Kilig P1 - Tempest

*Cạch

"Haiz...anh về rồi đây- ủa? Em đến lúc nào vậy Lew?"

Hanbin vừa trở về đã thấy Lew và Eunchan đang ngồi uống trà với nhau

"Em vừa đến thôi, mà anh đi ra ngoài một mình vào đêm khuya như thế này sao không rủ ai đi cùng?"

"Không cần đâu, cửa hàng tiện lợi cũng gần đây thôi mà~"

"Cần! Rất cần là đằng khác! Lỡ như anh gặp phải những tên trộm cướp hay gì đó thì sao?! Anh sẽ làm gì trong tình huống đó?!"

Với ánh mắt sắt bén như dao cùng lời nói đanh thép của Lew khiến Hanbin chỉ biết gãi đầu cười trừ, chưa gì hết mà lại bị cậu em mắng nữa rồi

"Đ-Được rồi, lần sau anh sẽ không đi một mình nữa"

"Hừm! Anh nhớ đấy!"

Hanbin đặt túi đồ xuống bàn rồi đặt người xuống sopha, cậu ngửa đầu ra sau rồi thở ra một hơi mệt mỏi

"Mấy đứa ăn gì thì cứ lấy đi, anh chẳng biết mua gì nên gom một mớ về luôn"

"Anh ăn gì?"

"Đưa anh miếng cơm nắm là được, không cần hâm nóng lại đâu"

Hanbin giờ chẳng còn tâm trạng để ăn uống nữa, cậu chỉ muốn có thứ gì đó bỏ bụng để giải quyết cơn đói của mình nhanh chóng rồi chợp mắt một lát thôi

Eunchan chọn bánh mì sandwich, còn Lew thì vẫn trung thành với cách ăn uống hợp lý, muộn thế này dù có đói cũng chỉ nên ăn những thứ nhẹ bụng thôi, thế nên sự lựa chọn hàng đầu của Lew chính là salad

"Anh trông có vẻ mệt mỏi lắm, vất vả cho anh rồi"

"Không~ anh mệt là vì chuyện khác cơ"

"Có chuyện gì hả anh?"


Eunchan và Lew ngay lập tức bật chế độ quan tâm, hai cặp mắt nghiêm túc lắng nghe đồng loạt nhìn chằm chằm vào nhân vật được chú ý đến

"Haiz...vừa nãy ở cửa hàng tiện lợi, anh gặp Hyuk và Taerae"

"Thật sao?!" - Eunchan trợn tròn mắt

"Hyuk và Taerae? Họ là...?"

"Người chủ và cậu nhân viên của quán Bar lần trước bọn anh ghé đến để thu thập thông tin"

Lew gật gù - "À~ em nhớ rồi, chẳng lẽ họ đã làm gì anh sao?"

"Không có, họ chỉ hỏi thăm vài câu thôi, nhưng...không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy có hơi bất an"

Hanbin chợt nhớ đến nụ cười của Hyuk để lại trước khi rời đi, rốt cuộc đằng sau nụ cười đó có ẩn ý gì hay chỉ là do bản thân cậu nghĩ quá nhiều

"Nhắc đến chuyện đó..." - Eunchan nuốt miếng bánh trong miệng sau đó quay sang Lew - "Hai người đó muốn nhờ mình đến quán Bar phụ việc"

"Cái gì?! Hồi nào vậy?! Cậu đã trả lời họ chưa?"

Eunchan chưa được mở miệng trả lời thì đã bị Lew túm lấy vai lắc đấy lắc để khiến đầu óc em cũng quay cuồng theo, nếu Hanbin không ngăn lại chắc Eunchan đã bị Lew lắc cho hồn bay khỏi xác luôn rồi, đúng là chỉ khi bọn họ có không gian riêng với nhau như thế này thì Lew mới không ngần ngại bộc lộ bản chất có phần trẻ con này của mình, khác hẳn với phong thái nghiêm nghị lúc làm việc

Eunchan uống ngụm nước trà bình tâm lại rồi nói - "Khụ khụ! Cậu yên tâm, mình vẫn chưa trả lời đâu, mình muốn bàn bạc với hai người trước"

Lew sau khi bình tĩnh lại thì ngồi suy ngẫm một lúc lâu, Hanbin đã nói quan điểm của mình cho Eunchan nghe trước đó rồi nhưng mọi chuyện vẫn phải chờ Lew ra quyết định cuối cùng

"Chuyện này...có liên quan đến cậu nên mình muốn nghe ý kiến của cậu trước, Eunchanie"

"Mình hả? Thật ra thì mình..."

Eunchan có vẻ do dự, em đánh mắt sang người bên cạnh cầu cứu, Hanbin vỗ vai Eunchan rồi gật đầu như muốn động viên em

"Mình...Mình muốn làm!"


"Tại sao vậy?"

"Mình nghĩ nếu mình làm việc tại quán Bar đó, không chừng mình sẽ biết thêm điều gì đó về Song Jaewon thông qua hai người kia"

"Quyết định đó có thể sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm đấy, dù gì hai người đó cũng có mối quan hệ mật thiết với Song Jaewon"

"Chính vì có mối quan hệ mật thiết nên nếu có cơ hội tiếp cận gần với họ thì mình sẽ biết được bí mật về Song Jaewon"

"Còn anh thì sao?"

"H-Hả?"

Hanbin giật bắn mình, đang lơ tơ mơ đột nhiên bị Lew hỏi đột ngột như thế khiến não cậu trong phút chốc như đóng băng

"Em hỏi anh nghĩ sao về việc này?"

"Ừm...thật ra anh cũng nghĩ giống Eunchanie, mặc dù anh biết có hơi nguy hiểm nhưng nhìn Eunchanie của chúng ta quyết tâm như thế anh lại không muốn làm em ấy buồn"

"Vấn đề không phải Eunchanie buồn hay không?! Chuyện này không phải chuyện đùa, nó thật sự nguy hiểm! Đặc biệt là đối với một Bác sĩ không được trang bị kiến thức và kỹ năng xử lý tình huống! Hơn nữa-"

"Lew à..."

Một cái chạm tay của Eunchan khiến Lew khựng lại, cậu quay sang nhìn người bạn đồng niên của mình

"Xin hãy tin tưởng mình! Mình thật sự muốn làm! Mình sẽ không làm cậu thất vọng đâu!"

Đối mặt với ánh mắt đầy kiên định và quyết tâm của Eunchan, Lew không thể phản bác được nữa, cậu thở dài, mân mê từng ngón tay thon dài của Eunchan

"Không phải là mình không tin cậu...mình chỉ sợ cậu gặp nguy hiểm"

"Sẽ không sao đâu! Mình hứa mình sẽ cẩn thận mà"

"Ừm...nếu cậu đã quyết tâm như vậy rồi thì mình không cản nữa, lần sau chúng ta sẽ bàn sâu hơn về chuyện này"


"Cảm ơn cậu"

Trông thấy hai đứa em lo lắng và quan tâm nhau như vậy, người làm anh như Hanbin cũng cảm thấy vui lây

Hanbin đi vòng ra phía sau rồi vòng tay ôm lấy cả hai rồi cười toe toét

"Hai đứa lớn thật rồi~"

"Anh Hanbin nói cứ như bọn em còn nhỏ lắm không bằng"

Lew bĩu môi cằn nhằn nhưng không có ý định gạt tay Hanbin ra, trái lại trông cậu có vẻ rất hưởng thụ điều này

"Phải đó, anh còn thấp bé hơn em nữa mà"

"Này! Anh đã bảo đừng có lấy chiều cao ra mà so đo với anh như thế chứ!"

Cứ mỗi lần nhắc đến chiều cao, Hanbin lại cảm thấy đau lòng

"Em thấy Eunchanie nói đúng mà"

"Em còn bênh được hả? Đừng quên là em thấp hơn cả anh đấy Lew!"

"Nhưng em khoẻ hơn anh, em thừa sức vác anh như bao tải đấy nhé"

"Mấy...Mấy đứa! Mấy đứa hùa nhau ăn hiếp anh!!!"

Hanbin uất ức nhìn Lew và Eunchan đang cười phá lên, uổng công cậu yêu thương hai đứa nó như em ruột, vậy mà hai người lại đối xử với cậu như thế, công bằng ở đâu

Bọn họ trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa thì quyết định trải một tấm chăn mỏng để nằm chợp mắt lấy lại sức, dù sao cũng đã gần 3h sáng rồi, tranh thủ được lúc nào hay lúc đó

Nguyên ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, vì quá mệt mỏi nên Eunchan nhanh chóng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay, Hanbin lấy một chiếc gối cẩn thận kê dưới đầu Eunchan để tránh trường hợp em bị mỏi cổ sau khi thức dậy, tầm mắt cậu vô tình rơi trúng nhìn miếng băng gạc trên trán Eunchan mà lòng Hanbin bất giác nặng trĩu, cậu vuốt những lọn tóc con loà xoà trước trán em

"Mình phải nhanh chóng tìm ra cách chữa trị dứt điểm cho Song Jaewon...tuyệt đối sẽ không để những người xung quanh mình gặp nguy hiểm như thế này một lần nào nữa..." - Hanbin nghĩ thầm

Khi Hanbin cũng chuẩn bị kê lưng nằm chợp mắt thì một bàn tay khác đặt lên vai cậu

"Anh Hanbin...chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi"

Giờ này đã muộn lắm rồi mà Lew vẫn còn muốn nói chuyện, cộng với vẻ mặt nghiêm túc kia thì chắc chắn có chuyện gì đó rất quan trọng, Hanbin mặc áo khoát rồi cùng Lew nhẹ nhàng rời khỏi phòng để tránh làm Eunchan tỉnh giấc. Ra đường lúc này chẳng khác nào tự đóng băng bản thân nên hai người họ quyết định ra ngoài hành lang để nói chuyện


"Em có chuyện gì muốn nói với anh hả Lew?"

"Ngày mai...em sẽ đưa Song Jaewon đến phòng tra khảo"

Hanbin liền tỏ ra kinh ngạc - "N-Nhanh vậy sao? Với tình trạng của Jaewon như hiện tại mà tra khảo liệu...có ổn không?"

"Em sẽ cố không gây áp lực cho Jaewon, với lại cậu ta cũng đã đồng ý rồi"

"Đồng ý...?"

"Ừm, kèm theo một điều kiện"

Đoạn, Lew đút hai tay vào túi áo khoát, chuyển ánh nhìn sang một hướng vô định khác như muốn tránh né ánh mắt của Hanbin - "Song Jaewon bảo chỉ cần anh không đến gần cậu ta thì cậu ta sẽ ngoan ngoãn hợp tác. Thế nên...từ ngày mai trở đi Eunchanie sẽ là người phụ trách chính trong việc điều trị cho nghi phạm"

"S-Sao cơ?!"

Hanbin không khỏi cả kinh, từ hồi nhận nhiệm vụ đến giờ cậu vẫn luôn cố gắng nghiên cứu để tìm ra phương pháp chữa trị cho Jaewon, chưa lần nào Hanbin cho phép bản thân mình nhởn nhơ và cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ bỏ cuộc. Vậy mà giờ đây Lew đột ngột đưa ra mệnh lệnh như thế này thì chẳng khác nào có ý muốn gạt Hanbin ra khỏi nhiệm vụ mà Hanbin gần như đã dồn hết tâm huyết vào nó

"Nhưng...Nhưng anh-"

"Anh đừng lo, em không có ý muốn đuổi việc anh hay gì đâu, em sẽ giao việc khác cho anh sau.

"Anh không phải lo chuyện bản thân bị đuổi việc! Anh vẫn muốn được tiếp tục công việc! Với...Với lại Eunchanie cũng đang bị thương mà! Anh không thể để em ấy một mình được" - Hanbin gấp gáp nói với mong muốn có thể lay chuyển được đối phương

"Về chuyện đó anh không cần lo, từ nay về sau mỗi khi Eunchanie đến khám định kì cho Song Jaewon, sẽ có cảnh sát đi cùng để bảo vệ cậu ấy"

"Nhưng...Nhưng..."

Cổ họng của Hanbin đột nhiên nghẹn ứ khiến cậu không thể đối đáp lại, tâm trí của Hanbin tràn ngập sự hỗn loạn, cậu không biết làm sao mình có thể tiếp nhận được việc này, Hanbin lại càng không nghĩ đến việc Jaewon vì không muốn cậu đến gần mà đặt ra điều kiện với Lew. Mang trong mình cảm xúc hỗn loạn nhưng thứ cảm xúc mà Hanbin nhận ra rõ ràng nhất là sự hụt hẫn, là một bác sĩ tận tâm với công việc, cậu dường như đã đặt cược và dốc hết sức để tìm cách chữa trị cho Jaewon, vậy mà giờ đây lại bị loại ra khỏi việc đó khiến Hanbin hụt hẫn và thất vọng vô cùng

Lew nhìn sự chuyển hoá trên gương mặt từ bất ngờ, chuyển sang thất vọng rồi cuối cùng là buồn bã của Hanbin, điều đó làm Lew cảm thấy có chút tội lỗi cậu không còn cách nào khác, vừa khiến Jaewon ngoan ngoãn hợp tác mà vừa có thể giữ Hanbin ở vùng an toàn, đây rõ ràng là một mũi tên trúng hai đích, Lew dĩ nhiên không thể bỏ qua được

Lew chấp nhận để Hanbin giận mình, ghét mình nhưng Lew làm vậy cũng chỉ muốn Hanbin được an toàn, đặc biệt là ngăn chặn sự phát triển của thứ tình cảm vốn không nên tồn tại trong lòng Jaewon

"Dù anh có nói gì thì em cũng đã quyết định rồi! Đây là mệnh lệnh! Tạm thời...anh cứ xem là mình có một khoảng thời gian nghỉ ngơi đi"

Hanbin siết chặt tay đến mức đỏ ửng, Lew đã nói đây là mệnh lệnh rồi thì Hanbin cũng không còn cách nào để phản bác lại, cậu cúi gằm mặt, lời nói có chút run rẩy

"Anh...hiểu rồi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận