Edit: Cigarred
"Tôi cảm thấy thế gian u ám, hỗn độn, dường như thế giới đã trở thành một tang lễ." – Sluchevsky.
...
Thời gian rời khỏi đại học Dương Thành càng muộn hơn so với dự đoán của Kinh Tố Đường.
Kinh Tố Đường ngồi trên ghế điều khiển, hít sâu một hơi.
Yến Xuân Hòa gọi anh lại trước khi anh rời đi, người phụ nữ này thường mang theo vẻ mặt công vụ, ngẫu nhiên cô ấy sẽ lộ ra nét mặt rất phức tạp, Kinh Tố Đường cũng không biết phải nói rõ thế nào.
Hoặc là từ trước đến nay anh cũng không biết phải giải thích thế nào.
"Tôi biết chuyện của anh rồi, thật sự rất tiếc." Yến Xuân Hòa châm chước rồi nói.
"Cô không cần thương hại tôi." Kinh Tố Đường cúi đầu, nhìn lớp học hắt nghiêng xuống những viên gạch dưới mặt đất, thản nhiên nói.
"Tôi không thương hại anh." Sau khi phản bác, ngữ khí của Yến Xuân Hòa cũng hòa hoãn xuống: "Anh có biết không? Anh chạy khắp nơi giúp cho Lam Thập Tam, thật ra cũng không còn giống một tên đáng ghét nữa, như vậy càng giống chính anh hơn."
"Tôi có nên cảm ơn lời khích lệ của cô không?"
"Tố Đường, anh biết rõ tôi sẽ không nói dối, chuyện này đối với anh mà nói không phải chuyện xấu, ít nhất anh không cần phải giao du với những kẻ cặn bã ở Đông Ngô kia, anh có thể buông tha cho chính mình..."
"Yến Xuân Hòa." Kinh Tố Đường ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vài phần lạnh lùng, thành công cắt ngang lời Yến Xuân Hòa còn chưa nói hết, "Chúng ta đã chia tay lâu rồi, cô nhớ không? Cô không cần phải tỏ ra quan tâm tôi."
Anh không khống chế được cảm xúc, những lời này vang vọng ở cầu thang tòa nhà trống trải.
Những lời này đã chôn trong lòng anh rất lâu, chỉ khác giữa nói ra và không nói ra mà thôi.
Kinh Tố Đường không ngờ có một ngày mình sẽ nói những lời này ở trước mặt Yến Xuân Hòa.
Vào khoảnh khắc những lời này tuôn ra khỏi miệng anh còn có cảm giác khoan khoái.
Phải, anh gần như cả đêm không ngủ, tự thủ dâm mình một cách thô bạo, kiểm tra các văn bản pháp lý không phải sở trường của mình để thoát khỏi cơn ác mộng.
Cả về thể chất lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Mà người đang mệt mỏi tột cùng thì rất khó khống chế những cảm xúc tiêu cực.
Ngay cả dũng khí nhìn vẻ mặt Yến Xuân Hòa mà anh cũng không có, gần như là chạy trốn chạy trở về xe của mình.
Anh lấy di động ra khỏi túi quần, ánh huỳnh quang màu xanh lục từ bật lửa hắt ra.
Ánh sáng màu xanh kia như một cá thể có ý chí của mình, lẻn ra ngoài, trượt vào khoảng trống giữa ghế ngồi và chỗ để tay.
Trước tiên Kinh Tố Đường buông di động ra đưa tay nhặt, lúc phục hồi lại tinh thần thì bàn tay đã bị kẹt giữa khe hở, đầu ngón tay mới hơi chạm vào nó.
Khe hở bé như vậy, bé đến mức ngón tay cũng không cho vào được, nhưng lại cố tình có rất nhiều đồ vật sẽ rơi vào đó, tiền xu, kẹp giấy, tờ giấy, những thứ rơi vào khiến anh lười đi nhặt, đấy là lãng phí thời gian.
Ngón tay vươn đến một góc gần như bị chuột rút, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy chiếc bật lửa rồi ném đến bên chân.
Anh cẩn thận cố gắng rút tay ra rồi nhặt bật lửa lên, lau đi bụi bẩn dính trên nó.
Anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này anh nhận ra trên mu bàn tay mình bị kẹp đến lấm tấm vết máu, làn da anh mỏng manh, chỉ dùng một chút lực cũng sẽ để lại dấu vết.
Kinh Tố Đường lấy tay đè lên vết máu, mơ hồ thấy đau.
Anh khẽ nhíu mày.
Anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc với phản ứng đầu tiên của mình.
Đây cũng chỉ là cái bật lửa ba đồng mà thôi.
Sau khi mở khóa điện thoại, màn hình hiển thị có mấy tin nhắn mới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...