Đến khoảng 5 giờ chiều, khi Hanbin và Eunchan đang làm việc của mình thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh
"Mời vào"
Hyeongseop lú đầu vào cùng với nụ cười toe toét trên môi - "Anh Hanbin! Eunchan! Hai người vẫn chưa đi sao?"
Lúc này Hanbin mới ngước lên nhìn đồng hồ treo trên tường - "Ơ, đã đến giờ rồi sao? Xin lỗi cậu nhé, bọn tôi lo làm việc quá nên quên bén mất"
"Hầy~ không vấn đề gì, bây giờ đi vẫn chưa muộn đâu. Hai người cứ chuẩn bị đi nhé, tôi sẽ đứng ở cổng chờ" - Hyeongseop vẫy tay mấy cái rồi đóng cửa phòng lại
Hanbin day day mi tâm rồi vươn hai tay lên cao, cậu hít một hơi sâu rồi thở ra
Hanbin nhìn sang Eunchan đang lúi húi dọn dẹp - "Em làm đến đâu rồi?"
"Cũng gần xong rồi anh, còn một vài chi tiết nhỏ nữa thôi"
"Ừm, vậy là được rồi, tạm thời để việc này sang một bên, có gì để sáng mai chúng ta đến sớm làm tiếp"
"Vâng"
Hanbin và Eunchan cởi chiếc áo blouse của mình ra rồi treo lên sào rồi rời khỏi văn phòng. Khi đến chỗ cửa ra vào, Hanbin lúc này mới để ý Hyeongseop không còn vận tây trang nghiêm chỉnh nữa, thay vào đó là một bộ đồ loè loẹt trông khá giống những cậu ấm nhà giàu ăn chơi, đã vậy còn thêm quả kính đen nữa
Mà ai lại mang kính đen vào giắc chiều tối thế này cơ chứ?
"Ah! Cuối cùng hai người cũng đến"
"À ừ, để cậu đợi lâu rồi nhưng...bộ dạng này...ờm..."
"Hửm? À~ ý anh là tại sao tôi lại ăn mặc thế này hả? Anh nhìn tôi còn giống một người làm trong Viện kiểm soát không?" - Hyeongseop kéo kính xuống, anh nháy mắt
"Ờm...không"
"Vậy là được rồi! Tại vì nếu tôi mặc bộ tây trang nghiêm chỉnh vào trong quán Bar thì sẽ bị người khác chú ý mất, chúng ta là đang thâm nhập để điều tra thêm thông tin về nghi phạm mà"
"Cũng đúng..." - Hanbin và Eunchan nhìn nhau gật gù
Hyeongseop xoa cằm nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt diều hầu quét từ trên xuống dưới rồi nói - "Hai người có muốn tôi sửa lại ngoại hình không? Chứ giờ nhìn anh Hanbin và cả Eunchan trông như mấy ông chú nhân viên công sở vậy"
Trong đầu Hanbin lập tức mườn tượng ra viễn cảnh ngoại hình của mình và cậu em Eunchan bị Hyeongseop xoay như chong chóng, bị anh làm ra cái dạng không được bình thường thì bất giác da gà
Hanbin xua tay - "Kh-Không cần đâu, bọn tôi như thế này là ổn rồi. Nhân viên công sở đâu có nghĩa là không được vào Bar đâu nhỉ?"
"Thì~ đúng thật không ai cấm cả nhưng...hừm...anh thật sự không cần sao, anh Hanbin?"
Trước ánh mắt long lanh như một chú thỏ của Hyeongseop thì Hanbin vẫn dứt khoác từ chối
Nhờ chuyện này Hanbin cảm thấy Hyeongseop không theo nghiệp diễn viên thì đúng là uổng phí tài năng
Hyeongseop bĩu môi - "Vậy thì thôi~ tôi không làm khó hai người nữa, chúng ta đi thôi"
Trước cửa có một chiếc xe đậu sẵn chờ bọn họ, Hyeongseop mở cửa ngồi vào ghế tài xế, Hanbin ngồi ghế phụ và Eunchan ngồi bằng ghế dưới
Trong lúc cài dây an toàn, tầm mắt Hanbin vô tình rơi trúng một khung ảnh nhỏ được đặt trên bệ trước mặt, trong hình chụp là hai đứa trẻ đứng choàng vai nhau và cùng nở một nụ cười rất tươi, Hanbin cảm thấy một trong hai đứa trẻ nhìn trông khá quen mắt
"Là hình tôi và Woongie hồi nhỏ đó" - Hyeongseop dường như đọc được suy nghĩ của Hanbin, anh cũng đưa mắt nhìn tấm hình, đôi môi vô thức vẽ lên một nụ cười - "Woongie từ nhỏ đến lớn trông vẫn thật xinh đẹp đúng không?"
Hanbin cười trừ, nếu như để Lew nghe được những lời này thì chắc chắn Hyeongseop sẽ bị đập ra bã mất. Nhưng cũng nhờ vậy, Hanbin mới nhìn thấy ánh mắt si tình của Hyeongseop khi nhìn tấm hình, như thể tình cảm từ nhỏ đến lớn của anh dành Lew vẫn không hề thay đổi. Nếu tính cách của Hyeongseop không dở dở ương ương thế này thì Lew sẽ không đối xử với anh như thế
"Được rồi, chúng ta gác chuyện này sang một bên đi. Tôi đã cài đặt địa điểm đến trên hệ thống dẫn đường rồi, phiền anh Hanbin kiểm tra lại xem đã đúng địa chỉ chưa?"
"Ừm...địa chỉ đúng rồi đấy"
"Vậy thì chúng ta đi thôi~ à nhắc mới nhớ, tôi hy vọng hai người sẽ không nói cho Woongie nghe chuyện tôi sắp làm nhé? Tôi làm vì đại cuộc cả thôi"
"Chuyện gì cơ-"
Hanbin vừa dứt lời thì Hyeongseop không chút kiêng dè đạp ga phóng như bay. Với sải tay dài của mình nên Eunchan kịp thời bám vào tay nắm nhưng Hanbin thì không may mắn như vậy, vì bám không kịp nên cả người cậu đập vào kính một phát rõ đau. Còn Hyeongseop dường như rất phấn khích, anh kéo kính xuống một nửa để tận hưởng cơn gió mát lạnh rồi còn quay sang nhìn gương mặt tái xanh của Hanbin, Hyeongseop thản nhiên mỉm cười và điều đó khiến Hanbin chỉ muốn đấm cho đối phương một cái, giờ thì cậu đã hiểu lý do tại sao Lew lại luôn muốn đấm Hyeongseop rồi
Dường như đến cả ông trời cũng đứng về phe Hyeongseop khi mà thường thì vào giờ này đoạn đường họ đi từ Trại giam Seoul đến chỗ quán Bar dễ bị kẹt xe nhưng lúc ba người họ đi thì đường lại khá vắng và không có sự xuất hiện của kì cảnh sát giao thông nào
*Két
"Tới nơi rồi~ chúng ta chỉ mất đúng 5 phút, có vẻ tôi vẫn chưa lục nghề lắm nhỉ?"
Hanbin mặc kệ nụ cười toe toét trên gương mặt của Hyeongseop, cậu lảo đảo bước ra khỏi xe rồi dựa người vào một gốc cây gần đó làm điểm tựa, thật không ngờ Hyeongseop lại dám chạy với tốc độ cao như vậy trên đường, Hanbin cứ tưởng hồn phách mình bay mất luôn rồi. Eunchan cũng bước ra trong tình trạng tương tự, mặt mũi tái mét, tay thì bụm miệng như sắp nôn đến nơi. Hanbin lấy trong túi mình ra một vỉ kẹo bạc hà, cậu cho một viên vào miệng mình rồi đưa một viên cho Eunchan
"Ngậm cái này sẽ đỡ hơn đấy"
"C-Cảm ơn anh"
"Ố? Hai người sao vậy? Mặt mày xanh như tàu lá chuối thế kia?" - Hyeongseop ra vẻ ngây thơ không biết gì
"Còn không phải tại cậu/anh sao?!" - Hanbin và Eunchan nghĩ thầm
"Ầy~ đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy, chẳng qua tôi không muốn trễ nãi thôi. Hai người phải thông cảm cho tôi chứ~"
Khi Hanbin xốc lại tinh thần rồi, cậu ngước lên nhìn tấm biển hiệu bằng gỗ của quán
Killig
Hanbin không hiểu cái tên này có nghĩa là gì nhưng cách bài trí bên ngoài trông có vẻ mộc mạc thế này thì cậu đoán chắc bên trong cũng sẽ mang đậm phong cách cổ điển
Nhưng khi ba người họ bước vào thì mọi thứ đã không như Hanbin nghĩ, chỉ mới đẩy cửa vào thôi là Hanbin đã nhìn thấy bên trong tràn ngập màu sắc và những giai điệu bập bùng chói tai, khác một trời một vực với cách trang trí bên ngoài, nó chẳng ăn nhập gì cả
Ông chủ quán Bar đúng là có gu thẩm mỹ kì lạ thật
Hyeongseop chống hông, mắt đảo một vòng xung quanh rồi nói - "Chỗ này trông cũng được quá nhỉ~ lần sau tôi sẽ rủ Woongie đến đây"
"Anh...Anh Hanbin, nơi này...ồn quá" - Eunchan tỏ ra sợ sệt, em đưa hai tay bịt lấy tai rồi nép vào người cậu anh có thân hình nhỏ hơn mình
Hanbin liền xoa đầu Eunchan trấn an - "Sẽ nhanh thôi Eunchanie, em cố chịu một chút"
"V-Vâng"
"Hể? Eunchan sao thế?" - Hyeongseop thấy vậy không nhịn được tò mò liền hỏi
"Cũng không có gì, Eunchanie không thích những nơi có tiếng quá lớn vì nó khiến em ấy bị giật mình"
Thính giác của Eunchan rất tốt nhưng điều đó cũng trở thành một nhược điểm đối với em khi mà những tiếng động lớn có thể khiến Eunchan giật mình và nếu nặng hơn thậm chí có thể khiến em ngất xỉu
Vì lý do đó nên dù đã hơn 20 tuổi rồi nhưng Eunchan chưa bao giờ đặt chân đến những nơi như thế này. Nhiệm vụ lần này chính xác là lần đầu tiên em được trải nghiệm, vừa nãy khi chỉ mới đặt chân đến cửa quán thôi là Eunchan đã nghe được tiếng nhạc và cảm nhận được không khí bên trong như thế nào, trái tim Eunchan bất giác đập mạnh liên hồi theo từng nhịp khiến em muốn nôn. Nếu không phải vì có Hanbin thì Eunchan tuyệt đối sẽ không tham gia vào nhiệm vụ này
"Ra là vậy~ thế chúng ta nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ thôi"
Giọng điệu của Hyeongseop dường như không mấy quan tâm lắm, anh hỏi cũng chỉ vì muốn được giải đáp thắc mắc của mình thôi, còn những việc khác nếu không liên quan đến người kia thì Hyeongseop không để tâm
Quán chỉ vừa mới mở cửa nên lượng khách hiện tại chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhờ vậy mà họ sẽ dễ dàng tìm kiếm người hơn. Trong lúc Hanbin và Eunchan vẫn còn loay hoay không biết bắt đầu từ đâu thì với kinh nghiệm làm việc của mình, Hyeongseop liền đưa mắt quét một vòng
Tầm mắt Hyeongseop chợt dừng lại ở một nơi, khoé môi anh cong lên - "Có vẻ như hôm nay là một ngày may mắn của chúng ta"
"Hửm?"
"Lát nữa hai người chỉ cần phối hợp diễn theo tôi là được, giờ đi thôi"
"Ơ khoan"
Hyeongseop thong dong tiến về phía trước, bỏ lại Hanbin và Eunchan ngơ ngác nhìn nhau
"Chúng...Chúng ta nên làm gì đây, anh Hanbin?"
"Ừm...anh cũng không biết, hay cứ đi theo Hyeongseop đi, có lẽ cậu ta biết nên làm gì"
"Vâng"
Ba người họ đi đến gần quầy Bar, Hanbin định bụng sẽ chọn một chỗ ngồi khuất để không bị chú ý đến nhưng lại bị Hyeongseop lôi ra ngồi ở vị trí giữa bàn
"Ngồi ở đây rất dễ bị phát hiện hành tung đó, sao cậu không chọn chỗ trong góc khuất?" - Hanbin thì thầm với âm lượng vừa đủ để cậu và Hyeongseop nghe thấy
Hyeongseop kiên nhẫn giải thích - "Vào những lúc đông đúc thì những góc khuất đó sẽ là chỗ ngồi lý tưởng nhưng lúc này lượng khách chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu chúng ta ngồi vào chỗ góc khuất như vậy sẽ trông rất đáng nghi. Hơn nữa tôi cũng có để ý rồi, góc khuất của quầy Bar trong quán này cũng không đến nỗi gọi là khuất đâu, nó đã được thiết kế sao cho người đứng trong quầy có thể nhìn thấy được hành động của người ngồi chỗ đó"
Hanbin ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, không ngờ Hyeongseop lại quan sát kỹ mọi thứ xung quanh đến mức vậy, đúng là Điều tra viên xuất sắc có khác
Hyeongseop giả vờ ho khan vài tiếng thu hút sự chú ý của Bartender đang lau dọn trong quầy
Khi cậu Bartender đó quay lại nhìn thấy ba vị khách ngồi trước mặt mình thì đáy mắt cậu ta có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, khuôn miệng nở một nụ cười rạng rỡ khiến vẻ ngoài của cậu như bừng sáng và tràn đầy sức sống
"Xin thất lễ, tôi mãi lau dọn quá nên không để ý, xin hỏi các quý ngài đây muốn dùng gì?"
"Cho tôi một ly Black Russian" - Đoạn, Hyeongseop quay sang Hanbin - "Anh Wookbin vẫn dùng Mojito dâu như mọi khi đúng không?"
Hanbin có hơi ngớ người trước cái tên lạ lẫm Hyeongseop vừa gọi mình, cậu gật đầu trả lời một cách máy móc - "À ừ"
"Vậy còn Chin thì sao?" - Hyeongseop tiếp tục chĩa ánh nhìn về phía Eunchan
"T-Tôi..."
Trước sự bối rối của Eunchan, Hanbin liền lên tiếng giải vây - "Eun...Chin đang cảm thấy hơi nhức đầu, lấy cho em ấy ly nước lọc thôi là được"
"Tôi hiểu rồi, đồ uống sẽ có ngay đây, xin vui lòng chờ một chút"
Dứt lời, bàn tay thành thạo lấy từng chai rượu, thỉnh thoảng còn biểu diễn ngẫu hứng vài màn xoay chai đầy điêu luyện theo điệu nhạc
Có lẽ đối với những người khác thì không mấy ấn tượng nhưng với người với số lần bước chân vào quán Bar cực kì ít ỏi như Hanbin và người chưa đặt chân đến như Eunchan thì đây đúng là màn trình diễn độc đáo
Hanbin cảm thấy cậu Bartender này trông khá trẻ, có khi còn trẻ hơn cả Lew và Eunchan, cơ mà cái giọng trầm không ăn nhập gì với ngoại hình của cậu ta không thể đùa được
"Có phiền nếu tôi hỏi tên cậu không?" - Hyeongseop đột ngột lên tiếng
Dường như đã quá quen với những tình huống như vậy, cậu Bartender đó cũng nhanh chóng đáp lại - "Tên tôi là Taerae, Kim Taerae"
"Ồ~ vậy thì tôi nghĩ thứ này là của cậu?"
Hyeongseop chìa tay ra, thứ nằm trong tay anh là một cái bảng tên nhỏ mạ vàng. Taerae liền tỏ ra hốt hoảng khi nhìn thấy nó, cậu cúi xuống nhìn phía ngực trái của mình rồi lại nhìn bảng tên trong tay đối phương
"Cái...Cái này từ khi nào lại..."
"Tôi vô tình nhặt được nó dưới đất, có lẽ là cậu đã đánh rơi nó chăng?"
"Cảm ơn anh nhiều lắm, thành thật mà nói nếu tôi làm mất bảng tên nữa thì anh Hyuk nhất định sẽ trừ lương của tôi mất. Không biết tôi có thể làm gì để trả ơn anh đây? Hay là tôi bao mọi người chầu này nhé?"
Hyeongseop chỉ chờ đợi câu hỏi này, khoé môi anh khẽ cong lên - "Thật ra chúng tôi có việc cần nhờ, hy vọng cậu có thể giúp chúng tôi"
"Anh nói đi, nếu nó nằm trong khả năng của tôi thì không thành vấn đề" - Taerae nói với khí thế hừng hực
"Chúng tôi có thể gặp ông chủ của cậu được không?"
Tearae lúc này thể hiện sự hoài nghi trong đáy mắt, cậu khẽ cau mày - "Quý ngài đây có thể cho tôi hỏi lý do vì sao được không?"
"Chúng tôi có một số chuyện cần nói với ông chủ của cậu và những chuyện đó liên quan đến Song Jaewon"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...