Có những người hay quên chìa khóa nên thường đặt chìa khóa ở góc trái phía trên khung cửa.
Lương Duyệt Nhan nhón chân lên là chạm tới.
Mặc dù Kinh Tố Đường luôn làm mọi chuyện gì cô.
Tâm trạng của cô hôm nay rất tốt, nói hành động này của mình như học sinh cấp 2, anh sững sờ rồi cười rất đáng yêu.
Nếu cô thật sự là học sinh cấp 2, cô sẽ nghiêm túc cân nhắc việc yêu sớm.
Cô không cần chìa khóa bởi vì cánh cửa hoàn toàn không khóa, nó chỉ khép lại.
Ngay cả khi quên chìa khóa cũng sẽ không bao giờ quên đóng cửa.
Lương Duyệt Nhan sửng sốt, cố ý gõ cửa hai lần, sau đó đẩy cửa ra, không ai trả lời.
Không gian bên trong tối om và tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Cô đặt chìa khóa về vị trí cũ rồi đi vào.
Phòng kính trong góc là phòng thí nghiệm nhỏ của cô, cô sẽ gọi nó như vậy.
Trong phòng thí nghiệm, cô là chính mình, chứng kiến tất cả mọi phép lạ xảy ra ở đây vì cô cho phép những thứ kỳ diệu xảy ra ở đây, bất cứ khi nào cô muốn.
Các sản phẩm phụ của phép lạ đôi khi có mùi hôi và độc tính cao, đó là điều mà cô yêu thích.
Phòng thí nghiệm luôn làm cô bình tĩnh lại.
Cô thu hồi ánh mắt và đóng cửa lại.
Cô không bật đèn mà đi thẳng đến chiếc bàn gần trong góc, chiếc bàn cô thường dùng, cô cúi xuống mở ngăn kéo với lực nhẹ nhất, cô nhớ thứ đó nằm trong cùng, được bọc trong một chiếc tổ làm bằng những nhúm bông mềm, ấm áp.
Cô suýt chút nữa bị Sử Đông đuổi ra khỏi cục công an Dương Thành.
Cô không nghĩ đến việc rời đi, nếu không phải Sử Đông nói "chúng sẽ không tha cho những kẻ khiêu khích chúng".
Thì cô suýt chút nữa phạm sai lầm khi bốc đồng, những người đó không chỉ theo dõi cô mà còn theo dõi anh, có khả năng sẽ làm tổn thương anh.
Luật pháp bảo vệ kẻ mạnh.
Mặc dù Sử Đông vô dụng nhưng là người thông minh.
Cho nên pháp luật cút con mẹ nó đi.
Từ cục công an Dương Thành đến đây mất một giờ, cô đã nghĩ đến một kế hoạch còn chưa hoàn hảo.
Ngăn kéo mở ra, có một chỗ lõm trống ở trung tâm quả bóng.
Lương Duyệt Nhan đứng yên tại chỗ, cô nghi ngờ mình không nhìn rõ vì không bật đèn, vì vậy cô ngập ngừng đưa tay ra lục lọi, cô cắn chặt môi dưới, lần lượt mở hết ngăn kéo bên trên ra mà vẫn không tìm thấy gì.
Trái tim vốn đang bình tĩnh lập tức kéo căng.
Có lẽ không ai biết cô để Thủy ngân (II) Fulminat ở đây.
Lương Duyệt Nhan ngồi xổm xuống tại chỗ, trong đầu có hai suy nghĩ, một là nghĩ về việc phải mất bao lâu để chế tạo một mẻ mới, hai là bối rối không vì lý do gì.
Cô đứng dậy sờ ghế bên cạnh, một vật rơi xuống đất tạo ra tiếng nhỏ giòn tan, mặt nạ phòng độc rơi xuống đất, cô nhặt lên chạm vào dây đeo, sau đó áp vào mặt, từ từ siết chặt van thở lại, hô hấp trở nên bất ổn.
Khoảnh khắc đứng dậy, trước mắt cô tối sầm, khiến cô có ảo giác mình và Kinh Tố Đường đang đứng cạnh nhau trong phòng thí nghiệm nhỏ nhoi.
Ngoài ra còn có một người biết nơi để Thủy ngân (II) Fulminat.
Cô nói với anh như lời di ngôn, cũng như vũ khí cuối cùng cô để lại cho anh.
Sự hoảng loạn như một lý do, nhưng cô không muốn giải thích về nó.
Cô nhìn điện thoại, trong đầu hiện lên một chuỗi dãy số, nếu điện thoại của cô vẫn còn thì sau khi cô nhập dãy số đó vào sẽ hiện lên ba chữ Kinh Tố Đường.
Điện thoại không có ai nhận.
Lương Duyệt Nhan nắm bàn tay lại, vô thức cọ lên mặt bàn.
Cô gọi lại vẫn không ai nhận.
Cô nghiến răng gọi tên anh, Kinh Tố Đường, Kinh Tố Đường, nhưng không ai nghe thấy ngoài cô.
Đèn phòng thí nghiệm đột nhiên bật sáng, Lương Duyệt Nhan vô thức nheo mắt lại.
"Chị Lương, chị trở về rồi sao?" Một giọng nói do dự vang lên.
Vận may có lẽ cũng không tệ lắm, Lương Duyệt Nhan chậm rãi tháo mặt nạ phòng độc ra, ngẩng đầu lên, hất tóc ra phía sau, thản nhiên nhìn người xuất hiện bên cửa, cô khẽ gọi: "Lâm Kỳ."
Lâm Kỳ nhanh chóng chạy đến chỗ cô, cô cảm thấy như có cơn gió thổi lại theo.
"Không phải chị đi rồi sao?" Anh ta vội vàng hỏi.
"Rất quan trọng sao?" Lương Duyệt Nhan hỏi lại.
Lâm Kỳ gật đầu.
"Muốn giữ tôi lại à?"
"Vậy tôi sẽ ở lại." Lương Duyệt Nhan nhìn mặt nạ phòng độc, cũng không ngẩng đầu nhìn anh ta, tùy tiện tự nhiên trả lời.
Lâm Kỳ nhíu mày nhìn cô, dường như vừa nghi ngờ vừa buồn bã: "Chị Lương, chị lừa em à? Luật sư Kinh vừa nói chị sẽ không ở lại, cả hai đều sẽ đi." Tầm mắt anh ta nhìn đến cánh tay băng bó đang cầm mặt nạ phòng độc của cô, anh ta kinh ngạc: "CHị bị thương sao!"
Lương Duyệt Nhan hỏi lại: "Vừa nói?"
Giọng nói của cô có sự kỳ lạ khó hiểu.
"Anh ta vừa đi không lâu, trông kỳ lạ lắm." Thực ra luật sư vốn là người kỳ lạ, nhất là anh còn giữ bí mật tung tích của cô, nhưng cô xuất hiện thì mọi chuyện đều không quan trọng nữa.
Lâm Kỳ hỏi liên tục mấy câu, anh ta quan tâm rất nhiều chuyện, hơn nữa còn cho rằng mình là người đáng tin cậy, muốn cho Lương Duyệt Nhan biết chuyện này: "Chị Lương, sao chị lại bị thương vậy? Thời gian này đã xảy ra chuyện gì? Đừng lo lắng chị có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp chị."
"Vậy ngồi xuống nói đi." Lương Duyệt Nhan đẩy ghế lại, Lâm Kỳ ngồi xuống.
"Giúp tôi một việc."
Lương Duyệt Nhan chống lưng ghế đứng phía sau, Lâm Kỳ không thấy cô, âm rung trong cổ họng cô truyền đến sống lưng anh ta.
Người hiểu hóa học cũng hiểu rõ phản ứng hóa học, Lâm Kỳ cũng vậy.
"Lúc trước khi ăn lẩu, cậu nói có rất nhiều người bạn tài giỏi, trong đó có một người kinh doanh hoạt động mại dâm, có thể thông qua di động tìm được vị trí." Lương Duyệt Nhan như gần như xa: "Hiện giờ tôi phiền cậu bảo anh ta tìm cho tôi vị trí của luật sư Kinh."
"Tôi...!được được, ngày mai tôi đi hỏi..."
"Bây giờ.
Cậu hỏi cho tôi ngay bây giờ." Lương Duyệt Nhan nói.
"Sao lại gấp vậy?"
"Tại sao mặt nạ phòng độc của tôi lại ở chỗ cậu?" Lương Duyệt Nhan đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
"..." Lâm Kỳ không nói câu gì vì không biết phải trả lời thế nào.
"Cậu không dùng nó sao? Dây đeo còn chưa được nới lỏng, hay do chu vi vòng đầu của chúng ta giống nhau?" Lương Duyệt Nhan giơ tay lên, ngón tay cái dán sát vào huyệt thái dương anh ta, lòng bàn tay phủ lên trán, dùng ngón giữa kéo đến huyệt thái dương bên kia, ước lượng chiều dài.
Sức lực của cô không bị hạn chế nhưng Lâm Kỳ lại cảm thấy mình không cử động được, bàn tay cô dời xuống, siết lấy cổ họng anh ta, anh ta còn nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát, họ chưa bao giờ gần nhau đến vậy.
Một khoảng cách vi diệu trí mạng.
Cô nói: "Nói dối tôi sẽ bóp chết cậu."
"Tôi..." Sự cân bằng chênh lệch trí mạng, Lâm Kỳ đột nhiên không đề phòng mà khó khăn hít thở: "Chị Lương, đừng..."
Lương Duyệt Nhan buông tay ra, sau đó đột nhiên tròng mặt nạ phòng độc lên cổ anh ta, chậm rãi buộc chặt lại, dưỡng khí trở nên xa vời, thân thể và đại não bắt đầu đấu tranh.
Lâm Kỳ nghe thấy giọng nói khàn khàn: "Tôi phải biết Kinh Tố Đường đang ở đâu, ngay bây giờ."
...
Kinh Tố Đường có rất nhiều điều muốn hỏi cô: "Em có nghe thấy âm thanh bên ngoài không?"
Nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cô, anh sẽ thấy ý tưởng này thật vô lý.
Kể từ khi cướp cô khỏi bàn tay thần chết, anh không còn gặp ác mộng nữa.
Mãi đến gần đây, chúng nó bắt đầu ngóc đầu trở lại, anh vẫn còn chạy trốn trong tiểu khu Duyệt Dương, anh cho rằng đã thoát khỏi Kinh Văn Đăng và Diệp Tư Lan nhưng khi quay đầu lại phát hiện bốn chân của bọn, với tư thế quái dị đáng sợ đang nắm chặt mắt cá chân anh.
Anh không thể nhúc nhích được, nỗi sợ hãi tràn lan, giây tiếp theo anh nhìn thấy Lương Duyệt Nhan đứng trên ban công lạnh lùng nhìn anh, cô phớt lờ tiếng kêu cứu của anh và đóng rèm cửa lại.
Tại sao lại mơ một giấc mơ như vậy.
Sau khi tỉnh lại, anh sẽ lập tức ôm lấy cô, sau đó lại phát hiện cô đã ôm chặt mình từ lâu rồi.
Anh biết ác mộng không phải hiện thực.
Anh sao có thể nói cho cô biết mình đã mơ thấy gì.
Nhưng bọn họ lại bắt đầu tranh cãi về cơn ác mộng, cô nói rằng hắc kình vẫn còn thì anh vẫn sẽ còn gặp ác mộng.
Vì vậy tình dục lại trở thành trốn tránh.
Kinh Tố Đường đưa Lương Duyệt Nhan trở lại vòng luẩn quẩn nơi anh bị giam cầm.
Khi tỉnh lại, anh trần truồng bị trói trong chăn.
Lương Duyệt Nhan không ở bên cạnh anh, thậm chí không ở trong nhà anh, giống như đã biến mất.
"Duyệt Nhan?" Chỉ có tiếng vọng lại trả lời anh.
Ngay vào lúc đó anh nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.
Một bức ảnh chụp anh và Lương Duyệt Nhan, hai người nắm tay đi dưới ánh mặt trời, anh không nhìn vào máy ảnh, đây là chụp lén.
Chiếc váy trắng của Lương Duyệt Nhan bị bút đỏ vẽ nguệch ngoạc như màu máu, loang lổ ra làn da cô và khuôn mặt cô.
Sau đó một tin nhắn tiếp theo khiến Kinh Tố Đường mất hồn.
"Màu đỏ càng phù hợp với cô ta hơn màu trắng, mày nghĩ sao?"
Nỗi sợ hãi bắt đầu từ tưởng tượng.
Sự đe dọa kết hợp với nỗi sợ hãi, trí tưởng tượng hòa vào thực tế.
Anh biết đối phương là, anh biết quá rõ, người đó đứng trong bóng tối đen kịt, mang theo nỗi sợ hãi và đau đớn tột cùng.
Họ đang chờ đợi để phá hủy anh và người anh quan tâm duy nhất.
"Ông buông tha cho cô ấy."
"Có chuyện gì thì nhằm vào tôi."
Anh gõ chữ xong lại không thể gửi đi với dãy số kia.
Dường như đối phương hiểu rõ phản ứng của anh, gửi một định vị đến.
Sau đó là một tin nhắn.
"Chào mừng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...