Kiều yếp

 
Sáng mùng một Tết, Triệu Chi Chi bị tiếng nổ rung trời đánh thức.
 
Khi tỉnh dậy thì trong lòng đã ôm một bình nước nóng, dưới chân cũng đặt một bình nước nóng. Triệu Chi Chi hoàn toàn không nhớ rõ mình đã ôm hai bình nước nóng lên giường khi nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi vươn vai.
 
Có lẽ Thái tử đã đặt hai bình nước nóng lên cho nàng.
 
Tối hôm qua không biết hắn về lúc nào, ôm nàng ngủ một giấc, cũng không biết ngủ bao lâu, nàng không rõ lắm. Lúc hắn rời giường nàng cũng không phát hiện.
 
Hôm nay Thái tử sẽ phải tế lễ, ban ngày sẽ không trở về Vân Đài các.
 
Không biết tối nay khi nào hắn mới về?
 
Triệu Chi Chi dụi dụi vào chỗ nằm của Thái tử, lạnh lẽo, đã không còn hơi ấm của hắn nữa. Nàng rất mau đã lùi về.
 
Nằm trên giường ngây người một hồi, Triệu Chi Chi mới dũng cảm đứng dậy.
 
Lúc bò dậy nàng không ăn mật ong mà sẽ cầm chén xem hoa thủy tiên của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoa thủy tiên là do Thái tử tặng cho nàng, lúc hắn lấy ra, nàng còn tưởng là củ tỏi.
 
Thái tử cho biết đây là loại hoa có thể dùng nước để nuôi, mỗi ngày phơi nắng sẽ ra hoa có cánh hoa màu trắng và nhị hoa màu vàng.
 
Chiếc chén thủy tinh dùng để đựng hạt giống hoa cũng là Thái tử chọn, chiếc chén xanh biếc to bằng bàn tay. Khi soi dưới đèn có thể nhìn thấy những đường hoa văn uyển chuyển trong chén, mờ mờ trông như đôi mắt chuồn chuồn.
 
Dù là loại hoa gì đi nữa mà được dùng chén thủy tinh để đựng hạt, Triệu Chi Chi cũng là lần đầu thấy, nàng rất phấn khích, nàng cực kỳ nhiệt tình vì điều này. 
 
Nàng quyết tâm trồng ra những cánh hoa xinh đẹp mà Thái tử đã nói, mỗi ngày kiểm tra mấy chục lần. Cuối cùng, ngày hôm qua hạt giống hoa đã nảy mầm, mọc ra một chút lá xanh tươi!
 
Hôm nay chiếc lá nhỏ bằng móng tay dường như đã dài ra một chút.
 
Triệu Chi Chi âu yếm vuốt ve màu xanh biếc mềm mại này, tràn ngập mong đợi và khuyến khích nó: "Hôm nay cũng rất xinh đẹp, chờ khi hoa nở ra, nhất định sẽ là bông hoa đẹp nhất trên thế gian."
 
Sau khi đơn giản rửa mặt và ăn sáng xong, Triệu Chi Chi ôm hoa của nàng đi ra ngoài phơi nắng, nhân tiện xem náo nhiệt.
 
Lễ nổ ở Vân Đài các vẫn còn đang diễn ra.
 

Ông trời hôm nay rất biết hợp tác, không có mưa, cũng chẳng có gió mạnh, tuy trời vẫn se lạnh nhưng mặt trời đã treo trên chân trời, chỉ cần nhìn dải ánh sáng kia cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
 
Đám tiểu đồng tụ tập trên bậc thang.Trong khoảng đất trống trải trước cung Kiến Chương, các phù thủy đang khóc rống lên với ma quỷ, bọn họ vây quanh một cái bồn lửa lớn, củi lửa đốt trong chậu than, có người đổ rượu vào đốt, ngọn lửa tức thì mở to chiếc mồm đầy máu, hòa thượng nhanh chân bỏ tre vào trong.
 
Đốt được một lúc thì tre nổ, phát ra tiếng động lớn.
 
Mọi người kêu lên sợ hãi vì tiếng vang này, gia lệnh mặt xám xịt ở một bên: “Lại nữa, lại nữa đi!"
 
Tiếng nổ tế lễ càng to thì càng xua đuổi được tà ma. Từ mùng một đến mùng mười lăm, ngày nào cũng phải làm như thế.
 
Khi Triệu Chi Chi còn ở trong Triệu phủ, Triệu phủ cũng tế lễ nhưng không làm một trận lớn như vậy, cũng chỉ là một chậu than nhỏ, mời một phù thủy tới, mỗi ngày đốt nhiều nhất là hai cây tre.
 
Lại một trận bùm bùm khác.
 
Ngay khi âm thanh lúc trước vừa dừng lại, tiếng pháo tre từ những nơi khác của Vân Đài các lần lượt vang lên.
 
Vân Đài các rất lớn, chỗ nào cũng phải nổ tế lễ.
 
Triệu Chi Chi đứng ở bậc thềm, bên tai vang lên tiếng tre nổ tung oanh liệt. Lan nhi kéo nàng nói gì đó, nàng nghe không được.
 
"Hả?"
 
Lan nhi chỉ phía trước: "Triệu cơ có muốn xuống chơi không? Phù thủy sẽ thay mặt Triệu cơ chuyển đạt tâm nguyện của mình cho thần linh! Thần chắc chắn sẽ nghe thấy tâm nguyện lúc nổ tế lễ của Triệu cơ!"
 
Triệu Chi Chi muốn đi, nhưng nàng sợ ngọn lửa lúc tre nổ tung sẽ xông vào người mình.
 
Lan nhi dẫn nàng đi: "Để Tinh nô đứng che trước mặt Triệu cơ, ngươi không cần sợ lửa bay tới!"
 
Tinh nô bị điểm danh đột nhiên trừng về phía Lan nhi.
 
Lan nhi nhếch miệng cười toe toét với hắn.
 
Không thể cưỡng lại được dụ hoặc, Triệu Chi Chi chờ mong nhìn Tinh nô, Tinh nô không chút do dự đi về phía bậc thang.
 
Gia lệnh nghe nói Triệu cơ muốn cầu nguyện thần linh, lập tức sai người quét dọn bụi bặm xung quanh chậu than, dẫn phù thủy lớn tuổi nhất trong số các phù thủy ra khỏi đám người đang gào khóc vì ma quỷ, “Triệu cơ muốn ước nguyện, thay nàng làm đi.” 
 
Gia lệnh hô to với Triệu Chi Chi: “Triệu cơ, mau tới đây!”
 
Triệu Chi Chi yêu cầu tiểu đồng chăm sóc hoa của nàng, sau đó vén váy chạy từ từ tới.
 

Gia lệnh giải thích: “Từ trái qua phải, vòng quanh chậu than, rồi từ phải qua trái, rồi lại vòng một vòng nữa. Sau khi vòng xong, chờ khi cây tre nổ, hãy ước nguyện điều ước trong lòng. Đợi cây tre nổ lần thứ hai, hãy nói với phù thủy điều ước vừa ước. Sau khi phù thủy làm phép xong là thần linh có thể nghe được."
 
Điều ước trong lễ tế nổ là linh nghiệm nhất. Trận tế nổ đầu tiên này, chỉ có người tôn quý nhất Vân Đài các mới được nhận vinh dự này, Thái tử Điện hạ không ở đây, vậy thì ước nguyện của Triệu cơ cũng được tính.
 
Để ngăn lửa bắn ra ngoài, gia lệnh và Tinh nô cùng che trước mặt Triệu Chi Chi, Triệu Chi Chi đi vòng vòng, bọn họ cũng đi vòng vòng.
 
Triệu Chi Chi thành kính đi xong hai vòng, yên lặng chờ âm thanh nổ tung của cây tre.
 
Đợi một lát, âm thanh nổ tung của cây tre cũng vang lên.
 
Triệu Chi Chi che tai lại, nhanh chóng ước nguyện một điều ——
 
Hy vọng tất cả những người đã đối xử tử tế với nàng cũng sống yên ổn trong năm nay.
 
Hy vọng mọi chuyện của Thái tử Điện hạ trong năm nay đều sẽ diễn ra tốt đẹp.
 
Hy vọng nàng sẽ không bị ốm hay té ngã trong năm nay.
 
Khi tiếng nổ sắp ngừng, Triệu Chi Chi xấu hổ cầu mong điều ước cuối cùng —
 
Hy vọng năm nay cũng có thể tiếp tục là người bên gối của Thái tử Điện hạ.
 
Ước xong, tre lại nổ lần thứ hai, Triệu Chi Chi nhanh chóng nói những tâm nguyện vừa rồi cho phù thủy, phù thủy khó xử, sao lại ước nhiều như vậy, mỗi lần chỉ có thể ước một cái thôi nha.
 
Đôi mắt to của Triệu Chi Chi chớp chớp: “Thần linh thật sự có thể nghe thấy sao? Điều ước của ta có phải là nhiều quá không?” 
 
Phù thủy cũng không biết liệu thần linh có nghe thấy không, hắn căng da đầu đồng ý: “Có thể nghe thấy, tâm nguyện Triệu cơ không nhiều lắm, tiểu nhân sẽ truyền đạt tâm nguyện của Triệu cơ cho thần.”
 
Lúc Triệu Chi Chi chạy đi, gia lệnh lặng lẽ hỏi: “Mới vừa rồi Triệu cơ ước gì vậy?”
 
Phù thủy nói đúng sự thật.
 
Gia lệnh nghe xong, rất buồn bực.
 
Nếu Thái tử Điện hạ nghe nói hôm nay Triệu cơ ước nguyện, chắc chắn  sẽ hỏi y.
 
Nếu ước những vật thiết yếu thì tốt, vàng bạc châu báu này nọ, nếu Triệu cơ muốn những thứ này, ít nhất Thái tử Điện hạ sẽ tìm chúng cho nàng, y cũng có thể thể hiện mặt tốt của mình trước Thái tử.
 
Kết quả, tâm nguyện của Triệu cơ đều là những thứ hư vô mờ mịt đó.

 
Gia lệnh nhìn về phía Triệu Chi Chi đang ôm chén hoa ở bậc thang, từng tiếng nổ mạnh vang lên, nàng hơi cúi người, các tiểu đồng che tai lại cho nàng.
 
Mặt Triệu cơ tươi cười, còn cười ngây thơ thuần khiết hơn cả các tiểu đồng.
 
Tâm nguyện của nàng cũng giống như con người nàng, đơn giản trong sáng.
 
Gia lệnh cười thở dài, ít ra tâm nguyện cuối cùng của Triệu cơ, Thái tử Điện hạ có thể thực hiện cho nàng.
 
Còn những điều còn lại, cứ giao cho thần linh đi.
 
Buổi nổ tế lễ vào buổi trưa kết thúc, Vân Đài các khôi phục lại sự yên tĩnh như trước đây.
 
Triệu Chi Chi ngủ bù giấc ngủ vào buổi sáng, sau khi ngủ xong định sẽ quay lại Nam Đằng Lâu gặp A Nguyên và Kim Tử.
 
Mùng một năm trước và năm kia đều là A Nguyên và Kim Tử ở bên cạnh nàng, ba người ăn chút thịt, chen chúc trong một gian phòng nhỏ. Lúc ấy, bọn họ thật sự nghèo, muốn dùng củi đốt để làm nổ tế cũng tiếc nuối, không thể nổ tế, chỉ có thể dùng cách kính thần trừ tà khác.
  
A Nguyên và Kim Tử sẽ nhảy múa xung quanh nàng, miệng phát ra âm thanh nổ tung của ngọn lửa, cúi người hôn chân nàng, dâng lên mong ước tốt đẹp nhất của bọn họ.
 
Triệu Chi Chi trở lại Nam Đằng Lâu, A Nguyên và Kim Tử đều đang ngóng trông nàng.
 
Ba người làm lại những gì họ đã làm vào mùng một mấy năm trước.
 
Sau khi làm xong, Triệu Chi Chi hỏi: "Các ngươi có tâm nguyện gì không?"
 
Nàng muốn nhân lúc mình còn được sủng hạnh làm gì đó cho A Nguyên và Kim Tử.
 
A Nguyên hỏi: "Có thể để nô đi theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư được không?"
 
Triệu Chi Chi nghi hoặc: "Không phải A Nguyên luôn hầu hạ bên cạnh ta sao?"
 
Kim Tử vỗ đầu A Nguyên, cười nói: "Hắn muốn theo tiểu thư đến cung Kiến Chương, lúc tiểu thư ở bên kia, A Nguyên lo sau này tiểu thư sẽ không trở về Nam Đằng Lâu."
 
Triệu Chi Chi không thể làm chủ chuyện này, nàng phải hỏi Thái tử trước đã.
 
Dù sao cũng là cung Kiến Chương chứ không phải chỗ nào, nếu một người muốn vào hầu hạ cũng không đơn giản như vậy.
 
“Ta sẽ tận lực thử xem.” Triệu Chi Chi nói.
 
A Nguyên kích động chạy ra: “Vậy nô sẽ cạo sạch sẽ cái đầu này.”
 
Triệu Chi Chi hỏi Kim Tử: “Còn ngươi thì sao? Có muốn làm gì hay mua đồ gì không?”
 
Kim Tử rất thành thật: “Nô muốn nam nhân.”
 
Triệu Chi Chi: “... Được.”
 

“Muốn một nam nhân thật cường tráng, mạnh mẽ.”
  
Triệu Chi Chi tò mò hỏi: "Nam nhân trước kia đối xử dịu dàng với ngươi đâu?"
 
Kim Tử méo miệng: “Hắn sắp cưới thê tử rồi, không còn lui tới với nô nữa.”
 
Triệu Chi Chi nắm tay Kim Tử, sờ sờ mu bàn tay thô ráp của nàng ta, dịu dàng hỏi: “Ngươi muốn gả cho hắn sao?”
 
Điện hạ đã đồng ý gả tỷ muội nàng ra, nàng cầu xin hắn nữa, có lẽ hắn cũng sẽ cầu được cho Kim Tử.
 
Kim Tử bị dọa nhảy dựng: “Nô làm sao có thể gả cho hắn? Nô là nô tỳ đó.”
 
Triệu Chi Chi im lặng.
 
Đúng rồi, nàng suýt nữa đã quên Kim Tử là nô tỳ.
 
Tỷ muội bọn nàng là nửa nô, được ân sủng có thể gả cho dân tốt, nhưng Kim Tử là nô tỳ, một ngày là nô, suốt đời là nô.
 
Sinh ra đã là tiện dân, từ khi ra đời đã được định sẵn là bị xem như gia súc.
 
Trong lòng Triệu Chi Chi buồn bực, ôm lấy Kim Tử: “Có lẽ…”
 
Kim Tử cười to: “Không có có lẽ, tiểu thư chớ có thương tâm vì nô, bản thân nô cũng không thương tâm gì cả. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm mới làm người ta thương tâm, một nam nhân thì tính là cái gì.”
 
Triệu Chi Chi dịu dàng vỗ vỗ lưng nàng: “Kim Tử nói đúng.”
 
Kim Tử lặng lẽ lau khóe mắt ướt át, nói: “Vừa rồi nô nói muốn nam nhân là nói đùa thôi, tiểu thư đừng tin là thật.”
 
Triệu Chi Chi: “Ừ, ta biết rồi.”
 
Buổi tối, Cơ Tắc trở về Vân Đài các sau buổi lễ hiến tế. Vừa xuống xe ngựa đã thấy Triệu cơ đang đợi hắn ở bậc thang cung Kiến Chương.
 
Triệu cơ mặc áo lông cừu, trong tay ôm một chén hoa, vừa thấy hắn đã nhẹ giọng gọi: “Điện hạ!”
 
Cơ Tắc thấy nàng, bước chân vô cùng mệt mỏi đột nhiên khôi phục sức lực, giọng của hắn đã khàn đi sau một ngày lễ, bước nhanh lên bậc thang bế nàng: “Triệu cơ.”
 
Triệu Chi Chi ôm chén hoa, không thể đưa tay ôm hắn được. Hắn ôm eo nàng rồi bế bổng lên, hai chân nàng buông thõng trên không, bị hắn ôm vào trong.
 
“Sao giọng Điện hạ lại nghẹn như vậy?”
 
“Năm nào lễ tế cũng như vậy.”
 
Triệu Chi Chi ngẩng đầu, môi mổ mổ yết hầu của hắn: “Điện hạ vất vả rồi.”
 
Cơ Tắc cũng cảm thấy mình vất vả, vì vậy mới gấp không nổi mà trở về nghỉ ngơi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận