Kilig P2 - Tempest

*Rầm

"SONG JAEWON CHỊU HỢP TÁC RỒI!!"

Vừa nãy trong lúc Lew đang làm việc, Hanbin bất thình lình mở tung cửa văn phòng của Lew mà chưa gõ cửa trước, điều mà trước giờ Hanbin chưa từng làm, rồi hùng hổ tiến về phía Lew và đập lên bàn một cú rõ mạnh khiến Lew giật bắn mình

"Anh...Anh nói gì?"- Lew ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì

"Anh bảo Song Jaewon đã đồng ý rồi! Cậu ta sẽ ngoan ngoãn hợp tác với cảnh sát!"

"T-Thật ư?!"

Phản ứng của Lew giống hệt Hanbin khi biết Jaewon chịu hợp tác. Lew trố mắt kinh ngạc, mặc dù cậu là người khuyên Hanbin hãy giữ vững niềm tin nhưng chính bản thân Lew lại là người cảm thấy bất ngờ nhất

"Thật đó! Ban đầu anh còn tưởng mình nghe lộn, nhưng khi hỏi lại Jaewon thì câu trả lời vẫn như cũ! Jaewon đã đồng ý!"

Nhìn Hanbin vui sướng đến mức hai mắt sáng bừng lên, thiếu điều chỉ muốn nhảy cẩng lên. Lew phì cười, cậu gật gù

"Anh làm tốt lắm! Nhờ anh mà mọi chuyện dễ dàng hơn rồi"

Hanbin lắc đầu - "Thật ra cũng không hẳn là nhờ anh đâu. Trong chuyện này đều là do Jaewon đã vượt qua nỗi sợ của mình, cậu ta đã rất cố gắng"

Thấy Hanbin vì chuyện Jaewon mà cười không ngậm được mồm, trong lòng Lew đột nhiên có chút hoài nghi. Liệu Hanbin chỉ đơn thuần vui vì bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ hay vì Jaewon?

"Anh Hanbin"

"Sao thế?"

"Anh...quả thật đã làm rất tốt nhiệm vụ được giao"

Hanbin gật đầu liên tục, cậu phổng mũi khi được khen

"Thế nên em hy vọng những gì anh cũng sẽ thực hiện được những điều mà anh đã hứa với em"

Nụ cười trên môi Hanbin vụt tắt, cả người trở nên cứng đờ

Lew vỗ nhẹ lên vai đối phương - "Anh vẫn chưa quên đúng không?"

"L-Làm sao anh có thể quên được. Em yên tâm, sau...sau chuyện này, anh nhất định sẽ...thực hiện lời hứa của mình"

Nghe Hanbin nói vậy, nét mặt của Lew mới giãn ra đôi chút, Lew mỉm cười

"Được rồi! Để chúc mừng thành công của anh, bữa trưa nay em khao anh nhé. Chúng ta đi thôi!"

Lew hào hứng kéo Hanbin đi. Hanbin cũng ráng gượng cười để che lấp sự bối rối của mình. Sau khi nghe những lời của Lew, Hanbin cảm thấy lòng tràn ngập mâu thuẫn, quả thật cậu vẫn còn một lời hứa chưa thực hiện với Lew. Mặc dù cái đó không phải nhiệm vụ nhưng nó là ván cược lòng tự trọng và đạo đức nghề nghiệp của Hanbin, cậu cũng không muốn thất hứa với bất kì ai, đặc biệt là Lew, người đã rất tin tưởng ở Hanbin


Và rồi Hanbin chợt nhận ra, để thuyết phục Jaewon đồng ý hợp tác, cậu đã lợi dụng tình cảm của hắn dành cho cậu. Bởi vì nếu Jaewon không có tình cảm với Hanbin thì hắn sẽ không nghe lời cậu đến thế

Hanbin cảm thấy bản thân có chút tồi tệ, nhưng cậu nhanh chóng trấn an bản thân. Jaewon vẫn đang được xem là kẻ xấu, cậu làm vậy cũng vì công lý, cậu cũng chưa hại chết ai cả

Đúng vậy

Hanbin chỉ làm vì chính nghĩa thôi

———————

Sau khi biết được Jaewon chịu hợp tác, Lew liền gấp rút chuẩn bị mọi thứ cho thật chu toàn

Theo như kế hoạch thì nghi phạm Song Jaewon sẽ được đưa đến phòng thẩm vấn đặc biệt, diện tích phòng rộng hơn, nơi đây bốn bức tường được làm từ chất liệu cứng cáp và chịu được tác động lớn. Camera kèm mic được bố trí ở các góc khác nhau trong phòng, Lew cũng bố trí thêm đội cảnh sát trang bị vũ trang đứng canh gác bên trong. Một trong bốn bức tường lắp kính một chiều và được làm từ chất liệu chống đạn, người trong phòng chỉ nhìn thấy ảnh phản chiếu của bản thân nhưng người bên ngoài phòng có thể quan sát và nghe thấy mọi thứ bên trong

Bố trí cả một đội cảnh sát được trang bị vũ trang đứng trong phòng chỉ để canh gác một người thì nghe có vẻ cẩn thận quá nhưng sau khi Lew biết được vụ việc Jaewon đã từng phát bệnh và tấn công cảnh sát dù cho tại thời điểm đó họ vẫn đang cầm vũ khí trong tay thì Lew đã khẳng định rằng nhân cách khác của Jaewon không phải là kẻ tầm thường, tuyệt đối không được khinh suất

Đó là những việc Lew đã làm cho đến ngày thực hiện kế hoạch. Trong lúc đó, Hanbin cũng không mấy rảnh rỗi, để Jaewon không bị căng thẳng đến mức phát bệnh, ngoài giờ khám bệnh buổi sáng ra thì cậu còn ghé thăm hắn vào buổi chiều. Hanbin biết ngoài mặt Jaewon bảo không sao nhưng kì thực trong lòng hắn đang rất lo lắng và sợ hãi. Hanbin biết nhưng cậu không vạch trần điều đó, Hanbin chỉ ở bên cạnh nói chuyện với Jaewon, thỉnh thoảng sẽ đem bánh kẹo đến an ủi hắn để hắn cảm thấy thoải mái hơn dù chỉ một chút. Ngoài việc đó ra thì Hanbin còn phải chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, thuốc than và một số biện pháp cấp cứu kịp thời phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra

Thời gian trôi đi, thoáng chốc cũng đã đến ngày quan trọng. Hanbin đi cùng với đội cảnh sát phụ trách giải Jaewon đến phòng thẩm vấn, bởi vì chỉ có cậu mới có thể khiến hắn bình tĩnh lại

*Két

Cánh cửa sắt mở ra một cách nặng nề, Jaewon đang đứng trước giường như đang chờ đợi sẵn, hắn ngoái lại nhìn

"Anh Hanbin..."

Hanbin vỗ nhẹ lên vai đối phương - "Cậu sẵn sàng rồi chứ Jaewonie?"

"Tôi...Tôi sợ..."

Hanbin mỉm cười trấn an - "Có tôi ở đây, sẽ không sao đâu. Nào, hít một hơi thật sâu vào"

Jaewon ngoan ngoãn làm theo, hắn hít một hơi cho đến khi căng đầy hai lá phổi rồi chậm rãi thở ra. Hanbin xoa đầu Jaewon - "Cậu làm tốt lắm, giờ chúng ta đi nhé?"

Jaewon dè dặt gật đầu

Sau đó Hanbin quay lại nhìn và gật đầu ra hiệu cho cảnh sát, họ lập tức đi đến còng tay Jaewon lại và dẫn hắn đi. Trên đường đi đến phòng thẩm vấn, Hanbin vẫn luôn đi bên cạnh và nói chuyện với Jaewon để hắn không bị căng thẳng

Khi bọn họ đến, Lew và những viên cảnh sát khác đã đứng đợi sẵn ở đó

"Báo cáo Trung uý! Chúng tôi đã đưa nghi phạm Song Jaewon đến rồi!"

Lew híp mắt nhìn gương mặt tái mét của Jaewon, rõ ràng hắn đang rất sợ hãi nhưng vẫn nghe lời Hanbin, chẳng biết nên vui hay nên buồn đây?

"Đưa cậu ta vào trong đi"


"Rõ!"

"Anh vào gắn thiết bị theo dõi nhịp tim lên Jaewon"- Hanbin thì thầm với Lew

"Ừm, nhưng đừng lâu quá, chúng ta không thể chậm trễ được"

"Anh biết rồi"

Jaewon bị đặt ngồi xuống trên một chiếc ghế ở giữa phòng, hai tay hắn bị còng ra đằng sau và nối với một sợi dây xích gắn trên tường, chân cũng bị xích lại với một quả cầu sắt. Cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại dính vào da khiến Jaewon rợn sống lưng, hắn run rẩy và nhìn mọi thứ xung quanh một cách sợ hãi

Hanbin nhìn thấy điều bất thường ở Jaewon, cậu tiến tới gần hắn. Hanbin vuốt phần tóc mái bết vì mồ hôi của Jaewon sang một bên

"Jaewonie, cậu không sao chứ?"

"Anh...Anh Hanbin, tôi...tôi sợ quá...tôi...tôi không làm nữa có được không?! Làm ơn...đưa...đưa tôi ra khỏi đây"

Hanbin có thể nhìn thấy sự hoảng loạn trong ánh mắt của Jaewon

"Đã đến giờ phút này mà cậu lại muốn bỏ cuộc sao Jaewonie?"

"Tôi...Tôi..."

"Nghe này Jaewonie, cảnh sát trói cậu lại như vậy là vì muốn đảm bảo sự an toàn. Cậu cũng biết là nhân cách khác của cậu nguy hiểm như thế nào mà đúng không?"

Jaewon cắn môi, hắn cúi gằm mặt mà không nói gì. Hanbin dùng hai tay nâng mặt đối phương lên, ép Jaewon nhìn thẳng vào mình

"Jaewonie cũng không muốn tôi bị thương, tôi càng không muốn nhìn thấy cậu tự làm tổn thương chính bản thân. Cậu hiểu chứ Jaewonie?"

Lời nói của Hanbin đã trấn an được Jaewon, ánh mắt của hắn đã dịu đi, nhưng sự lo lắng vẫn còn hiện hữu trên gương mặt. Hanbin biết Jaewon đã cố gắng rồi nên không muốn ép buộc hắn gì thêm, cậu nhẹ nhàng xoa đầu hắn

"Sẽ nhanh thôi, tôi hứa. Xong chuyện này, tôi sẽ làm bánh cho cậu"

"Vâng..."

"Jaewonie giỏi lắm, giờ cậu ngồi yên để tôi gắn máy đo nhịp tim và sóng não nhé"

"C-Có đau không ạ?"- Jaewon lí nhí

"Không đau, tôi chỉ dán nó vào người cậu thôi chứ không đâm vào đâu"

Thấy Hanbin cười trêu mình, vành tai của Jaewon đỏ lên vì xấu hổ. Nhưng nghe đối phương nói thế Jaewon cũng yên tâm ngồi yên để Hanbin gắn miếng dán kì lạ lên thái dương và động mạch ở cổ. Những miếng dán này kết nối với máy chủ quan sát ở bên ngoài phòng để mọi người có thể theo dõi tình hình của Jaewon

"Xong rồi đó! Jaewonie ngoan lắm. Tôi tin rằng cậu có thể làm được, cố lên nhé"


"Tôi...Tôi sẽ cố"

Hanbin gật đầu hài lòng, cậu không thể nán lại lâu hơn nữa nên rời đi, trước đó, Hanbin còn ngoái lại nhìn Jaewon một cái nữa rồi chầm chậm khép cửa lại

Lew đứng bên ngoài đã quan sát tất cả - "Đã chuẩn bị xong hết chưa anh Hanbin?"

"Xong cả rồi"

"Ừm! Nếu vậy thì chúng ta-"

*Cộc cộc

Những tiếng bước chân đột ngột vang lên cắt đứt lời nói dở dang của Lew, cậu quay lại nhìn thì liền tỏ ra ngạc nhiên

"T-Thanh tra Woo? Sao ngài lại..."

Cấp trên của Lew, Thanh tra Woo từng bước tiến đến gần, theo sau là một số viên cảnh sát và đi bên cạnh Thanh tra Woo là một gương mặt quen thuộc với nụ cười đặc trưng nở trên môi

"Vụ án giết người hàng loạt này được xếp vào loại đặc biệt nghiêm trọng. Tôi không thể không đến để kiểm tra tiến độ"

Thanh tra Woo tiến đến gần Lew, đáy mắt loé lên một tia sắc xảo nghiêm nghị đến mức khiến một người như Lew có chút e dè

"Hơn nữa tôi cũng muốn xem kế hoạch mà Trung uý Lee đã hao công tổn sức trình bày để thuyết phục tôi"

"Tôi hiểu rồi thưa sếp!"

Sooncheon ló đầu ra từ đằng sau Thanh tra Woo, cậu nhóc vui vẻ vẫy tay với Lew như muốn nói 'Em cũng đến nè Tiền bối!!' Lew chỉ cười cười đáp lại, chẳng hiểu sao cậu có cảm giác khi Thanh tra Woo có mặt ở đây thì y như rằng cậu nhóc Sooncheon cũng sẽ xuất hiện

Đoạn, Lew đánh mắt sang gương mặt quen thuộc còn lại nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu mà không nói gì

"Mạn phép cho tôi hỏi tại sao Điều tra viên Ahn cũng có mặt tại đây vậy?"

"Thật ra thì vừa nãy tôi vô tình gặp Thanh tra Woo trên hành lang. Ngài Thanh tra nói tôi cũng là một phần trong vụ án này nên cho phép tôi vào đây. Trung uý Lee chắc sẽ không đuổi tôi ra ngoài đâu nhỉ?"

Khoé miệng của Lew giựt giựt vài cái, nếu không phải Thanh tra Woo đang ở đây thì cậu đã đấm tên thoắt ẩn thoắt hiện như ma này một trận rồi. Hyeongseop dường như vẫn chưa nhận được bài học thích đáng, có lẽ Lew đã nhẹ tay quá rồi

"Nếu Thanh tra Woo đã cho phép thì tôi không có lý do gì để đuổi anh nhưng tôi mong Điều tra viên Ahn không gây ra rắc rối gì cho chúng tôi"

Đáp lại Lew là một nụ cười của đối phương và nụ cười đó có vẻ không mang hàm ý tốt đẹp gì

Hanbin nãy giờ đứng ngơ ra nhìn những gương mặt lạ lẫm đột nhiên xuất hiện, cậu chỉ biết mỗi Thanh tra Woo vì cậu hay xem tin tức thời sự và thỉnh thoảng thấy Thanh tra Woo xuất hiện trên ti vi, nhưng gặp mặt trực tiếp thế này lại chính là lần đầu tiên

"Cậu đây là Bác sĩ Oh Hanbin, người phụ trách điều trị cho Song Jaewon đúng không?"

Hanbin giật mình thoát khỏi suy nghĩ của mình, đến lúc quay lại thực tại thì thấy Thanh tra Woo đang đứng trước mặt mình từ lúc nào

Hanbin lắp bắp - "V-Vâng, là tôi. Hân...Hân hạnh được gặp Thanh tra Woo"

"Hmm...Tôi có nghe Trung uý Lew bảo rằng kế hoạch này ban đầu là do cậu đề xuất"

Hanbin điếng người, cậu đánh mắt sang Lew rồi lại nhìn Thanh tra Woo. Hanbin không nghĩ Lew lại nhắc đến Hanbin trong kế hoạch này. Không biết Thanh tra Woo có dụng ý gì khác không nhưng Hanbin phải thừa nhận xung quanh vị Thanh tra này toả ra khí lực mạnh mẽ khiến cho đối phương bị chèn ép và không dám phản kháng


Hanbin hiện tại chính là cảm thấy như vậy, cậu không biết mình có làm sai hay không nhưng trong lòng đã cảm ghấy lo lắng đến mức tay bấu chặt lấy vạt áo, mồ hôi thi nhau ứa ra, đến cả nhìn thẳng Hanbin cũng không dám

"V-Vâng, là...là tôi đã đề xuất..."

Hanbin thở hắt ra một hơi nặng nề, cậu có cảm tưởng mình như được quay về thời học sinh khi bị giáo viên bắt trả bài vậy, cảm giác đè nén này khiến cậu có chút khó thở

Khoé môi Thanh tra Woo khẽ cong lên, ông vỗ nhẹ lên vai Hanbin - "Không cần căng thẳng như vậy, tôi chỉ ngạc nhiên khi biết được kế hoạch này được một vị Bác sĩ đề xuất thôi. Cậu thật sự đã giúp ích cho cảnh sát chúng tôi rất nhiều, cảm ơn cậu"

"K-Không dám thưa ngài, tôi chỉ...tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi"

"Lại còn khiêm tốn nữa chứ! Sau khi vụ án này kết thúc, cậu sẽ là một trong những người có công lớn nhất đấy"

Trong suốt khoảng thời gian Hanbin gắn bó với công việc của mình, cậu luôn âm thầm cống hiến mà không cố tranh giành công lao về phía mình. Đây là lần đầu tiên, Hanbin được một người có chức vụ cao khen ngợi như thế khiến cậu không khỏi xúc động và có chút ngại ngùng

Có lẽ những gì Hanbin đã cống hiến cũng không gọi là vô ích

"Cảm ơn ngài, Thanh tra Woo. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa"

Thanh tra Woo gật đầu hài lòng rồi quay sang Lew

"Được rồi, mọi người bắt đầu việc của mình đi, không nên kéo dài thời gian thêm nữa"

"Rõ!"

Đợi Thanh tra Woo rời đi, Hyeongseop mới mon men đến gần Hanbin, anh thì thầm

"Không ngờ anh lại thành công thuyết phục Song Jaewon vào phút chót đấy. Đúng là khiến tôi tâm phục khẩu phục"

Hanbin tặng cho Hyeongseop một cái lườm - "Tôi không dám nhận, tôi chỉ mong cậu không quên lời hứa của mình"

"Ồ đúng rồi nhỉ~ E hèm"- Hyeongseop húng hắn ho vài tiếng, điều chỉnh cảm xúc - "Anh Hanbin, tôi thật sự xin lỗi, là do tôi sai khi nghi ngờ năng lực của anh. Tôi thành thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa. Anh chính thức trở thành người mà tôi ngưỡng mộ nhất, tất nhiên là sau Woongie~"

Nghe cái giọng nhão nhoét đó của Hyeongseop làm Hanbin nổi hết cả da gà, cậu xoa xoa cánh tay - "Đủ rồi, cậu dẹp cái giọng đó vào giùm tôi"

Hyeongseop cười một cách khoái chỉ - "Tôi hoàn thành lời hứa của mình rồi nhé"

"Chưa xong đâu"

"Hửm? Anh nói gì?"

"Còn Song Jaewon, cậu còn phải xin lỗi cậu ta nữa"

Hyeongseop trầm ngâm hồi lâu, anh nghiên đầu nhìn đối phương - "Anh Hanbin muốn tôi xin lỗi Song Jaewon thật sao? Tôi còn tưởng anh đùa thôi chứ"

Hanbin không đáp lại nhưng vẻ mặt của cậu thể hiện rõ sự nghiêm túc như muốn nói rằng cậu không hề đùa. Hanbin nhìn thẳng vào mắt Hyeongseop, bắt một Điều tra viên xin lỗi nghi phạm nghe có vẻ rất sai trái nhưng Hanbin muốn Hyeongseop phải chịu trách nhiệm cho lời nói và anh phải thực hiện lời hứa của mình

Hyeongseop giả vờ thở dài như thể bất đắc dĩ lắm anh mới phải làm vậy - "Được rồi~ Đợi vụ này xong tôi sẽ đến xin lỗi Song Jaewon, thế đã được chưa anh Hanbin?"

"Hy vọng cậu không nuốt lời"

"Không đâu, nhìn mặt tôi uy tín thế này cơ mà~"

"...Ừ thì uy tín"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận