Từ lúc màn đêm buông xuống đến khi đèn đường bật sáng, hai người bước ra khỏi cầu thang, như một đôi vợ chồng trẻ bình thường trong khu phố.
Trên đường Lương Duyệt Nhan nhìn qua nhìn lại, cuối đường có mấy người đứng nói chuyện phiếm, mấy đứa trẻ thoát khỏi sự trông chừng của bọn họ mà chơi đùa, bảo vệ tiểu khu vừa đổi ca, đúng lúc đi ngang qua mấy người kia, lại bị gọi lại, cô thu hồi tầm mắt, lắc đầu với Kinh Tố Đường.
Kinh Tố Đường nhìn sang bên kia, khoác áo khoác lên người cô.
Anh nắm tay cô, tự nhiên đi về hướng ngược lại.
Cô nhắm mắt đi theo anh, dùng âm lượng mà chỉ hai người nghe được hỏi: "Đi đâu?"
"Tôi biết có một cánh cửa ở sau bãi rác, nơi này không ai đến." Kinh Tố Đường dùng âm lượng giống vậy đáp lời, anh suy nghĩ rồi nói: "Nói ra cũng buồn cười, khi tôi còn nhỏ luôn tưởng tượng sẽ trốn khỏi cánh cửa đó."
Lương Duyệt Nhan không xa lạ với loại cảm giác này.
Những tưởng tượng trốn thoát vào ngày nào đó như một liều thuốc cho người tuyệt vọng.
Cô ngước mắt lên, nắm chặt tay anh, giọng nói của cô chắc chắn đủ biến ảo tưởng thành hiện thực: "Vậy bây giờ chúng ta thoát ra ngoài đi."
Thùng rác lớn được sử dụng để thu thập rác thải từ các cư dân vứt đi hàng ngày, những thùng rác này cuối cùng sẽ được kéo đến đầu đường chéo bên kia ở cổng tiểu khu Duyệt Dương, nhân viên quét dọn quá tiết kiệm với hơn một trăm mét đi đường này nên đã tạo ra một cánh cửa vừa đủ đẩy những thùng rác này ra, thường sử dụng thùng rác và hàng rào gỗ đơn giản che mắt người khác.
Lương Duyệt Nhan vừa chuyển đến đã nhìn thấy cánh cửa kia, chủ sở hữu khiếu nại một thời gian ngắn đòi lắp cửa sắt, không đến mấy tháng cửa sắt đã bị cắt ra, sau đó dỡ bỏ, biến thành phế liệu chỉ có thể tái chế theo cân.
Lặp lại tình trạng cũ.
Họ nhanh chóng nhìn thấy hàng rào gỗ được che bởi bụi cơ cao bằng nửa người.
Kinh Tố Đường dời lưới gỗ đi, anh cui qua trước, động tác thuần thục, bên ngoài vừa vặn có một hố nông, bên trong đầy nước thải như màu xi măng.
Anh giẫm lên cái hố đó, nhường vị trí bằng phẳng rồi vươn tay về phía Lương Duyệt Nhan.
Lương Duyệt Nhan khép áo khoác trên người lại, học theo anh chui ra ngoài, qua nhiều năm nắng mưa, trên hàng rào gỗ có gai ngược.
Ở trong điểm mù chính xác ôm lấy nẹp khuỷu tay của cô.
Cô phản ứng rất nhanh, định tự giải thoát cho mình, ném gia gỗ bị hỏng vào vũng bùn phía xa.
Cô nắm lấy tay Kinh Tố Đường.
Xe của anh không đỗ ở chỗ thường đỗ.
Bọn họ men theo con đường nhỏ đi đến bên cạnh mấy tòa nhà dân cư bố trí lộn xộn phía sau tiểu khu Duyệt Dương, thân xe Cayenne phủ đầy bụi dày, lốp xe còn dính đầy bùn đất, không khác mấy khi đỗ cùng xe điện không có giấy phép, giống như một chiếc xe tải đã xuống cấp đến mức nào không thấy rõ màu sắc ban đầu.
"Trước đây tôi đến đều đậu xe ở đây, có khi phải...!chở đồ đi, đề phòng lỡ như."
"Rất thông minh."
Những thứ bọn họ mang từ trong nhà ra không ném vào thùng rác mà đặt ở sau xe, một miếng đệm chống thấm nước được trải ra sau, bên trên để mặt nạ phòng độc.
Lương Duyệt Nhan đè lên vị trí nhô ra của miếng đệm chống thấm bằng phẳng, sau đó lại chạm vào dây đeo của mặt nạ.
"Anh đã đến bao nhiêu lần rồi?" Cô hỏi.
"Ba bốn lần."
"Làm tốt lắm."
Là một câu khích lệ chân thành.
Kinh Tố Đường mờ mịt gật đầu, anh theo thói quen cài dây an toàn cho Lương Duyệt Nhan sau khi cô ngồi vào ghế phụ, đồng thời anh cũng cảm giác được cô đang nhìn anh.
Ánh mắt không giống trước đó, anh không dám nhìn thẳng vào, nhưng không hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy khó thở.
"Vẫn còn chỗ cần phải cải thiện." Kinh Tố Đường nhìn thoáng qua phía sau xe.
Lương Duyệt Nhan khẽ "à" một tiếng, giống như từ chối cho ý kiến, mấy giây sau cô nsoi: "Đủ tốt rồi, không cần phải cải thiện nữa."
Sau đó cô lại hỏi: "Tại sao hôm nay anh đến đây?"
"Bọn họ đã xin được lệnh điều."
"Chuyện này rất bình thường." Lương Duyệt Nhan cười một tiếng, "Vẫn ổn, hiện tại bọn họ không lục soát ra được gì đâu."
"Vậy còn em? Tại sao hôm nay lại đến đây?"
Lương Duyệt Nhan không đáp, đúng lúc này bánh xe nghiền qua một hòn đá lớn, thân xe nghiêng đi, nẹp khuỷu tay cũng theo đó rung lên, không giữ được thăng bằng, thậm chí theo quán tính đập vào xương sườn, cô cảm thấy có hơi vướng víu.
"Không sao chứ?" Kinh Tố Đường vội hỏi.
"Tôi không sao."
Chiếc xe đi vào một con đường khác hẹp hơn, đèn đường chỉ xuất hiện ở vị trí tiếp giáp với con hẻm, khuôn mặt hai người thoảng lên nét dịu dàng khi ánh sáng lướt qua.
Sau khi ra khỏi con hẻm, họ đuổi theo hoàng hôn đã chìm xuống đường chân trời từ lâu, ngày càng cách xa thành phố, bầu trời mang một màu u tối.
Kinh Tố Đường lái xe đến hồ nước mặn, dọc theo rìa khu phố đại học tiếp tục lái đến phía bên kia hồ.
Đầu bên kia con hồ là một khu rừng.
Con đường trở nên hoang vắng hơn, ánh sáng đến từ đèn pha của xe khiến xung quanh càng thêm tăm tối, nơi này ngay cả học sinh nổi loạn và người lang thang cũng không đến.
Lái xe đến một nơi không còn đường nữa, họ xuống xe, dưới chân là bùn đất gồ ghề, lá khô phủ đầy.
Kinh Tố Đường bật lửa lên, ánh lửa đung đưa, đây là ranh giới giữa khu rừng và hồ nước mặn.
Kinh Tố Đường nhặt mấy cành cây, đốt lửa lên, Lương Duyệt Nhan đi theo anh nhặt mấy cành cây khô trên đất để cùng với nhau, anh lấy chiếc túi trong cốp xe ra, ném vào ngọn lửa, cành cây phát ra tiếng răng rắc, ngọn lửa cháy dữ dội, biến tất cả chứng cứ tội phạm thành tro tàn không khác gì bùn đất.
"Duyệt Nhan, em có biết họ nói gì về em không?" Kinh Tố Đường hỏi.
"Nói thế nào?"
Kinh Văn Đăng bịa đặt cuộc đối thoại giữa ông ta và Lương Duyệt Nhan, những lời nói dối về bằng sáng chế Fluorit, cùng với thời gian báo án, bán nhà ở Hải Thành với giá thấp, tất cả đều trở thành bằng chứng cô làm tất cả vì tiền.
Kinh Tố Đường nói xong thì tức nghẹn, logic cũng trở nên hỗn loạn.
Truyện Việt Nam
Mà Lương Duyệt Nhan chỉ lặng lẳng nghe, vẻ mặt thản nhiên không có gì thay đổi, dường như không liên quan gì đến cô.
Chỉ là khi nghe giọng điệu nói ngày càng nhanh của Kinh Tố Đường, cô lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, không khỏi nghi hoặc hỏi lại: "Anh không cảm thấy bọn họ nói rất có lý sao?"
"Không hề." Kinh Tố Đường trả lời.
"Nghe rất có lý mà."
"Đây là cố ý đổ nước bẩn."
"Vì tiền hay vì những thứ khác thì tôi đều đã giết người, không có gì thay đổi cả."
"Như vậy không công bằng."
"Sao lại không công bằng?"
"Có người mỗi ngày đều làm tổn thương người yếu hơn mình, như vậy có thể giết chết người khác hoặc hủy diệt linh hồn của họ, có thể khiến người ta cảm nhận nỗi đau bị giết lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật.
Nhưng chỉ cần họ phản kháng thì cho dù là tuyệt vọng phản kích thì đều bị trừng trị nặng.
Có chỗ nào công bằng?"
(Đoạn này tác giả viết hơi khó hiểu một chút)
Lương Duyệt Nhan nhìn chăm chú anh rất lâu, cô kinh ngạc đến không thốt nên lời.
"Điều này không giống như lời ngài luật sư sẽ nói."
"Cho nên tôi có hai lựa chọn, trong đó có một cái là giao em cho bọn họ, sau đó có thể tiếp tục làm luật sư." Kinh Tố Đường nói: "Nhưng tôi chọn một cái khác, xé bỏ lệnh khám xét."
Cô nhìn về phía cổ áo anh, huy hiệu luật sư đã không còn nữa.
Bùng một tiếng, ngọn lửa lập lòe, cây cối cao ngất bao vây bọn họ, những cành cao giương nanh múa vuốt như nhân chứng trong buổi tế lễ.
Lương Duyệt Nhan tháo nẹp khỏi cánh tay, sau đó cởi từng vòng băng ra, cô ngồi xổm xuống vứt nó vào đống lửa.
Đột nhiên cô cảm thấy rất thoải mái và bình tĩnh.
"À đúng rồi, tôi đã đặt tên cho con mèo của chúng ta." Cô nói với anh.
"Gọi nó là Đường Đường, được không?" Ánh mắt Lương Duyệt Nhan sáng rực như lửa: "Đường trong Tố Đường.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...