Kilig P1 - Tempest

Lew đưa mắt nhìn một lượt căn phòng giam đã bị Jaewon làm cho thành một mớ hỗn độn, cậu nhíu mày, cảnh tượng này có chút quen thuộc, đặc biệt là bức tường đầy rẫy những vết cào xước xen lẫn máu. Trước mắt Lew có thể khẳng định những vết cào xước trên tường trong phòng giam và cả trong căn phòng bí mật kia đều là do Jaewon tự làm, nhưng vấn đề ở đây là do chính bản thân Jaewon hay nhân cách khác trong người hắn thì Lew vẫn có chút mơ hồ

Đúng lúc đó, một viên cảnh sát đi về phía Lew

"Trung uý Lee cho gọi tôi?"

"Ừm, anh nói anh đã chứng kiến hết mọi việc từ đầu đến cuối đúng chứ? Hãy thuật loại toàn bộ cho tôi biết"

"À vâng"

Lew chăm chú lắng nghe đối phương kể lại, từ việc Jaewon đột nhiên trở nên kỳ lạ, kế đến là phát bệnh mà nhào đến tấn công cảnh sát và cả Eunchan, cuối cùng là ngất đi

"Anh nói...Song Jaewon lúc đó như một con thú sao?"

"Vâng, như một con thú săn mồi kiên nhẫn chờ con mồi mất cảnh giác và đến gần mà tấn công. Nghi phạm Song Jaewon cứ như...biến thành một con người khác vậy"

"Dựa vào đâu mà anh khẳng định như vậy?"

"Tôi là người phụ trách đưa cơm đến cho nghi phạm Song Jaeown, tôi đã tiếp xúc với cậu ta khá nhiều nên tôi nhận ra dáng vẻ của cậu ta lúc bình thường và khi phát bệnh hoàn toàn khác nhau, với lại trông cậu ta không giống như đang diễn lắm"

"Ra là vậy..."

Lew trầm ngâm, ngay cả một viên cảnh sát đã tiếp xúc trực tiếp với Jaewon cũng đã nói như vậy rồi, có lẽ cậu nên xem xét lại những lời Hanbin đã nói. Vụ việc này và cả căn phòng bí mật họ đã tìm thấy, người gây ra những chuyện này có thể chính là kẻ đang trú ngụ bên trong cơ thể của Song Jaewon

"Chà~ vết cào sâu thật, có cả máu nữa, chẳng biết tay của Song Jaewon có còn nguyên vẹn hay không"


Lew giật mình, cậu quay sang thì thấy Hyeongseop đang đứng xoa cằm nhìn những vết cào xước trên tường

"Anh...vào đây từ khi nào?!"

"Lúc Trung uý Lee đang đứng suy nghĩ gì đó, tôi thấy em tập trung quá nên không muốn làm ồn"

Nghe đối phương nói thế, Lew vô thức siết chặt tay thành nắm đấm, vị trí mà Lew đang đứng cách cửa ra vào không xa mấy nên nếu có người ra vào thì cậu chắc chắn phải phát hiện ra. Nhưng Hyeongseop đột nhiên xuất hiện trong phòng từ lúc nào mà chính Lew cũng không hề hay biết, điều đó càng khẳng định từ trước đến giờ anh giả vờ bản thân là một người chẳng ra gì để che dấu thực lực của mình

Dù không muốn thừa nhận nhưng Lew có cảm giác Hyeongseop mạnh hơn mình rất nhiều, điều đó khiến Lew vừa buồn vừa giận. Nhưng không phải vì lý do Hyeongseop mạnh hơn mình, mà là vì anh có quá nhiều bí mật, đến cả Lew, người cũng được xem là "thanh mai trúc mã" của Hyeongseop lại chẳng biết một chút gì về con người của anh và cả những bí mật mà anh đang che dấu

Vốn chẳng hiểu rõ về đối phương rồi, mà nay mối quan hệ của cả hai lại càng trở nên tồi tệ, Hyeongseop dường như thật sự nghiêm túc trong việc muốn cắt đứt tình cảm của anh dành cho Lew

Bởi vì ngay cả khi Hyeongseop đáp lại lời Lew, anh còn chẳng thèm nhìn cậu nữa

Hyeongseop không nghe Lew nói gì thì mới chịu quay sang nhìn thì thấy cậu đứng ngây người, ánh mắt của cậu có chút mất mát. Điều đó khiến Hyeongseop kinh ngạc, anh im lặng nhìn Lew rồi từng bước một đi đến gần đối phương, Lew vẫn đứng yên quan sát từng hàng động của anh

Hyeongseop trong một khắc bị lung lay trước nét mặt của Lew, ánh mắt trở nên dịu dàng khi nhìn người mà anh xem là cả thế giới của mình, trái tim anh gào thét thôi thúc chủ nhân của nó hãy ôm lấy người con trai trước mặt

Đôi môi Hyeongseop khẽ mấp máy muốn gọi cái tên quen thuộc

"W..."

Ánh mắt của Lew vô thức loé lên một tia sáng thể hiện sự mong chờ mà đến cả bản thân cậu cũng không ngờ là mình lại có biểu hiện như vậy


Chờ đợi như thế nhưng đến cuối cùng Hyeongseop vẫn không thể nói được, anh nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu, sau khi mở mắt ra, Hyeongseop liền khôi phục dáng vẻ ban đầu, chút sự dịu dàng trong ánh mắt cũng không còn nữa, sự thờ ơ cùng với nụ cười giả tạo một lần nữa hiện hữu trên gương mặt anh

"Trông em không được khoẻ lắm, Trung uý Lee. Nếu như cảm thấy không ổn thì nên đi nghỉ đi, chuyện ở đây giao cho tôi là được~"

Nói Lew không cảm thấy hụt hẫn rõ ràng là lời nói dối, cậu bật ra một tiếng cười khẽ

"Rốt cuộc mình đã trông đợi điều gì chứ..." - Lew nghĩ thầm

Lew cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình

"Tôi ổn và tôi không nghĩ mình có thể an tâm giao phó chuyện này cho anh"

"Trung uý Lee thật biết cách làm người khác tổn thương~"

"Bớt nói nhảm đi! Tôi bảo anh hộ tống anh Hanbin đến khu Bệnh xá sao, tại sao bây giờ anh lại ở đây?!"

Hyeongseop nhún vai - "Không biết nữa~"

"Anh nói gì?!"

Lew gằng giọng, nắm đấm của cậu trong tư thế sẵn sàng hạ cánh vào mặt Hyeongseop nếu anh không cho cậu một lời giải thích hợp lý

"Trung uý Lee căng thẳng thật đấy, tôi chỉ đùa thôi~ trên đường đến khu Bệnh xá, chúng tôi vô tình gặp cậu Eunchan và cậu ấy đã đưa anh Hanbin đi rồi. Họ không cho tôi đi theo nên tôi mới quay lại đây"


"Eunchanie? Chẳng phải cậu ấy bị thương và đang được điều trị ở khu Bệnh xá sao?"

"Hmm...chuyện đó tôi không biết nhưng lúc tôi gặp cậu Eunchan thì thấy vết thương của cậu ấy có vẻ được băng bó cả rồi, chắc không có vấn đề gì đâu~"

Nghe vậy, Lew mới an tâm thở phào nhẹ nhõm, sau khi xong việc cậu nhất định phải ghé xem tình hình của hai người họ thế nào rồi

"Thế~ Trung uý Lee không phiền kể lại cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra chứ?"

"...Song Jaewon đột ngột phát bệnh, cậu ta tấn công một viên cảnh sát và Eunchanie"

Hyeongseop dường như đã đoán trước sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra, anh giả vờ tỏ ra ngạc nhiên

"Ồ~ Hoá ra đó là lý do cậu Eunchan bị thương, vậy là cuối cùng Song Jaewon vẫn không thể kiềm chế bản tính hoang dã của mình nhỉ?"

Lew không đáp lại, cậu nhíu mày, dù đã biết cách cư xử khó ưa của Hyeongseop như thế nào rồi nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu, thật muốn lột quách gương mặt giả tạo đó của đối phương

Hyeongseop xoa cằm suy nghĩ gì đó rồi nói - "Cơ mà chuyện này xảy ra cũng là trách nhiệm của bác sĩ phụ trách đúng chứ?"

"Cái gì?!"

"Không đúng sao? Anh Hanbin và cậu Eunchan chẳng phải là bác sĩ phụ trách điều trị cho Song Jaewon ư? Việc cậu ta phát bệnh và tấn công người khác như vậy thì hai người họ cũng phải chịu trách nhiệm nhỉ?"

Hyeongseop còn bày ra vẻ mặt ngây thơ như thể anh không hiểu lý do tại sao Lew lại nổi giận với mình trong khi anh nói đúng sự thật

"Không! Họ không...không..."

Lew đột nhiên cứng họng, cậu biết Hyeongseop cố tình khiêu khích mình nhưng lại không tài nào phản bác lại được, bởi anh nói không sai. Không ai mong muốn chuyện này xảy ra cả nhưng thân là bác sĩ được giao nhiệm vụ chữa trị cho Jaewon mà lại không lường trước được, Hanbin và Eunchan phải chịu trách nhiệm về việc này


Nhưng Lew cho rằng người có lỗi và phải chịu trách nhiệm lớn nhất chính là cậu, thân là người phụ trách và đảm nhiệm xử lý vụ án liên quan đến Jaewon mà cậu lại không thể sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, đáng lẽ Lew không nên mất cảnh giác như vậy

Nhìn Lew trở nên yếu thế trước mình, cõi lòng Hyeongseop sinh ra một cảm giác khó tả, có chút gì đó gọi là thoã mãn, chắc là do Hyeongseop đã quen với dáng vẻ cứng rắn và không chịu khuất phục của đối phương rồi, nay lại được nhìn thấy dáng vẻ yếu thế của Lew nên có cảm giác mới mẻ chăng

Hyeongseop khẽ cười, được thế anh càng lấn đến, giở giọng điệu trách cứ đối phương

"Nếu Trung uý Lee đồng ý giao Song Jaewon cho tôi xử lý ngay từ đầu thì sẽ không xảy ra chuyện này"

Đoạn, Hyeongseop cất bước rời đi, khi đi ngang qua Lew, anh thì thầm - "Chuyện này là lỗi do ai, hẳn Trung uý Lee đã biết rồi nhỉ~"

Một cái vỗ vai đơn thuần cũng đủ khiến Lew vừa giận vừa cảm thấy bất lực khi không thể làm gì được Hyeongseop, nếu như anh nói sai thì cậu sẽ không chút do dự mà phản bác lại, thậm chí là đấm anh một cái cho hả dạ, nhưng lần này Hyeongseop thật sự đã trên cơ Lew nên cậu có tức cũng chẳng làm được gì

Lew day day thái dương, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi, cậu thở hắt ra một hơi nặng nề rồi lẩm bẩm - "Là lỗi của mình..."

Hyeongseop rời khỏi phòng với tâm trạng hào hứng, có cảm giác như vừa đạt được thành tựu vậy. Hyeongseop vốn không nên khiêu khích Lew ngay thời điểm nhạy cảm này nhưng anh biết rõ vào những lúc quan trọng thì tâm lý con người rất dễ bị đánh động nên Hyeongseop muốn nhân cơ hội này từng chút một phá vỡ lớp phòng bị của Lew

Nếu hỏi đây có phải là sự trả thù của Hyeongseop dành cho Lew vì cậu đã làm tổn thương anh hay không, câu trả lời là nửa đúng nửa không. Dù bản thân có bị Lew làm cho tổn thương đến mấy thì Hyeongseop làm sao có thể thẳng tay với cả thế giới của mình chứ, anh chỉ đơn giản là đang thử níu một chút hy vọng nhỏ nhoi, nếu Hyeongseop có thể thành công phá vỡ lớp phòng bị của Lew thì biết đâu được trong lúc Lew cảm thấy muốn gục ngã thì Hyeongseop sẽ là người ở bên cạnh che chở cho cậu, khiến cậu một ngày nào đó phải chú ý đến anh, phải dựa dẫm vào anh

Chỉ nghĩ vậy thôi khoé môi của Hyeongseop không nhịn được mà cong lên, thời gian qua anh đã suy nghĩ kỹ về chuyện này rồi và anh cũng đã có câu trả lời rồi

Hyeongseop giơ tay lên cao rồi nắm chặt tay lại như đang giữ lấy thứ gì đó, ánh mắt loé lên một tia sáng

"Quả nhiên là vẫn không nỡ buông tay..." - Hyeonseop lẩm bẩm

Nếu không thể khiến Lew chú ý đến mình bằng cách thông thường, vậy thì Hyeongseop đành phải mạnh tay hơn một chút vậy

Ai bảo tình yêu của Hyeongseop dành cho Lew quá lớn, lớn đến mức dù đã thử mọi cách nhưng anh vẫn không thể dứt khoát buông bỏ được


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận