Bởi vì hai việc thích nhất, ăn uống, cũng đã ăn rồi, nhưng việc nam nữ, hiện tại lại không thể làm.
Vì vậy, hôm sau khi Cơ Tắc đọc xong vài cuộn thẻ tre, nóng lòng không chờ được hỏi Triệu Chi Chi còn thích làm gì nhất, Triệu Chi Chi trả lời: "Học chữ."
Nàng cảm thấy sau khi tới kỳ bản thân liền trở nên thông minh hơn, Thái tử hỏi nhiều lần như vậy, nàng đã có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó - Điện hạ là muốn làm gì đó với nàng cho nên mới hỏi đi hỏi lại nhiều lần như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện kỳ kinh đến, nàng và Thái tử Điện hạ đều bị dọa sợ. Bây giờ nàng đã lấy lại tinh thần, nhưng nàng cảm thấy hình như Thái tử Điện hạ vẫn chưa.
Thái tử Điện hạ ôm nàng như ôm một tiểu hài tử, từ khi hắn đến Nam Đằng Lâu ngày hôm qua, hắn vẫn luôn dõi theo và bảo vệ nàng.
Hắn còn luôn khen ngợi nàng, "Triệu cơ thật mạnh mẽ, chảy máu cũng khóc hay nháo, Triệu cơ là người ngoan nhất thiên hạ."
Nàng nghe lời khen ngợi của Thái tử, nàng cũng bắt đầu lâng lâng.
Thái tử Điện hạ nói không sai, nàng chảy máu còn có thể nhảy nhót, thật sự rất mạnh mẽ.
Khi đó Triệu Chi Chi nghĩ rằng tất cả nữ tử trên thế gian này đều sẽ trải qua kỳ kinh, không riêng gì một mình nàng.
Triệu Chi Chi cũng không cảm thấy mình khác với mọi người, ngược lại, nàng rút ra một kết luận rằng tất cả nữ tử trên thế gian này đều rất mạnh mẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng chỉ nghĩ, vì đó là một việc mạnh mẽ, tại sao thế nhân lại coi việc nữ tử đến kỳ là ô uế?
Trên đời này, việc mà nam nhân không làm được, tại sao lại coi là ô uế? Chẳng lẽ không nên xấu hổ về điều đó sao?
Nếu nam tử cũng đến kỳ, liệu thế nhân có còn nói rằng đây là việc ô uế không?
Trên đời này thường có rất nhiều chuyện khiến Triệu Chi Chi khó hiểu, trước đây nàng ở Triệu phủ không ai giải đáp cho nàng, bây giờ... Triệu Chi Chi nhìn Cơ Tắc đang tìm bút đao, lời nói đến bên miệng vẫn nuốt trở về.
Về sau lại hỏi.
“Triệu cơ đã khắc đẹp rồi!” Triệu Chi Chi rất hưng phấn. Sau khi được Cơ Tắc cầm tay dạy khắc một chữ, nàng nói: “Điện hạ, để Triệu cơ tự khắc.”
Cơ Tắc buông tay.
Triệu Chi Chi dùng bút khắc từng nét của con chữ kia lần nữa - -
Xấu trở lại rồi.
Xấu như nàng khắc trước đó, trực tiếp trở lại hình dạng ban đầu.
“Điện hạ vẫn nên tiếp tục dạy Triệu cơ đi.” Triệu Chi Chi chán nản đặt tay vào trong tay Cơ Tắc, để cho Cơ Tắc tùy ý nắm tay, sau đó nàng cầm bút đao.
Có vẻ chữ đã đẹp trở lại.
Lần này Triệu Chi Chi khó chịu. Đây là Thái tử Điện hạ viết, không phải nàng tự mình viết.
“Chỉ cần luyện tập nhiều hơn, nàng có thể khắc chữ đẹp rồi.” Cơ Tắc nắm tay nàng khắc mấy lần, động tác vô cùng kiên nhẫn: “Cần cù bù thông minh, người chậm chạp cần bắt đầu sớm.”
Triệu Chi Chi: "Điện hạ đang nói Triệu cơ là bổn điểu (*) sao?"
(*) Con chim nhỏ ngốc nghếch.
Cơ Tắc cười, hôn lên má nàng: "Triệu cơ muốn làm bổn điểu sao?"
Triệu Chi Chi trả lời: "Triệu cơ muốn làm bổn điểu có thể bay. Nếu nó không thể bay, vậy không cần làm bổn điểu nữa."
Cơ Tắc hướng dẫn nàng viết một chữ: "Cho dù Triệu cơ không thể bay, cũng không thành vấn đề, cô sẽ bế Triệu cơ lên."
Triệu Chi Chi nghiêm túc: "Vậy thì Triệu cơ không thể ăn nữa rồi, nếu ăn nhiều sẽ mập, Thái tử Điện hạ sẽ không bế nổi."
Cơ Tắc cười, đặt lên mặt nàng ba nụ hôn thật mạnh: "Dù nặng bao nhiêu thì cô cũng có thể cầm lên được, cô rất khỏe đấy."
Triệu Chi Chi chỉ vào một hàng chữ Cơ Tắc mới khắc, hỏi: "Điện hạ, dòng này đọc như thế nào?"
Cơ Tắc chỉ từng chữ một, dạy nàng: "Tiểu nhân mưu thân, quân tử mưu quốc, đại trượng phu mưu thiên hạ." (trích từ “Quỷ Cốc Tử”)
Triệu Chi Chi đọc lại: "Tiểu nhân mưu thân, quân tử mưu quốc, đại trượng phu mưu thiên hạ?"
Cơ Tắc: "Câu này có nghĩa là kẻ thiển cận chỉ tìm lợi cho bản thân mình, quân tử có thể tìm lợi ích vì đất nước, nhưng ngoài quân tử còn có những đại trượng phu hết lòng vì thiên hạ."
Triệu Chi Chi: "Triệu cơ hiểu rồi, Điện hạ muốn làm đại trượng phu."
"Triệu cơ thật thông minh."
“Nhưng không phải Điện hạ đã ngồi trên thiên hạ rồi sao?” Triệu Chi Chi khó hiểu, nhìn nghiêng về phía Cơ Tắc: “Điện hạ đã là Đế Thái tử rồi, tương lai sẽ trở thành Hoàng Đế, người trên thiên hạ này đều là thần dân của Điện hạ mà."
Giọng nói non nớt hồn nhiên của thiếu nữ khiến trái tim người khác vui sướng. Cơ Tắc lay lay Triệu Chi Chi trong vòng tay, nhẹ nhàng nói với nàng: "Bởi vì cái danh quân vương, là một cái danh giả không đáng giá, cái chính là phải xem lương thực của hắn có thể nuôi sống bao nhiêu bá tánh, pháp lệnh của hắn có thể thúc trụ được bao nhiêu quan viên, thiết kỵ của hắn có thể chinh phục được bao nhiêu tấc đất."
Hắn cầm tấm bản đồ tứ hải bên cạnh mở ra cho nàng xem: "Khi trên đó ở đây chỉ có một gia tộc, và mọi người chỉ biết đến Hoàng Đế mà không biết đến các quốc vương chư hầu, đó thật sự có thể coi là tứ hải nhập thành một, thiên hạ thần phục."
Khi Thái tử nói lời này, ánh mắt sắc bén như đại bàng, Triệu Chi Chi dường như nhìn thấy vẻ nghiêm nghị của Thái tử đang đứng trên xe đồng của vua và hướng kiếm về thế gian. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy những lời như vậy, cảm thấy rất mới mẻ, mặc dù lúc hiểu lúc không hiểu nhưng nàng biết rằng Thái tử chắc chắn đang nói về việc gì đó rất lợi hại. Còn lợi hại hơn việc các quốc vương chư hầu hàng năm tiến cống cho Đế Đài.
Cơ Tắc hoàn hồn sau đại kế xa xôi của mình, Triệu cơ đang dùng đôi mắt tròn xoe, ngây thơ và trong sáng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt của nàng rất chuyên chú. Khi hắn hạ mắt xuống, đôi mắt của hắn đã trở thành một làn nước nhẹ quanh gốc cây, nàng nhẹ nhàng vuốt ve hắn với đôi mắt trong sáng và sạch sẽ ấy.
“Điện hạ nhất định sẽ được như ý nguyện.” Nàng thậm chí còn không biết hắn sẽ làm gì, chỉ khẳng định một cách trẻ con.
Triệu cơ đã học được mấy chục chữ Nhã, thậm chí nàng còn không có đọc sách, nhưng hắn không hề chê nàng thiếu hiểu biết. Ngay cả khi nàng ấy không hiểu những gì hắn nói, hắn cũng muốn nói chuyện với nàng ấy nhiều hơn. Bộ dạng nàng lắng nghe hắn vô cùng nghiêm túc khiến hắn cảm thấy như thể những việc mà mình sắp làm như đã được định liệu trước.
Cơ Tắc tiếp tục nắm tay Triệu Chi Chi rèn chữ, "Về sau mỗi ngày cô đều sẽ dạy nàng học chữ."
Triệu Chi Chi thụ sủng nhược kinh: "Mỗi ngày đều dạy sao?"
“Mỗi ngày đều dạy.” Cơ Tắc sắp xếp thời gian trong đầu, “Dạy nàng trước khi đi ngủ, mỗi ngày dạy mười chữ, Triệu cơ có bằng lòng không?”
Triệu Chi Chi gật đầu lia lịa: "Bằng lòng, bằng lòng."
Nàng sợ Thái tử đổi ý nên ôm lấy hắn rồi hôn hắn, hôn chụt chụt ài cái, sau đó liền tạo ra một vết đỏ: "Điện hạ là người tốt nhất."
Cơ Tắc bị nàng hôn mặt đầy nước miếng, nhưng không hề khó chịu chút nào, rất vui vẻ: "Chỉ là học chữ mà thôi, vui như vậy sao?"
Thật ra ban đầu hắn đã hứa với nàng. Chỉ là sau đó lại quên mất.
Nàng vô cùng đáng thương viết đi viết lại hàng chục từ mà hắn đã dạy trước đây, hắn đã muốn dạy cho nàng những từ mới đã lâu, vẫn không có thời gian, luôn bị trì hoãn.
Cơ Tắc đã hạ quyết tâm lần này không thể quên: "Chờ nàng học hết những chữ Nhã, cô sẽ dạy nàng những thứ mà nàng muốn học, bất cứ cuốn sách nào nàng muốn đọc, cô sẽ tìm tới cho nàng."
Triệu Chi Chi bị tin vui lần lượt kéo tới làm cho choáng váng, chữ cũng không thèm khắc nữa, bỏ bút đao sang một bên, cả người treo trên người Thái tử.
Nàng dụi vào hắn, áp vào người hắn, cố gắng lấy lòng hắn, vui đến mức không thể nào diễn tả được.
Nàng thích tập khắc chữ, nàng cũng muốn đọc sách.
Nàng muốn đọc rất nhiều sách, nàng muốn biết thật nhiều nhiều điều. Chuyện này khiến nàng phấn khích hơn cả mỹ thực. Nàng không thể đi được ngàn dặm, nhưng nàng có thể đọc được ngàn dặm trong sách. Có lẽ câu trả lời cho những câu hỏi hóc búa và kỳ quặc trong đầu nàng có thể được tìm thấy trong sách.
“Mỗi ngày có thể học nhiều hơn vài chữ không?” Triệu Chi Chi khoa tay múa chân, “Triệu cơ muốn mỗi ngày học hai mươi chữ.”
Cơ Tắc nắm lấy tay nàng, "Nàng phải khắc những chữ mới mà nàng mới học mười lần mỗi ngày để làm quen với chúng. Nếu vậy nàng phải khắc hai trăm chữ mỗi ngày, ngón tay của nàng sẽ bị chai mất. Nếu ngón tay Triệu cơ bị mòn, cô sẽ đau lòng lắm, sẽ không dạy được nữa."
Triệu Chi Chi lập tức sửa miệng: "Vậy thì mỗi ngày mười chữ, hết thảy đều nghe theo Điện hạ an bày."
"Hôm nay còn học không?"
Triệu Chi Chi gật đầu: "Học."
Triệu Chi Chi đã học được mười bốn chữ mới hôm nay, vì Thái tử dạy nàng chỉ có mười bốn chữ. Thái tử nói hôm nay được rồi, từ mai chỉ dạy mười chữ, một câu dài đến đâu cũng chỉ được phép khắc mười chữ, bởi vì nàng muốn khắc mười chữ này cả trăm lần. Thái tử nói hắn sợ nàng sẽ mệt, nhưng hắn lại nói hắn rất nghiêm khắc, mỗi ngày nàng đều phải tự tay khắc chữ trăm lần để hắn xem qua.
“Từ nay về sau, nàng sẽ giống như hai vị tiểu vương tử, mỗi ngày đều trình bày công khóa về nhà trước buổi trưa, cô sẽ để gia lệnh đến Nam Đằng Lâu lấy.” Đôi môi mỏng của Thái tử mím lại làm ra vẻ lãnh đạm, “Nếu nàng lười biếng, nàng cũng phải bị trừng phạt.”
Triệu Chi Chi run run: "Sẽ bị phạt nặng sao?"
“Tất nhiên là sẽ bị phạt nghiêm khắc.” Thái tử ôm nàng lên giường lăn qua lăn lại, hắn còn cù nàng: “Phạt nàng làm chuyện ngày hôm đó.”
Triệu Chi Chi: "Chuyện gì vậy?"
Thái tử cắn tai nàng, nói cho nàng nghe.
Triệu Chi Chi sững sờ.
Hóa ra đó là việc nàng đã làm vào lần triệu tẩm cuối cùng của đêm hôm qua.
Hắn nói sẽ phạt nàng như vậy, nhưng đôi mắt hắn lộ rõ ý cười.
Thái tử Điện hạ thích lắm sao?
Hôm nay Triệu Chi Chi rất vui vẻ, nàng cũng muốn làm cho Thái tử vui vẻ.
Triệu Chi Chi không chút do dự cúi xuống.
“Triệu cơ, Triệu cơ..." Thái tử gọi nàng từng tiếng.
Triệu Chi Chi càng thêm cẩn thận và ôn nhu.
Ngoài phòng, Lan nhi lặng lẽ mang các tiểu đồng rời đi.
Lan nhi yên tâm: "Mặc dù giọng nói của Điện hạ không còn bình tĩnh như trước, thậm chí còn có phần run rẩy, nhưng ta có thể nghe thấy, giờ phút này, Điện hạ rất vui vẻ! Thật sự quá tốt!"
Các tiểu đồng khác phụ họa: "Thật tốt quá, thật tốt quá!"
Lan nhi kéo Chiêu Minh bên cạnh đang ôm vai: "Chiêu Minh công tử, Lan nhi sai rồi. Lan nhi không nên tự ý để ngài đi tìm mỹ nữ khác để Điện hạ giải tỏa phiền muộn. Ngài có thể đừng nói sai lầm của Lan nhi cho Triệu cơ biết được không, Lan nhi thích Triệu cơ, không muốn bị nàng ấy ghét."
Chiêu Minh nhắm mắt lại, coi như đồng ý.
Lan nhi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm tạ Chiêu Minh công tử."
Chiêu Minh chỉ vào những bóng người cách Nam Đằng Lâu không xa, "Những người đó giao cho ngươi, đừng để bọn họ quấy rầy hứng thú của Điện hạ."
Lan nhi tràn đầy khí thế: "Lan nhi hiểu rồi! Lan nhi sẽ không để người khác quấy rầy Triệu cơ và Điện hạ!"
Nói xong Lan nhi cùng một đám tiểu đồng nhanh chóng chạy xuống lầu.
Các mỹ nhân trốn trong bóng tối do thám tình hình đột nhiên bị một đám tiểu đồng đánh tới, người nào đó không để ý, kinh hãi ngã xuống đất, vừa định mắng, liền nhìn thấy mũ và xiêm y trên người tiểu đồng, lập tức im miệng.
Là tiểu đồng cung Kiến Chương.
Tiểu đồng của cung Kiến Chương, chỉ có Điện hạ được đánh mắng.
Phỉ cơ được Tôn thị nữ đỡ từ phía sau. Tôn thị nữ bị giáng xuống làm cung nhân đã sớm được Phỉ cơ có quan hệ mua lại làm người bên cạnh, hiện Tôn thị nữ đang là cung nhân hầu hạ bên cạnh Phỉ cơ. Mang danh là cung nhân nhưng Phỉ cơ không bao giờ để nàng ta làm việc nặng.
Phỉ cơ vẫn gọi nàng ta là tỷ tỷ, vẫn nghe theo lời nàng nói.
“Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, đi thôi.” Phỉ cơ có chút sợ hãi.
Tôn thị nữ siết chặt tay nàng: "Đừng sợ, có lẽ bọn họ tới đây là để chọn mỹ nhân mới cho Thái tử Điện hạ."
Nàng ta đẩy Phỉ cơ về phía trước, "Hãy đến chỗ họ, để họ nhìn thấy mỹ mạo của muội."
Phỉ cơ đành phải ngẩng mặt lên.
Tiểu đồng thậm chí không thèm nhìn nàng ta.
Da mặt Phỉ cơ mỏng, hai mắt đỏ hoe, đi tìm Tôn thị nữ: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ."
Tôn thị nữ sốt ruột đi đến trước mặt đám tiểu đồng, kéo Phỉ cơ bên cạnh họ đi: "Các ngươi nhìn nàng đi, nhìn một mình nàng thôi."
Lan nhi hét lên, "Lớn mật! Chỉ bằng ngươi mà cũng dám bức hiếp tiểu đồng của Thái tử Điện hạ!"
Tôn thị nữ lập tức buông ra, trong miệng thì thào nói: "Phỉ cơ cũng có thể hầu hạ Điện hạ tốt, các ngươi đưa nàng đến gặp Điện hạ đi."
Lan nhi đuổi bọn họ: "Các ngươi cút đi, đi xa ra! Đừng lại đây thám thính! Nếu có lần sau, ta sẽ bẩm lại với Thái tử Điện hạ!"
Các mỹ nhân tản ra như ong vỡ tổ.
Việc dòm ngó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu Thái tử biết chuyện, vậy sẽ trở thành một chuyện lớn.
Có lẽ các nàng sẽ bị phạt nữa.
“Điện hạ không muốn ta, ta sẽ không đi, ta muốn ở lại với tỷ tỷ.” Phỉ cơ khóc đến thương tâm, đôi hài của nàng trong lúc hỗn loạn bị giẫm chân mấy cái.
Tôn thị nữ thấp hèn hạ người lau hài cho nàng: "Ngươi tới bên cạnh Điện hạ, chúng ta cũng có thể ở bên nhau. Chỉ khi được hắn sủng ái, chúng ta có thể đứng trên Vân Đài các. Lúc ngươi khóc nhìn có phần giống Triệu cơ, lần sau ngươi khóc trước mặt Điện hạ, Điện hạ thích Triệu cơ, nhất định cũng sẽ thích ngươi."
Phỉ cơ khóc hỏi, "Chúng ta có thể ra ngoài không? Ta và tỷ tỷ cùng ra ngoài."
Tôn thị nữ nhìn nàng khóc, nàng ta cũng cũng rơi nước mắt: "Đi đâu được, đến mệnh còn không phải của mình thì biết đi đâu đây?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...