Kiều yếp

Cơ Tắc đứng lại trước mặt Triệu Chi Chi, mắt lướt qua nàng, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
 
Y phục rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mũi lấm lem, đôi tay gầy guộc đang cầm chiếc bát gốm rỗng. Đôi mắt long lanh kia giờ đã sưng húp, có lẽ vì khóc nên mới sưng, không biết đã khóc bao lâu rồi, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn.
 
Khi nhìn thấy hắn, nàng giật mình, theo bản năng tránh đi, lau nước mắt và bùn đất trên mặt mình, hai má bên trắng bên đen, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay càng thêm sự chật vật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cơ Tắc cúi người nâng khuôn mặt nàng lên, nhìn nàng thật sâu, như thể vừa nhìn thấy một lỗ hổng trên mặt nàng.
 
Triệu Chi Chi xấu hổ né tránh ánh mắt của Cơ Tắc.
 
Mất mặt, thật là mất mặt. Nhìn nàng lúc này chắc là xấu lắm.
 
Cơ Tắc bắt được biểu cảm của nàng, mím chặt môi hơn.
 
Hai người ăn ý im lặng trong bầu không khí yên tĩnh, cả hai không ai lên tiếng cả.
 
Cơ Tắc đưa Triệu Chi Chi trở lại căn phòng nhỏ ở Nam Đằng Lâu.
 
Nước trong túi nước là dùng để uống, Cơ Tắc đổ hết ra ngoài, dùng nó để lau mặt cho Triệu Chi Chi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu cô nương rất ngoan ngoãn, an tĩnh ngồi đối diện với hắn, dù động tác của hắn có mạnh hơn một chút và làm nàng đau đi chăng nữa thì nàng cũng chỉ thở một hơi thật nhẹ.
 
Cơ Tắc thấy sự tức giận trong lòng không cẩn thận lại bộc phát ra ngoài, hắn kịp thời giảm lực ngón tay, giống như lau đồ sứ quý giá, lau từng chút một trên mặt nàng.
 
"Có đau không?"
 
"Không đau."
 
Bầu không khí im lặng tan vỡ, khuôn mặt mềm mại của nàng cọ vào lòng bàn tay hắn, nàng lại đưa mắt nhìn hắn. Đôi mắt của thiếu nữ trong trẻo trở lại, tròng mắt sưng đỏ của nàng dần dần sáng lên.
 
Nàng đã hồi phục, không cảm thấy buồn nữa, từ tốn nói chuyện với hắn. Không cần ai an ủi, nàng đã tự khỏi hẳn.
 
Nàng nói rất nhiều điều, nhưng lại không nhắc đến những gì đã xảy ra với nàng ngày hôm nay.
 
"Chỉ là vài lỗ thủng thôi, còn có thể mặc được. Bộ y phục mới mà ngươi đưa cho ta, ta nhất định sẽ mặc vào mùa đông."
 
"Hôm nay ta không cho ngươi nếm thử món thịt dê vàng mà ta làm được rồi, chờ lần sau nha. Món thịt dê vàng ta làm rất ngon, khi ngươi ăn rồi chắc chắn sẽ thích.”
 
"Về sau ta sẽ đến đúng giờ, ngươi ra ngoài như vậy nguy hiểm biết bao!"
 

Nàng liên tục nói nàng thích bộ quần áo mới hắn tặng bao nhiêu, nàng muốn cùng ăn thịt với hắn bao nhiêu, nàng cảm khái rất nhiều chuyện, tất cả đều là chuyện đáng tiếc. .
 
Có thể thấy nàng thật sự quan tâm đến y phục mới, quan tâm không thể cùng hắn ăn thịt, nàng vì y phục và thịt mà tiếc rẻ, không có một chút tức giận nào cho chính mình.
 
“Thật đáng tiếc!” Nàng lại thở dài.
 
Cơ Tắc đáp một tiếng "Ừ".
 
Trời tối rất sớm. Đường không có đuốc, không có đèn, đêm đen như mực sẽ làm người ta không tìm được đường về.
 
Triệu Chi Chi không cho Cơ Tắc đưa về.
 
“Hôm nay chỉ có thể ủy khuất ngươi ăn lương khô của mình rồi.” Cuối cùng Triệu Chi Chi nói một câu.
 
Cơ Tắc nhìn Triệu Chi Chi đi ra ngoài, khi nàng vừa đi được hai bước, hắn đột nhiên mở miệng hỏi. 
 
"Là ai?"
 
Triệu Chi Chi quay đầu lại, "Cái gì?"
 
"Hôm nay ngươi đã gặp ai trước khi đến Nam Đằng Lâu?"
 
Triệu Chi Chi sửng sốt, sau đó cong mắt cười rộ lên.
 
Mỹ nữ lo nàng bị người khác bắt nạt.
 
“Không quan trọng.” Triệu Chi Chi chạy lại nắm lấy tay Cơ Tắc, “Đừng lo cho ta, cũng đừng lo lắng cho bản thân. Ta sẽ không để cho ngươi gặp phải chuyện như vậy, ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để ngươi bị ném ra ngoài đâu."
 
"Ta không hỏi cái này."
 
Cơ Tắc kiêu ngạo nhìn nàng chằm chằm, chỉ một ánh mắt, khí thế cao như núi, ép người ta thở không nổi.
 
Bị khí thế bức người chèn ép, Triệu Chi Chi cuối cùng cũng phải rụt rè nói tên của hai mỹ nữ, "Là Mị cơ và Nguyệt cơ."
 
Môi Cơ Tắc nghiền ngẫm hai cái tên.
 
Mị cơ, Nguyệt cơ.
 
Ban đêm, Chiêu Minh trèo tường vào, lấy nước tắm rửa cho Cơ Tắc như thường lệ.
 
Nước lấy từ sông vào, hai thùng gỗ được giấu trong rừng bên ngoài Vân Đài các. Hai thùng nước lạnh, không một chút độ ấm.
 

Cơ Tắc ngồi dưới ánh trăng, thân thể mịn màng như thể đây là tạo hóa của ông trời, tuy gầy nhưng lại cường tráng, trên người không có một chút thịt thừa, trải qua mấy cuộc chiến cũng không thấy một vết sẹo nào.
 
Không giống như người Triệu hiếu chiến, người Ân lại không vì vết sẹo do đao kiếm mà tự hào.
 
Bị thương, nghĩa là thực lực không đủ, như vậy mới bị kẻ địch tấn công.
 
Chiến thần thực sự không nên có bất kỳ dấu vết nào của kẻ thù trên cơ thể của mình.
 
Nam nhân ở nước Ân sẽ chỉ để lại vết thương vì nữ nhân họ yêu. Hoan ái trên giường chiếu mới có thể khiến họ cam tâm tình nguyện bị thương.
 
Chiêu Minh đổ nước xuống người Cơ Tắc.
 
Người Ân tắm nước lạnh từ xuân sang đông, tuy nước sông lạnh đến thấu xương nhưng Cơ Tắc vẫn không chớp mắt một chút.
 
Trong khi tắm rửa, Cơ Tắc nghe Chiêu Minh tường thuật về hành động của các quan thần trong thành.
 
Thành chủ của một số thành xung quanh Đế Đài cũng tham gia, cá trong lưới tụ lại ngày càng nhiều.
 
"Quý đại nhân có chuyện muốn thần truyền đến điện hạ."
 
"Hắn nói gì?"
 
“Quý đại nhân nói, ngài ấy tự mình diễn trò rất nhàm chán, nếu có điện hạ ở đó vào lúc này thì tốt rồi, nhưng thật tiếc là điện hạ trốn ở một nơi bí mật, lại không xuất hiện trước mặt người khác, khiến ngài ấy làm việc chăm chỉ như vậy thật đau lòng. "
 
Cơ Tắc cười lạnh, "Ngươi hỏi hắn, mật thư của nhị ca ta có phải là do hắn làm không?"
 
"Quý đại nhân đặc biệt dặn dò thần nhớ nói rõ với Điện hạ. bức mật thư mà Nhị hoàng tử nhận được không phải từ ngài ấy. Nếu Điện hạ không tin, xin hãy điều tra thử."
 
Cơ Tắc bán tin bán nghi.
 
Quý Hành xảo trá, vượt quá khả năng khống chế của hắn.
 
Quý Hành mới là thực sự người của phụ vương. Trước mắt là như vậy.
 
Sau khi tắm xong, Chiêu Minh cầm đèn hầu hạ Cơ Tắc đọc sách. Trong thẻ tre gửi tới lần này, có cả bài tập cho Cơ A Quang và Cơ Nhất Nhất.
 
Cơ A Quang và Cơ Nhất Nhất là hai đệ đệ cùng cha khác mẹ của Cơ Tắc, đại danh là Cơ Tùng Tùng và Cơ Thái Sơn, còn A Quang và Nhất Nhất là nhũ danh.
 
Gia phả Cơ gia có hơn mười nhi tử, chỉ có năm người sống sót sau bệnh dịch.
 

Cơ Tắc xếp thứ hai trong gia phả, nhưng đứng thứ tư về tuổi tác. Hắn và Cơ đại ca đã qua đời của mình là đều do Nhậm hoàng hậu sinh ra, lớn hơn hắn là Cơ Tiểu Bạch và Cơ A Hoàng, được Ngự phụ sở sinh ra, và hai đệ đệ của hắn Cơ Tùng Tùng và Cơ Thái Sơn, còn lại là do công chúa nước Lỗ sinh ra.
 
Cơ Tùng Tùng và Cơ Thái Sơn năm nay năm tuổi, là một cặp song sinh.
 
Sau khi đến Đế Đài, Ân vương đã giao trọng trách thúc đốc hai hoàng tử học hành cho Cơ Tiểu Bạch, sau khi Cơ Tiểu Bạch lĩnh quân đi, Cơ A Hoàng lẽ ra phải tiếp nhận, nhưng Cơ Hoàng còn cảm thấy choáng váng khi nhìn thấy cuốn sách, sao có thể xem xét bài tập của đệ đệ mình được nữa. Vì vậy, nhiệm vụ lại được giao cho Cơ Tắc.
 
Cơ Tắc kiên nhẫn đọc bài tập của hai tiểu đệ, ra lệnh cho Chiêu Minh khắc từ vựng của mình lên thẻ tre.
 
"Ngày mai hãy để chúng khắc một trăm ký tự mỗi ngày. Đường đường là một vương tử, sao không khắc chữ một cách tao nhã được chứ?" Cơ Tắc nói một lời, quyết định cuộc sống cực khổ của Cơ Tùng Tùng và Cơ Thái Sơn trong vài ngày tới.
 
“Khắc nhiều chữ như vậy, tiểu vương tử sẽ mệt lắm.” Chiêu Minh không khỏi vì hai vị tiểu hoàng tử mà cầu tình.
 
“Lúc trước mỗi ngày ta đều khắc hai trăm chữ, sau khi khắc chữ xong, ta còn có thể ném một trăm viên đá và đá hai tràng cầu.” Cơ Tắc không chút dao động.
 
Chiêu Minh mỉm cười thu thẻ tre lại, “Trong số các vương tử, Điện hạ luôn là người có thiên phú nhất. Ngài học mọi thứ rất nhanh, làm gì cũng không thấy mệt."
 
“Đúng là như vậy.” Cơ Tắc liếc nhìn Chiêu Minh đầy ẩn ý, nghĩ đến điều gì đó: “Nhưng ngươi cũng không kém hơn ta.”
 
Chiêu Minh kinh sợ cúi đầu: "Thần làm sao có thể so với điện hạ được chứ? Thần cũng biết xấu hổ."
 
Cơ Tắc mím chặt đôi môi mỏng, lời nói trong lòng nhiều vô số, vừa chạm đến môi đã nuốt hết lại.
 
Thật lâu sau, hắn cởi áo ngoài ra, nằm ngửa trên giường.
 
Ánh trăng từ từ lướt qua ánh mắt hắn.
 
Chiêu Minh quỳ gối trước giường hắn, như một bức tượng đá, trung thành bảo vệ anh. Y đã hèn mọn bảo vệ hắn như vậy trong nhiều năm.
 
Chiêu Minh đã ở bên cạnh Cơ Tắc từ khi hắn bảy tuổi.
 
Ban đầu Chiêu Minh không tên là Chiêu Minh, y được gọi là tiểu cẩu. Ban đầu y có họ, đó là họ Cơ.
 
Nếu không bàn về xuất thân của mẫu thân, nhị hoàng tử hiện tại đã không phải là Cơ Tiểu Bạch.
 
Thật đáng tiếc, cũng chỉ kém một người mẹ xuất thân cao quý mà thôi.
 
Cơ Tắc đặt một tay lên trán, hỏi nhỏ: "Chiêu Minh, ngươi có ủy khuất không?"
 
Chiêu Minh cười nói: "Điện hạ sao lại hỏi cái này? Sao thần lại ủy khuất chứ, thần có thể ở bên cạnh điện hạ đã là may mắn rồi."
 
Cơ Tắc không hỏi nữa.
 
Chiêu Minh cẩn thận dịch góc chăn cho Cơ Tắc, chỉ khi Cơ Tắc nhắm mắt lại, y mới dám lộ ra ánh mắt huynh trưởng thương tiểu đệ của mình.
 
Chiêu Minh hạ giọng, khẽ hỏi: "Điện hạ hôm nay sầu tư hơn hôm trước nhiều, là vì sao vậy ạ?"
 
Cơ Tắc: "Cũng không phải."
 
"Là thần ảo giác, thật tốt quá."

 
Sau một lúc lâu.
 
Cơ Tắc khẽ mở miệng, biểu cảm bình thường: "Chiêu Minh, hôm nay có người làm ta nhớ đến ngươi, các ngươi có điểm giống nhau."
 
Chiêu Minh tò mò: "Là người từ phương nào ạ?"
 
"Một nữ tử."
 
Chiêu Minh đã hiểu. Hôm nay chỉ có một nữ nhân xuất hiện bên cạnh điện hạ, nàng là ai, nghe là biết ngay.
 
“Giống lắm sao?” Chiêu Minh nghi hoặc, “Nàng ấy sinh ra đã đẹp hơn thần gấp trăm lần. Không ngoa khi nói rằng nàng là nữ tử đẹp nhất trên thế gian này, làm sao nàng có thể trông giống một nô bộc được? "
 
“Thì ra ngươi đã nhìn nàng kỹ như vậy rồi.” Cơ Tắc mở mắt. 
 
Chiêu Minh vội vàng giải thích: "Thần lo lắng nàng ấy sẽ gây rối cho điện hạ, cho nên mới nhìn kĩ hơn vài lần, thần không có ý gì cả."
 
“Ngươi căng thẳng cái gì, ta không nói ngươi không thể nhìn nàng ấy." Cơ Tắc cười nói: "Nàng không có điểm nào giống ngươi, nhưng tính tình lại giống vài chỗ. Nàng giống ngươi trước đây."
 
Chiêu Minh thụ sủng nhược kinh: "Điện hạ còn nhớ rõ thần trước kia sao?"
 
"Nhớ chứ.”Cơ Tắc đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực. “Bị đánh thì chỉ có khổ mà thôi, người khác ức hiếp thế nào cũng không đánh lại, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi không nói lời nào. Nhưng rồi ngươi vẫn oán hận. Nàng ấy thì khác. Trong mắt nàng ấy không có oán hận, cũng không có chút tức giận nào, như thể nàng ấy sinh ra là để bị bắt nạt vậy."
 
“Sau khi thần đi theo điện hạ, thần không còn oán hận nữa.” Chiêu Minh suy nghĩ một chút, hỏi: “Có phải nàng ấy bị bắt nạt không? 
 
“Hừm, hôm nay nàng ấy đã khóc.” Cơ Tắc thở dài.
 
Chiêu Minh im lặng.
 
Cơ Tắc: "Chiêu Minh, ta muốn ngươi giết chết hai người trong đêm nay."
 
Chiêu Minh không chút do dự: "Vâng, theo lệnh của điện hạ."
 
"Hai người này đều ở Vân Đài các. Một người là Mị cơ, người kia là Nguyệt cơ."
 
"Thần đã biết."
 
"Sau khi giết người, hãy mang một rương quần áo mới của nữ tử và một giỏ thịt dê vàng đến đây."
 
Chiêu Minh trả lời: "Tuân lệnh."
 
Ngày hôm sau, Vân Đài các mất đi hai mỹ nữ.
 
Trước căn phòng nhỏ của Triệu cơ, có thêm hai món đồ lạ——
 
Một rương y phục mới, một giỏ thịt dê vàng. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận