Kilig P1 - Tempest

"Vào lúc 2h sáng ngày 19/7, một nhóm người dân đã tìm thấy một người đàn ông nằm gục dưới đất, khi họ đến gần để kiểm tra thì phát hiện nạn nhân đã tử vong nên đã lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát ngay sau đó đã vào cuộc và xác định danh tính của nạn nhân là Yang Judong, 30 tuổi, Trung sĩ thuộc phòng ban phòng chống tội phạm ma tuý. Nạn nhân bị bắn vào tim dẫn đến tử vong ngay tại chỗ. Đây đã là vụ thứ 4 trong tuần khi mà nạn nhân là những người làm trong ngành cảnh sát, phải chăng hung thủ có thù oán với những nạn nhân này hay là cả ngành cảnh sát nói chung? Hiện tại cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra làm rõ vụ việc"

"Vụ thứ tư rồi sao..."

Hanbin hướng ánh mắt có chút thẫn thờ nhìn bản tin thời sự trên ti vi. Vào buổi sáng mà nghe những tin tức thế này thì chẳng hay chút nào cả, nhất là lúc đang dùng bữa, miếng bánh mì nướng mật ong thơm ngon giờ đối với cậu chẳng còn chút mùi vị gì. Hanbin cố xử lý hết phần ăn của mình vì dù có ngon hay không chăng nữa thì bỏ bữa sáng không tốt cho sức khoẻ. Cậu nhanh chóng hoàn thành bữa sáng rồi mang chén đĩa đến bồn và rửa chúng, nếu để đến tối thì dầu mỡ sẽ bám dai trên chén đĩa, lúc đó rửa sẽ rất cực nên giờ cậu tranh thủ làm luôn

Hanbin sống một mình trong một căn nhà hai tầng khá rộng, dù vậy nhưng cậu không có ý định thuê người giúp việc, cậu luôn tự mình dọn dẹp và lau chùi mọi ngóc ngách trong nhà theo định kì, nhờ vậy căn nhà của cậu luôn trong trạng thái sạch sẽ. Ban đầu Hanbin có ý định nuôi một chú chó hoặc mèo để bầu bạn nhưng khi nghĩ đến việc bản thân thường xuyên vắng nhà vì tính chất công việc, có hôm còn ngủ lại chỗ làm luôn, vậy thì chú thú cưng của cậu sẽ phải ở nhà một mình và không có ai chăm sóc

Một mình trong căn nhà rộng như vậy sẽ rất cô đơn, Hanbin hiểu rõ cảm giác đó nên cậu càng không muốn chúng phải trải qua cảm giác như vậy nên Hanbin đã từ bỏ ý định đó

Đặt những chiếc chén đĩa đã được rửa sạch lên rổ cho ráo nước xong Hanbin đi về phòng của mình để thay đồ chuẩn bị đi làm, quần tây màu đen và áo sơ mi trắng điểm thêm một chiếc cà vạt đen nữa, cả người cậu toát lên dáng vẻ mộc mạc nhưng lại rất thu hút, mặc dù đã gần 30 rồi nhưng Hanbin lại có một gương mặt trẻ trung trông như học sinh cấp 3 vậy. Các chị đồng nghiệp ở chỗ Hanbin làm thường hay hỏi bí quyết chăm sóc da của cậu là gì nhưng cậu nào có, từ hồi cha sanh mẹ đẻ là cậu đã vậy rồi, có dưỡng cũng chỉ là chăm rửa mặt rồi bôi chút kem dưỡng chăm sóc cho đôi mắt sau những giờ làm việc căng thẳng và tăng ca

Sau khi thay đồ xong, Hanbin rời khỏi nhà và bắt một chuyến xe đến thẳng trung tâm thành phố Seoul, cậu hướng mắt ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ mới sáng sớm thôi nhưng người người tấp nập, xe cộ qua lại ồn ào và náo nhiệt. Khi dừng xe chờ đèn đỏ, người tài xế đã mở radio và tin tức về vụ giết người một lần nữa vang lên

"Lũ tội phạm ngày nay càng coi thường luật pháp! Thật chẳng xem ai ra gì!" - Người tài xế lầm bầm

"Nghe bảo đây là vụ thứ tư rồi bác nhỉ" - Hanbin mở lời bắt chuyện, cậu cũng muốn nghe cảm nhận của người khác về tin tức này

"Hả? À ừ, đúng rồi! Đã là vụ thứ tư mà thủ phạm dường như chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại! Thật quá độc ác!"


"Vâng, cháu thật sự tò mò về động cơ gây án của hung thủ, tại sao lại giết người và đặc biệt là tại sao nạn nhân là những người làm trong ngành cảnh sát"

"Có thể là căm ghét cảnh sát vì lý do nào đó nhưng cậu cũng phải cẩn thận đấy, không chỉ cảnh sát, lũ tội phạm bây giờ cũng nhắm đến cả dân thường như chúng ta!"

"Cháu biết rồi, cảm ơn bác. Bác cũng nhớ cẩn thận"

Trò chuyện một hồi thì chiếc xe đã đến nơi, Hanbin đưa tiền và gật đầu cảm ơn. Sau đó cậu đợi cho chiếc xe đi khuất rồi mới lấy thẻ nhân viên ra đeo vào rồi tự mình đi bộ một đoạn. Hanbin dừng chân trước một toà kiến trúc đồ sộ nhưng lại tạo ra cảm giác âm u, trên đỉnh là những con chữ cái xếp thành hàng thẳng tắp

TRẠI GIAM SEOUL

Đây là lý do vì sao Hanbin không nói địa chỉ nơi cậu làm việc, nếu như người tài xế lúc nãy mà biết Hanbin làm việc ở đây thì chắc sẽ không dám trò chuyện thoải mái với cậu đâu

Hanbin bước đến cổng vào, cậu dùng thẻ của mình quẹt vào máy để xác nhận thân phận, chiếc máy bắt đầu đọc dữ liệu - "Bác sĩ Oh Hanbin đã xác nhận"

"Bác sĩ Oh buổi sáng tốt lành"

"Chào buổi sáng bác sĩ Oh"

"Bác sĩ Oh vẫn sớm như mọi khi nhỉ"


"Chào buổi sáng mọi người" - Hanbin nở nụ cười đáp lại

Mối quan hệ giữa Hanbin với những người đồng nghiệp khá tốt, vì bản tính thân thiện và tốt bụng nên mọi người đều quý mến cậu. Khi Hanbin mới bước chân vào đây làm việc, họ đã có chút e ngại khi nghĩ cậu bác sĩ hiền lành sẽ không trụ được quá lâu ở môi trường khắc nghiệt và nguy hiểm thế này nhưng cách mà Hanbin hiện tại vẫn đang công tác tại đây là minh chứng cho việc cậu đã hoàn thành tốt công việc của mình mà không ngại bất kì khó khăn hay thử thách nào

Chào hỏi một hồi, Hanbin trở về phòng làm việc của mình, vừa mở cửa bước vào cậu đã nhìn thấy một thân ảnh áo blouse cao to đang với tay lấy sấp tài liệu trên kệ tủ

"Eunchanie" - Hanbin cất tiếng gọi đối phương

"Anh...Anh Hanbin?!"

Người được Hanbin gọi là Eunchan kia giật mình đến nỗi đánh rơi tập tài liệu và nó rơi thẳng vào đầu Eunchan, em ôm đầu kêu lên vài tiếng đau đớn - "Ah! Đau...!"

Hanbin vội chạy đến - "Eunchanie! Em không sao chứ? Để anh xem"

"Ugh...! E-Em không sao"

"Anh xin lỗi vì đã làm em giật mình" - Hanbin xoa đầu đứa em nhỏ hơn mình 3 tuổi nhưng lại có thân hình cao to gấp đôi cậu

Người mà Hanbin gọi là Eunchan tên thật là Choi Byeongseop, là đồng nghiệp của Hanbin, cũng là một bác sĩ làm việc tại Trại giam Seoul. Mặc dù có thân hình cao to nhưng Eunchan rất hiền lành và trầm tính, đôi lúc Hanbin có cảm giác Eunchan giống như một chú gà con, cậu xem Eunchan như là một đứa em trai của mình nên luôn ra sức bảo vệ và hỗ trợ em


Hanbin vừa phụ Eunchan nhặt những tập tài liệu rơi trên sàn vừa hỏi - "Mà em đang làm gì vậy Eunchanie? Sao tự nhiên lôi đống tài liệu này ra?"

"Em...Em thấy tài liệu để lộn xộn quá nên muốn sắp xếp lại"

"Ra là vậy~ sao không chờ anh đến phụ?"

"Không cần đâu anh, chút việc nhỏ này em có thể làm được" - Eunchan trong phút chốc nhớ ra việc gì đó - "À phải rồi, bên tổ trọng án vừa gửi thông tin cá nhân của một nghi phạm họ sắp chuyển đến, em để hồ sơ trên bàn đó anh"

Hanbin tỏ ra kinh ngạc - "Nghi phạm ư? Nhưng trại giam Seoul là nơi giam giữ tội phạm nguy hiểm mà, nếu là nghi phạm thì phải được chuyển sang chỗ khác chứ sao lại vào đây?"

"Em cũng thắc mắc giống anh nhưng bên cảnh sát không giải thích gì thêm nên em...cũng không rõ"

Hanbin đưa mớ giấy tờ cho Eunchan cất nốt rồi đi về phía bàn làm việc của mình. Tập hồ sơ có bìa màu đỏ vô cùng bắt mắt và nó khiến Hanbin có cảm giác rùng mình. Bởi vì màu của bìa tập hồ sơ đại diện cho mức độ nguy hiểm của nghi phạm, theo thứ tự từ thấp đến cao thì màu đỏ chính là mức nguy hiểm nhất, là loại tội phạm cần phải được canh gác và kiểm tra kĩ lưỡng. Từ hồi làm việc ở đây đến giờ, Hanbin chỉ mới tiếp nhận 3 hồ sơ có bìa màu đỏ, đây là hồ sơ thứ tư trong sự nghiệp của cậu

Mở tập hồ sơ ra, thông tin cá nhân của nghi phạm không được chi tiết lắm, chỗ có chỗ không, hơn nữa trong đây cũng không có ảnh của nghi phạm, đáng chú ý nhất là dòng chữ ghi chú được in đậm ở mục sức khoẻ

Nghi ngờ có dấu hiệu tâm thần

Eunchan sau khi dọn dẹp xong liền đi tới chỗ Hanbin - "Sao rồi anh? Nghi phạm là kẻ như thế nào vậy?"

"Anh...không rõ, trong đây còn thiếu nhiều thông tin quá, ảnh chân dung cũng không có"


"Ơ...sao lạ vậy? Bình thường hồ sơ về nghi phạm sẽ ghi đầy đủ thông tin có kèm ảnh để chúng ta tiện theo dõi mà"

"Càng ít thông tin thì càng nguy hiểm"

Gương mặt Hanbin thoạt nhìn không mấy lo lắng, ánh mắt vẫn trong trẻo và phẳng lặng như mặt hồ không chút gợn sóng nhưng chỉ cần một tác động nhẹ thôi cũng đủ khiến nó vỡ tan

"Anh Hanbin..."

"Không sao đâu Eunchanie! Chúng ta cứ làm tốt công việc của mình thôi, sẽ không có chuyện gì đâu" - Hanbin mỉm cười và nhướn người xoa đầu Eunchan - "À phải rồi, anh có thứ này muốn đưa cho em"

Đoạn, Hanbin quay sang mở balo của mình và lấy ra một bình nước giữ nhiệt màu đen, cậu đưa cho Eunchan - "Đây, cho em đó, Americano do chính anh tự pha"

Eunchan bất ngờ - "Cho...Cho em sao?"

"Ừa, sáng nay được bữa anh dậy sớm hơn nên có thời gian để làm. Thật ra anh tính làm Vani Latte cho em nhưng chẳng phải lần trước Eunchanie bảo muốn thử Americano sao? Hương vị của người trưởng thành đó~" - Hanbin bật cười rồi nháy mắt

"Cảm...Cảm ơn anh"

"Nếu uống không được thì nói anh, anh đổi cho em Milkshake vị dâu của anh, hơi bị ngon đó~"

Eunchan mím môi nhìn Hanbin, lúc nào cũng vậy, Hanbin luôn nhường nhịn và dành những thứ tốt nhất cho người khác, bản thân mình lấy phần sau cùng mà thường thì những phần đó không tốt chút nào nhưng Hanbin vẫn vui vẻ nhận lấy mà không chút than phiền. Eunchan luôn tự hỏi rằng tại sao trên đời này có người tốt đến thế, cứ như là Hanbin không có cái gọi là "ghen tỵ", thứ cảm xúc mà bất kì con người bình thường nào cũng có, ngay cả một người trầm tính như Eunchan đôi lúc cũng phải cảm thấy ghen tỵ

Eunchan thật sự tò mò, rốt cuộc giới hạn chịu đựng của Hanbin nằm ở mức nào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận