Ngày 17 tháng 2, Columbus, Ohio
Gói bưu phẩm đang nằm ở trước hiên nhà khi Karen Whitlaw đi làm về vào buổi tối tháng 2 đó. Đèn pha ô tô của cô chiếu thẳng vào nó khi cô rẽ xe vào lối trước cổng nhà, nhưng cô quá mệt mỏi đến mức không buồn thắc mắc có gì ở trong. Kiệt sức, cô nhấc chiếc túi đeo, tống cả ví tiền, giấy tờ, đồ dùng cá nhân và mọi thứ lỉnh kỉnh vào một cái túi nặng. Chiếc túi có gắn thanh đỡ và những chiếc bánh sắt. Thở một hơi dài, Karen nhấc mạnh cái túi lên và nó đập vào hông cô đau nhói. Cô gắng bước qua làn tuyết vào hiên nhà, đá đá chân cho tuyết ra khỏi giày. Cô đáng nhẽ nên đi đôi bốt, cô biết thế, nhưng cô đã quá mệt mỏi khi hết ca làm đến mức không để ý chuyện gì khác ngoài lái xe về nhà.
Hộp bưu phẩm nằm ngay ngưỡng cửa. Karren mở khóa và tìm công tắc đèn, rồi sau đó mới cúi xuống cầm chiếc hộp lên. Cô nhớ mình không đặt hàng cái gì, và người ta có lẽ đã giao hàng nhầm địa chỉ
Ngôi nhà yên ắng và giá lạnh. Cô có lẽ đã quên không để đèn vào buổi sáng. Cô không thích để bóng tối bao trùm ngôi nhà. Nó gợi cô nhớ ra rằng mẹ đã không còn ở đó, rằng mẹ không còn chạy ra mở cửa và mùi vị của món ăn không còn tỏa hương từ bếp hoặc cô không còn nghe tiếng bà vọng ra từ bếp. Chiếc TV thậm chí cũng chẳng được mở, bởi vì Jeanette vốn thích xung quanh phải ồn ào. Trước đây, bất kể Karen làm việc mệt mỏi và về muộn thế nào, mỗi khi về nhà cô vẫn luôn biết rằng mẹ cô đã chuẩn bị những món ăn nóng sốt chờ cô và luôn nở nụ cười chào đón.
Cho đến 3 tuần trước
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Buổi sáng hôm đó Jeanette cảm thấy người đau nhức, sốt và sổ mũi. Triệu chứng giống một cơn cảm lạnh. Bà giống như bị sưng phổi và khi Karen đo nhiệt độ cho bà, thân nhiệt chỉ là 99°, vì vậy cảm lạnh nghe là một triệu chứng hoàn toàn hợp lý. Vào buổi chiều, Karen gọi điện kiểm tra tình hình của bà thì bệnh tình của Jeanette trở nên tồi tệ hơn, nhưng bà vẫn khăng khăng rằng mình chỉ bị cảm lạnh.
Tối đó khi về đến nhà, Karens nhìn thấy mẹ đang nằm lả đi trên ghế sofa, tay lạnh ngắt và cô biết rằng bà đã bị nhiễm bệnh dịch chứ không phải cảm lạnh thông thường. Thân nhiệt của bà đã lên 103°, ống nghe bệnh đang rung lên những hồi chuông cảnh báo nghiêm trọng trên tai Karen, cả 2 lá phổi của bà đã bị sung huyết.
Karen đã luôn nghĩ rằng lợi ích tuyệt vời nhất của công việc y tá chính là buộc mọi người phải nghe lời và làm theo những gì bạn muốn. Vì vậy trong khi Jeanette khăng khăng rằng bà chỉ bị cảm lạnh và thật ngu ngốc khi đến bệnh viện chỉ vì cảm, thì Karen đã nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ và đưa Jeanette ra xe trong vòng 15 phút, sau khi đã đắp cho bà một chiếc chăn ấm
Hôm đó tuyết rơi rất dày. Karen luôn yêu thích tuyết, nhưng giờ đây cô không còn để ý đến ánh sáng nó mang lại vào ban đêm, cô chỉ biết lái xe, những ngón tay nắm chặt, vô vọng lắng nghe Jeanette đang đấu tranh để giành ô-xy. Cô lái xe đến bệnh viên đang làm, đỗ xe vào khu vực cấp cứu và ra tín hiệu cảnh báo cho đến khi có người đến giúp, nhưng khác với tuyết, tất cả ký ức rõ ràng của cô về đêm đó là Jeanette nằm trên tấm ga trải giường màu trắng, nhỏ bé và yếu đuối, nhanh chóng rơi vào tình trạng vô thức, bất kể cô liên tục nói chuyện với bà.
Viêm phổi do virut, bác sỹ kết luận. Tình trạng bệnh tiến triển nhanh, virut nhanh chóng xâm chiếm mọi cơ quan nội tạng, khiến bệnh nhân khó thở. Jeanette đã chết sau 4 giờ đến bệnh viện, dù đội ngũ bác sỹ đã làm việc tận lực để chiến đấu với cơn bệnh.
Có quá việc phải làm sau khi người thân qua đời. Có rất nhiều đơn để điền, để ký, rồi phải làm thông báo đến mọi người. Gọi điện và đưa ra các quyết định. Cô đã phải chọn nhà tang lễ, dịch vụ, quan tài, địa chỉ ngôi mộ nơi mẹ cô yên nghỉ. Mọi người đều đến dự tang lễ - Chúa ơi! - Các bạn của mẹ cô đã gọi điện, ghé qua và mang rất nhiều thức ăn đến mức Karen không thể ăn hết, rồi các bạn học của cô, hàng xóm…Cổ họng cô như nghẹn đắng, mắt cô cay xè. Cô không thể khóc trước mặt mọi người, nhưng tối đến, khi còn một mình, cô không thể ngừng khóc.
Cô đã chọn dịch vụ tang lễ và mặc dù cô vẫn luôn nghĩ họ thật nhẫn tâm, nhưng giờ đây cô hiểu cảm giác trống vắng khi buổi lễ kết thúc mang lại, một buổi lễ tôn vinh người phụ nữ ngọt ngào, người đã không đòi hỏi gì nhiều từ cuộc sống, người có một cuộc sống lành mạnh. Mọi người cầu nguyện và hát bài ca đưa bà đến hết cuộc đời và tỏ lòng kính trọng.
Sau lễ tang Karen trải qua những ngày hoàn toàn trống rỗng. Nỗi đau của cô vẫn còn vẹn nguyên và rướm máu, mọi quan tâm của cô bây giờ chỉ dành cho công việc. Đã rất lâu rồi, cô và Jeanette đã nương tựa vào nhau, hai người họ chống lại cả thế giới. Đầu tiên là Jeanette đi làm và bà đã làm việc rất chăm chỉ ở bất cứ công việc nào để giữ lại ngôi nhà và tạo cho Karen có cơ hội hưởng nền giáo dục tốt. Sau đó là đến lượt Karen đi làm để dành thời gian cho Jeantte nghỉ ngơi, để làm những gì bà thích nhất, lăng xăng quanh ngôi nhà nhỏ của họ, nấu ăn, giặt đồ, làm những gì cần thiết nhất để khiến cô cảm thấy bình an
Nhưng giờ thì mọi thứ đã xa, và không có cách nào quay lại. Tất cả những gì Karen muốn là rời khỏi ngôi nhà trống vắng này và cô biết sẽ không thể sống ở đây lâu hơn được nữa. Hôm nay cô đã bắt đầu gọi cho văn phòng bất động sản và rao bán ngôi nhà. Sống trong một căn hộ có lẽ sẽ tốt hơn là phải đối mặt với một ngôi nhà trống vắng, đối mặt với ký ức của cô hết ngày này qua ngày khác.
Hộp bưu phẩm không nặng, Karen cặp nó vào nách khi cô mở và đóng cửa lại sau lưng, Đặt chiếc túi xách nặng trên vai xuống ghế, cô liếc nhìn địa chỉ người nhận. Không có tên người gửi, nhưng tên mẹ cô đã khiến cô bị sốc “JEANETTE WHITLAW”. Nỗi đau như bóp chặt ngực cô. Jeanette hiếm khi đặt mua món đồ gì, nhưng khi bà đã làm, bà giống như đứa trẻ trước lễ giáng sinh, mong chờ dịch vụ chuyển phát hàng ngày và thường reo lên mỗi khi hàng được chuyển tới.
Karen mang hộp bưu phẩm vào bếp và dùng dao cắt lớp băng dính. Cô mở nắp hộp và nhìn vào trong. Có vào tờ giấy và một quyển sách nhỏ bọc da, một mảnh giấy được dán ngay trên cuốn sách. Cô lấy bức thư và tự động nhìn vào dòng chữ cuối cùng để xem ai đã gửi nó. Nét chữ nghuệch ngoạc “Dex” khiến cô giật mình đánh rơi bức thư, không dám đọc tiếp và quay lưng về phía hộp bưu phẩm.
Đó là cha. Jeanette đã không nghe tin gì từ ông ít nhất là 4 năm nay. Karen thực ra không nói chuyện với ông từ khi cô 13, đó là khi ông gọi về chúc mừng sinh nhật cô. Cô lúc đó đang say, và điều đó khiến sinh nhật của cô kết thúc và Jeanette đã lặng lẽ khóc suốt đêm dài sau cuộc nói chuyện với chồng. Đó là ngày mà tất cả mọi oán giận, xấu hổ và cay đắng của Karen đã dồn nén chuyển thành sự căm ghét, và nếu chẳng may cô có mặt ở nhà khi bố gọi điện về, cô luôn từ chối nói chuyện với ông. Jeanette đã rất buồn khổ vì chuyện đó, nhưng Karen đã chỉ cho bà thấy rằng người đàn ông đó coi trọng việc giữ lại lòng hận thù hơn là ruồng bỏ vợ con, và vì vậy bà không nên thương tiếc làm gì.
Để lại hộp bưu phẩm trên bàn, cô quay về phòng ngủ và thay quần áo, trút bỏ bộ đồng phục y tá màu xanh trên sàn nhà. Chân cô mỏi nhừ, đầu cô đau đớn và trái tim cô nhức nhối. Cô liên tục làm thêm, từ 6.00 sáng đến 6.00 tối, điều đó giúp cho trí óc cô hoạt động liên tục, tránh suy nghĩ lung tung, nhưng cũng khiến cơ thể cô chịu áp lực lớn. Cô cảm thấy như thể đã không nhìn thấy ánh mặt trời trong nhiều tuần lễ.
Cô bỏ chân ra khỏi đôi giày ướt nhẹp và nhanh chóng đi đôi dép mềm và mặc quần soọc. Lạnh và mệt, cô nghĩ đến ánh mặt trời và cảm giác ấm cúng. Có một lần, khi cô 2 tuổi, họ đã đến Florida. Karen không thực sự nhớ rõ, nhưng mỗi khi nhắm mắt, cô vẫn còn cảm giác ấn tượng về cái nóng tuyệt vời, những ngày dài tắm nắng. Jeanette thường nói chuyện về Florida, vì đó là những ngày hạnh phúc. Sau đó Dexter đến Việt Nam và không bao giờ thực sự trở về. Jeanette đã chuyển về lại vùng núi miền Tây Virginia, nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, cưới nhau để cầu nguyện cho sự an toàn của chồng và chờ đợi người chồng đi chiến đấu vì tổ quốc.
Nhưng chuyến đi của chồng bà đã chuyển hướng sang một chuyến đi khác, và khác nữa và người đàn ông cuối cùng xuất hiện trước cửa nhà họ không còn là người đã ra đi. Karen có một ký ức rõ ràng về những ngày đó, ông luôn rầu rĩ, buồn thảm, lúc nào cũng say khướt và họ lúc nào cũng phải dè chừng tính khí thất thường của ông. Ông đã thành một người hoàn toàn khác, không còn là người Jeanette đã yêu và cưới. Ông bắt đầu biến mất, đầu tiên là biến mất chỉ một hoặc hai ngày, rồi sau đó kéo dài cả tuần và tuần chuyển thành tháng và rồi một ngày Jeanette nhận ra việc ông ra đi lại là điều tốt. Bà khóc trong nhiều đêm ròng, ướt đẫm gối và Karen cũng còn nhớ điều đó rất rõ.
Họ lại chuyển từ Tây Virginia đến Ohio để Jeanett có thể nhận được một công việc tốt hơn. Thỉnh thoảng họ có nhận được điện thoại, dăm ba lá thứ và có một lần Dexter thực sự đến thăm. Karen không gặp ông, ông đã đi trước khi cô đi học về. Nhưng Jeanette đã rất hạnh phúc, mặt ửng đỏ vì e thẹn và ở tuổi 19, Karen đủ lớn để hiểu rằng bố mẹ cô đã dành kỳ viếng thăm đó trong phòng của Jeanette. Cách đó mà đã 10 năm rồi và Jeanette không gặp ông từ ngày đó. Dù vậy, bà vẫn không ngừng yêu ông. Karen không thể hiểu được điều đó, nhưng cô chấp nhận sự chung thủy của mẹ. Jeanette vẫn yêu chồng rất nhiều, dù ông ta là người đã bỏ rơi bà.
Sau khi ăn tối bằng bột ngũ cốc, Karen buộc mình phải nhặt lá thứ lên đọc lại
“Jeanie- đây là vài giấy tờ cũ của anh. Hãy giữ nó an toàn trong két nhà băng và giữ nó giúp anh. Chúng có thể trở nên rất có giá trị vào ngày nào đó – Dex”
Đó là tất cả, không lời chào, không “yêu thương”, không tái bút. Ông ta chỉ gửi đồ của ông ta tới mẹ cô và mong chờ bà sẽ giữ nó giúp ông ta.
Và bà hẳn sẽ làm theo. Jeanette luôn cẩn thận làm theo mọi lời nói của ông ta, ngay cả những bức thư, tờ giấy nhắn của ông ta gửi về từ Việt Nam, bà đều giữ rất cẩn thận.
Bản năng mách bảo Karen là hãy vứt hộp bưu phẩm đó vào thùng rác. Đó là lòng kính trọng của mẹ cô dành cho ông ta, chứ không phải cô. Nhưng thay vào đó, cô mang chiếc hộp vào phòng ngủ của Jeanette và đặt nó vào một trong những chiếc hộp cất giữ kỷ vật của mẹ cô. Cô không thể hủy bất cứ thứ gì thuộc về bà. Cô sẽ để chúng trong một nhà kho thuê lại và giữ tât cả chúng cho đến ngày nào đó.
Thùng các tông vẫn chưa được đóng, chỉ còn vài thứ chưa cho thêm vào. Karen đặt chiếc hộp vào trong thùng, ghi vài dòng ghi chú và dán băng dính
Nếu may mắn, ngôi nhà sẽ sớm được bán và mùa xuân sẽ đến. Cô có thể lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...