói có phải hay không thật sự, nếu để cho tôi biết cô dám lừa gạt tôi.."

Thịnh Phồn đánh gãy lời nói của Chung Dụ, "Thứ nhất, cậu phải rõ ràng, tôi không có nghĩa vụ hứa hẹn bất luận cái gì cùng cậu. Thứ hai, trên người tôi đã xảy ra chuyện gì chính tôi cũng chưa hiểu rõ, hiện tại tôi dựa vào một số tình huống được chút ít mà suy đoán, hơn nữa còn kết luận một cái có khả năng nhất.. Liền nói tôi lừa cậu, a, cậu nghĩ có khả năng lừa cậu sao?"

Chung Dụ ánh mắt sáng quắc, "Cô đã chiếm thân thể Thịnh Phồn, thì cũng phải cho tôi một cái đáp án xác nhận"


Thịnh Phồn nét mặt điềm tĩnh mang theo áp bách, "Cậu nghĩ tôi muốn sao? Nếu có thể lựa chọn, tôi thà rằng liền như vậy chết đi, cũng sẽ không dùng loại này phương pháp làm chính mình sống lại"

Còn có hàng chữ kỳ quái bằng máu ở trong đầu áp bách cô. Cô không thích nhất chính là bị người khác kiềm chế.

Đối mặt Chung Dụ đã biết rõ tình huống, Thịnh Phồn không có giữ bí mật, lúc ở bên trong xe đã đem mọi chuyện nói rõ ràng

Cô tự nhận bản thân đã đã rất hiểu lý lẽ, cũng hứa hẹn sẽ sớm nghĩ cách rời đi, nhưng Chung Dụ vẫn như cũ không buông tha, nhất định buộc cô phải rõ ràng đưa ra đáp án. A, cô có thể cho hắn đáp án thế nào đây? Hiện tại ngay cả cô cũng chưa thể rõ ràng tại sao lại sống lại.

Thịnh Phồn đi rồi hai bước, đột nhiên sực nhớ, quay đầu nheo lại đôi mắt nhìn về phía Chung Dụ, "Cậu có thể nhìn thấy những cảnh tượng kỳ quái, dị năng này.. Còn có ai biết?"

Gương mặt trắng nõn của Chung Dụ lộ ra vài phần cười lạnh, lúc nóng giận gương mặt lại càng đẹp, "Ngoại trừ cha mẹ tôi, cũng chỉ có cô biết được"


Mà cha mẹ của hắn sớm đã qua đời.

Nói cách khác, chỉ có Thịnh Phồn một người biết được.

Trong mắt Thịnh Phồn lóe lên ánh sáng, hiển nhiên là không nghĩ tới điểm này.

Cũng thật kỳ lạ, hai người bọn cô, một người trọng sinh, một người mang theo dị năng, rõ ràng đối với toàn bộ thế giới đều không tin tưởng, đối với đối phương càng không có thiện cảm, giờ phút này lại cố tình đem bí mật của bản thân đều nói rõ cho đối phương, không thể không nói là tạo hóa trêu người.

Đối với Chung Dụ, bí mật quan trọng nhất đều đã bị Thịnh Phồn biết, nhưng đối với Thịnh Phồn thì hắn không hiểu rõ ràng về cô. Cũng chẳng trách hắn hùng hổ dọa người.

Còn tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui