Kilig P1 - Tempest

Lew đứng chờ bên ngoài có chút khẩn trương, mặc dù cậu vẫn nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện ở bên trong nhưng cậu vẫn không thể không lo lắng cho người hai người anh em của mình

Lỡ đâu tên nghi phạm ấy chỉ đang giả vờ mất trí rồi chờ cơ hội để khống chế, bắt giữ Hanbin hoặc Eunchan làm con tin thì sao?

Rồi chẳng may hắn ta làm họ bị thương thì sao?

Nghĩ vậy thôi Lew đã cảm thấy sốt sắn cả lên, Hanbin và Eunchan là số ít những người hiếm hoi mà Lew yêu quý và xem là gia đình vì vậy cậu tuyệt đối không thể để họ xảy ra chuyện gì

"Chà~ mới sáng sớm ai đã chọc ghẹo Trung uý Lee Euiwoong của chúng ta vậy?"

Lew giật mình khi nghe chất giọng quen thuộc vang lên sau lưng, cậu nắm chặt tay, trong đầu thầm cầu mong là do tai mình có vấn đề chứ "người đó" không thể nào xuất hiện ở đây được

"Woongie à, em không nghe tôi nói gì hay đang cố tình phớt lờ tôi vậy?"

Lew hít một hơi sâu để kiềm nén cơn giận đang chực chờ bùng phát rồi chậm rãi quay lại nhìn người mà cậu không muốn gặp nhất đang đi về phía mình

"Mạn phép cho tôi hỏi điều gì đã khiến Điều tra viên Ahn xuất hiện tại đây vậy?"

"Nào~ sao em lại tỏ ra xa cách như người dưng nước lã vậy chứ. Em có thể gọi tên tôi hoặc là Seopie như lúc nhỏ mà"

Đối phương hơi bĩu môi giận dỗi nhưng Lew dường như đã quá quen với thái độ đó rồi nên chẳng thèm để tâm đến, ngược lại còn tỏ ra khó chịu

"Đề nghị Điều tra viên Ahn Hyeongseop trả lời câu hỏi của tôi! Đây không phải là nơi thích vào thì vào!"

"Em bình tĩnh~ chẳng là tôi nhận lệnh từ Viện kiểm soát đến hỗ trợ công tác điều tra, từ giờ mong được em giúp đỡ thêm"

Hyeongseop nở nụ cười toe toét mặc cho gương mặt của đối phương nhăn lại như cắn phải ớt

Lew day day thái dương lầm bầm - "Viện kiểm soát hết nhân lực rồi hay gì mà lại cử tên này đến"

Cái người tên Ahn Hyeongseop là một Điều tra viên làm việc tại Viện kiểm soát đồng thời là hàng xóm của Lew, người cùng cậu lớn lên và trưởng thành. Tuy nhiên vì một số lý do, Lew lại không muốn công nhận điều đó và cậu ghét Hyeongseop

Chỉ vì vụ án giết người hàng loạt này vẫn chưa có lời giải đáp nên Viện kiểm soát đã ra thông báo rằng họ sẽ cử một Điều tra viên đến để hỗ trợ, nhưng có đánh chết Lew cũng không ngờ rằng trong hàng chục người thì Hyeongseop lại được cử đến

"Woongie này"

"Là Lee Euiwoong! Hoặc anh có thể gọi là Trung uý Lee!"

"Có ai nói là nếu em cười lên trông em sẽ rất đẹp chưa?"


"Vậy có ai nói rằng anh rất vô sỉ không?"

Hyeongseop không những không sợ mà còn bật cười khoái chí, đôi mắt anh thu hết hình ảnh của người con trai đã cùng mình trưởng thành, mặc dù thời gian trôi qua và cách Lew đối xử với Hyeongseop đã thay đổi nhưng anh vẫn chỉ để tâm duy nhất vào một mình cậu, còn những thứ khác xung quanh dường như trở nên vô hình

"Chưa từng, em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng nói tôi như thế đó"

Lew cau mày - "Cảm ơn! Tôi không dám nhận vinh dự đó!"

Hyeongseop bước thêm một bước về phía Lew, anh hơi cúi người để tầm mắt cả hai ngang nhau, ánh mắt của Lew vẫn không chút lay động khi đối diện với ánh nhìn say đắm của đối phương

"Woongie muốn nói tôi thế nào cũng được, em chỉ cần biết em là người duy nhất và là người cuối cùng có đặc quyền đó"

"Khỏi, cảm ơn! Tôi không cần!" - Lew dứt khoát đẩy Hyeongseop ra giữ khoảng cách với anh sau đó nói tiếp - "Viện kiểm soát cử anh đến hỗ trợ tôi thì từ bây giờ anh phải nghe theo mệnh lệnh của tôi! Tốt nhất anh đừng gây chuyện nếu không tôi sẽ tống anh về chỗ của mình!"

"Được được! Tất thảy đều nghe em~"

"Hừ!"

Với bản tính cợt nhả của Hyeongseop, Lew quyết định không để mắt đến anh nữa, làm vậy chỉ tổ mệt chính bản thân thôi. Lew chuyển ánh nhìn về phía cánh cửa sắt của phòng giam

Hyeongseop thấy thế cũng nhìn theo - "À, tôi nghe nói là có bác sĩ phụ trách chữa trị cho nghi phạm, hai người nhỉ? Thế họ đâu rồi?"

"Trong đó" - Lew hất mặt về phía trước

"Ô hay, em để hai người họ ở trỏng với nghi phạm mà không có cảnh sát bảo vệ sao? Không giống với phong cách làm việc của em chút nào"

Lew đương nhiên nhận ra thái độ châm chọc của Hyeongseop trong lời nói nhưng cậu vờ như không để ý đến - "Tôi đã kiểm tra kỹ người nghi phạm rồi còng tay hắn lại rồi. Với lại, nếu có người đứng bên cạnh, anh Hanbin và Eunchanie sẽ khó tập trung nên đây cũng chỉ là bất đắc dĩ!"

"Anh Hanbin? Eunchanie?"

Trong một khắc Lew không để ý, ánh mắt của Hyeongseop đã tối đi vài phần nhưng sau đó liền trở lại trạng thái bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra

"Chà nghe thú vị nhỉ, tôi thật sự rất muốn gặp người bác sĩ tên Hanbin và Eunchanie đó" - Hyeongseop hào hứng nói

"Tốt nhất anh đừng làm quá phận của mình! Nếu không thì đừng trách!"

Hyeongseop mỉm cười rồi thì thầm với âm lượng vừa đủ để cả hai nghe - "Em có biết kể cả lúc giận, trông em vẫn rất thu hút không?"

"Đồ điên!"


*Cạch

Ngay khi Lew vừa dứt lời, cánh cửa phòng giam bật mở, Hanbin và Eunchan liền bị Lew túm lấy vai hỏi lấy hỏi để - "Sao rồi?! Hai người vẫn ổn chứ?! Tên đó có làm gì hai người không?!"

"Bình...Bình tĩnh nào Lew, đừng lắc nữa" - Hanbin vội lên tiếng trước khi cả cậu và Eunchan bị Lew lắc đến mức hồn bay phách lạc

"Ấy, em xin lỗi nhưng mà mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

Hanbin thở dài - "Cũng không hẳn, bọn anh đã sử dụng liệu pháp thôi miên nhưng nó không những không có tác dụng mà còn khiến nghi phạm lên cơn đau nên bọn anh buộc phải tạm dừng cuộc điều trị và dời sang ngày mai"

"Có khi nào hắn giả vờ đau không?"

"Không đâu, nghi phạm đau đến mức mặt mũi trắng bệch, Eunchan còn phải tiêm thuốc giảm đau cho cậu ta nữa"

"Haiz...vậy là hôm nay vẫn chưa có kết quả gì"

Hanbin vỗ vai Lew trấn an - "Bọn anh sẽ cố hết sức, em đừng lo"

Lúc này Hanbin mới để ý một gương mặt mới đứng đằng sau cậu em Lew - "Người này là..."

"À, không có gì đâu, mặc kệ đi anh ta đi"

"Woongie à, tôi thật sự rất tổn thương đó"

"Tôi đã bảo đừng gọi tôi là Woongie!"

Hyeongseop nhìn Hanbin và Eunchan rồi chìa tay về phía họ - "Rất vui được gặp hai vị bác sĩ, tôi là Ahn Hyeongseop, Điều tra viên từ Viện kiểm soát. Tôi được cử sang đây để hỗ trợ Woongie điều tra vụ án giết người hàng loạt này"

"H-Hân hạnh, tôi là Oh Hanbin"

"Tôi...Tôi là Choi Byeongseop"

Hanbin đại diện đáp lại cái bắt tay của Hyeongseop, cậu chợt cảm thấy rùng mình vì bàn tay lạnh như băng của đối phương nên nhanh chóng rụt tay lại, cả ánh mắt lúc Hyeongseop nhìn Hanbin và Eunchan nữa, mặc dù đôi môi nở nụ cười nhưng ánh mắt của Hyeongseop không hề có chút thiện chí chút nào

"Không được gọi tôi là Woongie!" - Lew không nhịn được nữa liền giẫm mạnh lên chân Hyeongseop một cái rõ đau rồi quay sang kéo Hanbin và Eunchan rời đi - "Mình đi thôi, mặc kệ tên điên đó đi!"

"Ơ, từ từ đã nào Lew"


"Ui da...đúng là hoa hồng càng đẹp càng nhiều gai nhọn~"

Hyeongseop vừa cười vừa suýt xoa chân của mình, ánh mắt say đắm vẫn luôn dõi theo bóng dáng người con trai ấy. Nhưng khi Lew đi khuất tầm nhìn rồi thì nụ cười trên môi Hyeongseop tắt hẳn, gương mặt lạnh nhạt cùng với ánh mắt sắt bén khiến những người cảnh sát đứng gần cũng phải giật mình. Hyeongseop tiến đến gần và mở cửa sổ nhỏ trên cánh cửa sắt của phòng giam, anh nhìn vào trong thì thấy nghi phạm đang ngồi bo gối trên giường, vẻ mặt ngẩn ngơ chốc lại nhoẻ miệng cười khúc khích như một đứa trẻ

Hyeongseop liếc sang vị cảnh sát đứng bên cạnh - "Tôi muốn nói chuyện với nghi phạm!"

"Hiện...Hiện tại việc quản lý nghi phạm này được giao cho Trung uý Lee phụ trách, vì vậy nếu anh muốn nói chuyện với nghi phạm thì phải có sự cho phép của Trung uý Lee"

Hyeongseop im lặng không nói gì, anh đóng mạnh cánh cửa sổ khiến người bên trong cũng phải giật mình rồi ngơ ngác nhìn không hiểu gì

"Thôi được rồi! Tôi sẽ nói chuyện với Woongie sau, các anh nhớ canh gác nghi phạm cho cẩn thận!"

"Rõ!"

Đợi Hyeongseop rời đi, mấy vị cảnh sát đó mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc có Trung uý Lee Euiwoong ở bên cạnh thì Điều tra viên Ahn Hyeongseop trông rõ hiền lành, nhưng khi không có y thì gương mặt lạnh lẽo cùng với đôi mắt như nhìn thấu người khác của anh trở thành nỗi áp lực lớn đối với cấp dưới và những người đồng nghiệp, ngay cả cấp trên cũng hơi dè chừng

Về ba người kia thì sau khi trút được cơn giận thì họ kéo nhau trở về văn phòng làm việc của Hanbin và Eunchan

Lew cởi áo vest ngoài ra rồi nới lỏng cà vạt, sau đó cậu thả người rơi tự do trên ghế sô-pha êm ái, Lew càm ràm - "Haiz...anh ta đúng là một kẻ phiền phức!"

Eunchan ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lên đầu để an ủi cậu bạn, em nói - "Mình thấy hai người có vẻ thân, cậu quen cái người đó sao?"

"Cái gì?! Thân á?! Con mắt nào của cậu thấy mình thân với anh ta?!" - Lew nhảy cẩng lên khi nghe Eunchan nói vậy, cậu nắm lấy vai em rồi hùng hổ tuyên bố - "Mình nói cho cậu biết, mình không quen cũng không thân với anh ta!! Tuyệt đối không!"

Eunchan cũng bị ánh mắt đùng đùng sát khí của Lew doạ sợ, em gật đầu lia lịa - "Mình...Mình hiểu rồi"

Hanbin cười khổ khi trông thấy đứa em Eunchan đáng thương hướng ánh mắt cầu cứu về phía mình, cậu mở cặp lấy ra một bình trà rồi tiến về phía hai người

"Ah?!"

Hanbin đột ngột áp bình trà lạnh vào má Lew làm Lew giật bắn mình

"Em đừng thấy Eunchanie hiền mà ăn hiếp em ấy" - Hanbin cốc nhẹ lên đầu Lew một cái, Eunchan nhanh chân chạy ra đằng sau lưng Hanbin và gật đầu đồng tình

"Em đâu có, chỉ tại cậu ấy nói sai nên em mới..." - Lew bĩu môi tỏ ra hờn dỗi - "Hai người chẳng ai thương em gì cả"

"À~ nếu em nghĩ vậy thì chắc em không cần bình trà bưởi đen mật ong do chính anh cất công pha đâu nhỉ?"

Lew vừa nghe đến thức uống yêu thích của mình liền bừng tỉnh, cậu quay lại nhìn bình trà trong tay Hanbin với đôi mắt sáng như đèn pha ô tô

"Anh pha trà cho em sao?! Ôi~ em biết anh thương em nhất mà anh Hanbin~"

Hanbin bày ra bộ mặt đắc thắng khi Lew ôm lấy người mình rồi dụi dụi làm nũng

Bình thường Lew luôn tỏ ra mình là một người nghiêm túc nhưng khi ở bên cạnh người cậu yêu quý thì sự nghiêm túc đó dường như bị đá bay chừa chỗ cho một Lee Euiwoong trẻ con và đáng yêu


"À phải rồi, lát nữa anh với Eunchanie viết báo cáo tiến độ chữa trị cho nghi phạm hôm nay rồi đưa lại cho em nhé"

"Ừa anh nhớ rồi"

Hanbin chợt nhớ ra thêm chuyện gì đó, cậu lấy cái máy ghi âm mà lúc nãy Eunchan dùng để ghi lại cuộc trò chuyện giữa cậu và Jaewon đưa cho Lew - "Còn chuyện này nữa, để việc điều trị được thành công thì em giúp anh dặn những người cảnh sát đứng canh là đừng quát mắng nghi phạm nhé, anh đã dặn Song Jaewon rồi, cậu ta sẽ ngoan ngoãn hợp tác. Trong băng ghi âm này có ghi lại cuộc trò chuyện giữa anh với Jaewon đấy, em có thể nghe qua"

"Em hiểu rồi, em sẽ nói bọn họ"

"Làm phiền em rồi"

Hanbin ngước lên nhìn đồng hồ treo tường - "Chà~ cũng trưa rồi nhỉ, chúng ta đi kiếm gì đó ăn đi, anh sẽ khao hai đứa"

Nghe vậy, mắt Lew và Eunchan sáng rực lên chỉ thiếu điều nhảy cẩng lên ôm đối phương, Eunchan đề xuất - "Em biết quán này ngon lắm!! Mình đi thôi"

"Không phiền nếu tôi đi cùng chứ?"

Một giọng nói khác vang lên khiến cả ba phải khựng lại, nhất là Lew, tâm trạng của cậu vì vậy mà tụt dốc không phanh

"Điều tra viên Ahn Hyeongseop! Tự tiện vào phòng người khác thật bất lịch sự, anh không biết gõ cửa hay gì?!"

Hyeongseop nhún vai tỏ vẻ vô tội - "Tôi có gõ mà tại em không nghe đấy thôi"

"Anh...?!" - Lew tức đến đỏ cả tai, cậu thở hắt ra một hơi - "Anh đến đây có chuyện gì?!"

"Tôi nghe ba người tính đi ăn trưa, đúng lúc tôi cũng tính đi ăn. Hay chúng ta đi cùng đi"

"Khỏi luôn cảm ơn"

Hanbin cười trừ trước sự đanh đá của cậu em Lew, Hanbin vỗ vai Lew - "Thôi nào Lew, đằng nào ngài Điều tra viên đây cũng được cử sang để hỗ trợ em, em không nên nói như thế chứ"

"Nhưng mà..."

"Vị bác sĩ này nói chí phải đấy~"

"Tôi không mướn anh xen vào!"

Lew một mực muốn từ chối nhưng cậu lại không muốn tỏ ra thô lỗ trước mặt hai người anh em của mình, hơn nữa Lew biết rõ tính cách của Hyeongseop, nếu cậu từ chối thì anh nhất định sẽ bám theo cậu đến cùng nên Lew cũng đành xuống nước nhượng bộ

"Tốt nhất là anh đừng giở trò gì, Ahn Hyeongseop!" - Lew cảnh cáo

Hyeongseop chỉ mỉm cười đáp lại

Sau đó Hyeongseop đột nhiên chuyển ánh mắt sang nhìn sang Hanbin và Eunchan, hai người họ cũng tỏ ra giật mình khi chạm phải ánh mắt của anh

"Sao mỗi lần cái người này nhìn mình là mình cảm thấy lạnh sống lưng vậy trời???" - Hanbin và Eunchan nghĩ thầm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận