Kiều yếp

Khi gia lệnh xong việc từ bên ngoài trở về, trên tay còn đang cầm rất nhiều thẻ tre.
 
Tất cả đều là truyện cổ từ nhiều nước khác nhau, là loại truyện mà tiểu hài tử thích nghe nhất. Để thu thập những câu chuyện này, gia lệnh đã chạy khắp thương thị (*) lớn ở Đế Đài, hễ có chuyện xưa có thể nói đều được thưởng một quan tiền, sau đó sai người khắc lại.
 
(*) Khu chợ thương mại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Y không cần làm loại chuyện tầm thường này, nhưng bởi vì là Điện hạ đích thân giao cho, gia lệnh không dám mượn tay người khác, đành phải tự mình đi một chuyến.
 
Ở thương thị, một người quen gọi y bằng tên thật, khi mọi người nghe thấy y là gia lệnh của Đông Cung, họ lao vào y như điên. Họ không cần tiền, tự kể chuyện xưa của mình ra, chỉ cầu rằng chuyện xưa của họ có thể được đưa đến Thái tử Điện hạ giải án.
 
Gia lệnh bị người trước người sau lay tới lay lui, thiếu chút nữa đã không giữ được mạng. Cuối cùng, để thoát thân, tất cả các câu chuyện đều được lấy hết. Chuyện xưa giữ thì giữ, nhưng phần lớn những cái không phù hợp đều vứt bỏ, cuối cùng cũng có một vài câu chuyện sinh động hấp dẫn, phù hợp với Triệu cơ.
 
Gia lệnh thở dài.
 
Thái tử Điện hạ, ngài đang nuôi nữ nhân hay là nuôi hài tử đây?
 
Làm như là bảo bối không bằng.
 
Triệu cơ tới nguyệt sự không thể thị tẩm, Thái tử Điện hạ liền chạy đến Nam Đằng Lâu bầu bạn, cả bốn ngày nghỉ ngơi trong một tháng đều dành cho Triệu cơ. Rõ ràng là Triệu cơ mới là người đến nguyệt sự, nhưng người hay bắt bẻ lại trở thành Thái tử Điện hạ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái gì mà không được uống nước lạnh, gió cũng không thể thổi vào. Bất cứ lúc nào hầu hạ, Thái tử Điện hạ đều luôn có thể chỉ ra chỗ sai.
 
Thái tử Điện hạ dặn Triệu cơ ở trong nhà đừng đi đâu, sợ nàng chán, liền lệnh cho người tìm chuyện thú vị, nói bắt đầu từ tháng sau, mỗi tháng sẽ kể cho Triệu cơ vài câu chuyện cổ thú vị.
 
Gia lệnh nhớ tới chuyện xảy ra với Ân nữ nhân lần trước, may mà xử lý nhanh chóng, nếu đợi đến khi Điện hạ động thủ, e rằng tính mạng của y cũng sẽ không còn nữa.
 
May mắn thay, Triệu cơ vẫn ổn.
 
Những người ở Vân Đài các, xưa nay vẫn coi là an phận, chỉ là đám Ân nữ nhân, dựa vào việc là người Ân mà hành động có chút lỗ mãng.
 
Chuyện khác đều dễ nói, nhưng Triệu cơ này, bọn họ tuyệt đối không được động vào. Lúc trước Triệu cơ chưa được chính thức triệu tẩm, Thái tử Điện hạ đã che chở như con mình, bây giờ triệu tẩm, hai người mỗi ngày đều dính nhau, Thái tử Điện hạ càng tìm mọi cách để yêu thương nàng.
 
Đừng nói là các nàng muốn ra tay, thậm chí nghĩ cũng không được. Nếu các nàng ta dám làm vậy thì y chính là người gặp xui xẻo.
 
Hy vọng những Ân nữ tử đó đừng sử dụng não của mình nữa. Nếu không có Triệu cơ, Điện hạ cũng không nhất định sẽ vừa mắt các nàng ta.
 

Gia lệnh quyết tâm bí mật điều tra một lần nữa, không để bất kì kẻ gian nào thừa cơ gây chuyện, đã giết được một con rồi, không ngại giết con thứ hai. Y sẵn sàng giết người còn hơn là bị Thái tử Điện hạ giết. 
 
Lúc này, gia lệnh rất ghen tị với Triệu cơ đang ở Nam Đằng Lâu. Y cũng muốn trở thành một tiểu nữ tử chỉ biết ăn uống no say, không cần nghĩ ngợi gì. Bên trong Nam Đằng Lâu có Lưu cung nữ giữ cửa, bên ngoài Nam Đằng Lâu còn có gia lệnh giữ trật tự, ai dám làm hại Triệu cơ chính là muốn đi tìm đường chết.
 
Triệu cơ còn không biết rằng đã từng có người muốn làm hại nàng.
 
Gia lệnh lại thở mạnh một hơi.
 
Y không chỉ phải bảo vệ Triệu cơ khỏi những đả kích công khai và bí mật, mà còn phải che đậy những chuyện xấu xa đó để Triệu cơ không thể biết được. Nếu không may Triệu cơ biết được, nàng sợ hãi, Thái tử Điện hạ hỏi tới, y nhất định sẽ bị trừng phạt lần nữa.
 
Gia lệnh rầu rĩ lết từ trên xe xuống, khi về đến nơi thì thấy một đám người đang đợi ở cổng Vân Đài các.
 
Tất cả đều là những học giả muốn tự tiến cử.
 
Gia lệnh mặc kệ, dù sao đợi lát nữa tự nhiên sẽ có người đuổi bọn họ đi, cửa Vân Đài các cũng không phải ai cũng có thể vào được, buổi trưa cũng không cho ai ở lại.
 
Gia lệnh bước vào như thường lệ, lại đột nhiên bị tiểu đồng chặn ở cửa: "Gia lệnh đại nhân, trong số những người tới hôm nay có tùy tùng của Triệu gia. Ngài có muốn cho hắn vào không?"
 
Gia lệnh nhất thời không kịp phản ứng: "Triệu gia nào?"
 
Tiểu đồng: "Nhà mẫu thân ruột thịt của Triệu cơ Nam Đằng Lâu đó, nói là muốn gặp Triệu cơ."
 
Gia lệnh nhìn qua. không khỏi nhíu mày.
 
Sao lại phái một tùy tùng tới? Triệu gia này cũng quá coi thường Triệu cơ, còn xem Triệu cơ là thứ nữ nho nhỏ của Triệu phủ sao? Cho dù có chuyện muốn truyền thì ít nhất cũng phải phái một người họ Triệu chân chính đến Vân Đài các để chờ đợi chứ.
 
Một tùy tùng bình thường muốn gặp Triệu cơ, y nên đánh vào mặt ai đây?
 
Gia lệnh không hề nghĩ ngợi, "Đuổi, lập tức đuổi đi."
 
Ban đêm, gia lệnh đến cung Kiến Chương để gặp Thái tử, Thái tử đang kể cho Triệu cơ truyện cổ trước khi đi ngủ.
 
Hôm nay là ngày đầu tiên Triệu cơ ở lại cung Kiến Chương sau sự cố nguyệt sự, nhưng ngoài phòng lại không có lấy một người bưng nước. Có lẽ là Thái Tử Điện hạ định đợi hai ngày nữa cho đến khi thân thể Triệu cơ thoải mái hơn rồi sẽ tiếp tục thị tẩm nàng.
 
Giọng nói Thái tử trầm trầm dễ nghe: "Từ lâu, rất lâu về trước, có một vị quốc vương của một nước khi đang du ngoạn, trên đường thấy một mỹ nữ. Nữ tử có mái tóc dài, đen và mềm... Quốc vương nhìn thấy, rất vui mừng."
 
Thái tử cố ý kéo dài âm cuối, Triệu cơ không kịp chờ, hỏi: "Sau đó thì sao?"
 

Giọng nói của Thái tử dừng dừng, "Quốc vương có lòng xấu! Ngài đã sai người đưa nữ tử đó đi --"
 
"Có chuyện gì với nàng ấy vậy?"
 
"Nàng ấy bị cạo tóc."
 
"Quốc vương không có tóc sao? Tại sao lại đi cạo tóc của người khác?"
 
“Vì hắn muốn dùng mái tóc dài của nữ tử đó để làm búi tóc giả mỹ lệ cho thê tử của mình.” Thái tử hỏi, “Liệu mai sau Triệu cơ có muốn búi tóc giả mỹ lệ như vậy không?”
 
“Tóc của Triệu cơ đã rất đẹp rồi, cũng không cần tóc của người khác.” Giọng nói của Triệu cơ rõ lớn: “Điện hạ, đừng làm chuyện như vậy vì Triệu cơ. Nếu như Điện hạ cạo tóc của người khác, người đó sẽ thương tâm, không nên có người vì sự mỹ lệ đó mà làm người khác nhục nhã." 
 
“Được rồi, cô nhớ kỹ, tóc Triệu cơ vừa mượt vừa dày, không cần tóc của người khác.” Giọng nói Thái tử tràn đầy vui sướng, hắn cười hỏi: “Triệu cơ muốn biết quốc vương kia sau này xảy ra chuyện gì không?”
 
"Hắn làm sao vậy?"
 
“Quốc vương bị các cận thần lật đổ. Khi chạy trốn khỏi kinh thành, hắn đã nhờ một tráng sĩ giúp đỡ. Triệu cơ có biết tráng sĩ này là ai không?"
 
“Là ai?"
 
"Đó là trượng phu của nữ tử bị cạo tóc ngày hôm đó. Để trả thù cho thê tử của hắn, hắn đã giết vị quốc vương đang bỏ trốn chỉ bằng một nhát dao."
 
Triệu cơ tán thưởng: "Hay, hay, hay lắm! Quả là một hảo hán!"
 
Thái tử cười cười: "Triệu cơ chỉ nghe thấy câu này, làm sao có thể biết hắn là hảo hán?"
 
"Đối với thê tử hắn mà nói, hắn là nam tử tốt nhất thiên hạ."
 
“Vậy cô đối xử với Triệu cơ như vậy, cô có phải là hảo hán không?"
 
“Điện hạ đã dạy Triệu cơ khắc chữ và đọc sách, còn kể cho Triệu cơ nghe truyện cổ, Điện hạ cũng là hảo hán của Triệu cơ."
 
“Chỉ như vậy thôi sao?” Thái tử có vẻ không vui.
 
Giọng nói Triệu cơ càng ngày càng nhẹ nhàng: "Triệu cơ nói không đúng chỗ nào sao..."
 

Gia lệnh không dám chần chờ nữa, sợ một lúc sau tâm tình của Thái tử sẽ xấu đi, liền kịp thời nói: "Điện hạ, thần có việc cầu kiến Điện hạ!"
 
“Vào đi."
 
Cửa không đóng mà mở toang, gia lệnh bước vào, đứng đợi trước bình phong.
 
Triệu Chi Chi từ trên giường đứng dậy, lại bị Thái tử giữ lại: "Đi đâu?"
 
Triệu Chi Chi nói nhỏ: "Gia lệnh đại nhân đến gặp Điện hạ, hẳn là có chuyện quan trọng cần thương lượng, Triệu cơ tránh sang chỗ khác một chút."
 
Bên ngoài gió lạnh thổi qua.
 
Cơ Tắc đứng dậy, dùng chăn bông quấn chặt Triệu Chi Chi, "Nàng nằm xuống đây, cô đi một chút sẽ trở lại."
 
Cơ Tắc khoác áo ngoài ra khỏi phòng ngủ, gia lệnh theo sau: "Điện hạ, hôm nay người của Triệu gia đến, nói muốn gặp Triệu cơ, thần đã đuổi bọn họ trở về."
 
Y cố tình úp úp mở mở, Cơ Tắc vừa nghe đã hiểu ngay, lạnh lùng nheo mắt.
 
Gia lệnh không dám úp mở nữa, lập tức nói: “Triệu gia không biết lễ nghĩa, thế mà lại phái một tên tùy tùng tới gặp Triệu cơ, chuyện này khác gì phái một nô tỳ đi gặp Triệu cơ chứ? Nếu là thăm hỏi, họ nên cử người nhà đến gặp trực tiếp chờ đợi đã. Họ tưởng rằng Triệu cơ còn Triệu gia nữ nhi có thể tùy ý thao túng sao. Chắc là đã định chuyện gì đó nên mới phái một tên tùy tùng tới."
 
Cơ Tắc: "Chuyện này ngươi xử lý rất tốt."
 
Gia lệnh biết mình đã đuổi đúng người: "Đa tạ Điện hạ khích lệ, chỉ là không biết Điện hạ muốn làm gì với người Triệu gia?"
 
Cơ Tắc trầm tư.
 
Thật lâu sau, hắn khẽ mở môi mỏng: "Trở về ban thưởng, loại dùng để thưởng cho nô tỳ."
 
Gia lệnh kinh ngạc: "Điện hạ muốn ban thưởng như thế này cho người Triệu gia sao?"
 
“Triệu gia tạm thời không đủ tư cách làm nô bộc của cô, cô cũng không muốn để ý bọn họ.” Sắc mặt của Cơ Tắc vẫn như thường, nhàn nhạt nói: “Phần lễ ban cho nô bộc kia, lấy danh nghĩa Triệu cơ đưa qua."
 
Gia lệnh: "E rằng Triệu gia không nhận, nếu nhận thì chẳng khác nào thừa nhận toàn bộ Triệu gia là nô bộc của Triệu cơ sao?"
 
Cơ Tắc: "Cho nên ngươi phải đưa đi."
 
Gia lệnh ngay lập tức hiểu được, Điện hạ đang muốn y chạy vặt cho Triệu cơ. Y là gia lệnh của Đông Cung, đại biểu sau lưng là cái gì, người Triệu gia nhất định sẽ rõ.
 
Gia lệnh thở ra một hơi dài: "Tuân lệnh."
 
Triệu Chi Chi đợi trên giường đã lâu, gần như đã thiếp đi, rốt cuộc Thái tử cũng trở lại.
 
Thái tử chạm vào chăn bông, khí lạnh tiến vào, Triệu Chi Chi co người lại, Thái tử không lập tức ôm nàng mà đắp chăn thật kĩ lại.
 

Hắn nằm một lúc, sưởi ấm cái lạnh trên quần áo rồi đưa tay ra ôm nàng.
 
Chân tay Thái tử rất lạnh, Triệu Chi Chi rất sợ lạnh, nàng cảm thấy được Thái tử muốn ôm nàng nhưng không muốn làm nàng lạnh, cho nên mới dùng tư thế quái lạ này kẹp nàng trong ngực.
 
Triệu Chi Chi chủ động ôm tay Thái tử, thân nhiệt nóng bỏng của nàng áp lên người hắn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to của hắn, xoa liên tục để sưởi ấm. Nàng cũng duỗi thẳng chân, dùng chân đạp vào mu bàn chân hắn.
 
Cơ Tắc bật cười: "Nàng làm gì vậy?"
 
“Triệu cơ nóng, người Điện hạ rất mát mẻ."
 
Cơ Tắc trở mình nằm sấp, ôm nàng vào lòng: "Nóng thế nào?"
 
"Rất nóng, gần như đổ mồ hôi."
 
Cơ Tắc cố ý dùng tay lạnh đặt lên cổ nàng, Triệu Chi Chi rụt lại nhéo nhéo tay hắn: "Lạnh lạnh lạnh."
 
Cơ Tắc cười lớn, Triệu Chi Chi cũng không sưởi ấm cho hắn nữa, nàng im lặng trở mình.
 
Cơ Tắc sửng sốt, sau đó kéo nàng lại, nói nhỏ: "Sưởi ấm cho cô, cô sẽ không cười nàng nữa."
 
Lúc này Triệu Chi Chi mới duỗi tay ra, Cơ Tắc ôm nàng vào lòng.
 
“Trước kia cô đều ngủ một mình, không có ai làm ấm chăn cho cô.” Cơ Tắc hôn lên tai Triệu cơ, “Về sau, Triệu cơ làm ấm chăn cho cô, được không?”
 
Triệu Chi Chi: "Không phải có bình nước nóng sao?"
 
Cơ Tắc: "Cô không thích sử dụng cái đó."
 
Triệu Chi Chi đáp: "Vậy thì Triệu cơ sẽ làm ấm chăn cho Điện hạ."
 
Cơ Tắc chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Có phải sinh thần của Triệu cơ sắp tới rồi không?”
 
Triệu Chi Chi suýt chút nữa quên mất: "Hình như là vậy."
 
“Cái gì mà hình như chứ, có là có, không là không.” Cơ Tắc cũng không nhớ rõ đó là ngày nào, hắn chỉ thuận miệng hỏi gia lệnh, sau đó phân phó gia lệnh không được quên, đến lúc đó hãy nhắc hắn.
 
Nhưng bây giờ hắn muốn tự mình nhớ kỹ, những gì Triệu cơ đã nói với hắn, một khi đã nghe, hắn sẽ không quên.
 
“Ngày mười tháng mười.” Triệu Chi Chi thở dài, “Thời gian trôi nhanh quá, nháy mắt đã qua một năm nữa.”
 
Giọng nàng đột nhiên trở nên rất nhẹ: "Ngày Triệu cơ gặp được Điện hạ, tình cờ là ngày mười tháng mười." 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui