Kiều yếp

Lúc Triệu Chi Chi bình tĩnh lại, Thái tử đã hôn nàng rất lâu, rất lâu.
 
Lâu đến mức cổ nàng ngẩng lên đã đau nhức, nàng không nhịn được mà đẩy đẩy hắn, hắn mới dừng lại.
 
Thái tử ngồi xuống bên cạnh nàng, thở hổn hển lấy khăn lau miệng, ngoài miệng hắn đều là nước mắt nàng, trên mặt hắn còn dính... nước mũi của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Chi Chi lập tức lấy tay lau sạch, làm bộ như không nhìn thấy gì.
 
Thái tử nhéo nhéo mũi nàng, hừ hừ hai tiếng.
 
Hóa ra hắn đã sớm biết chuyện nước mũi.
 
Hắn lấy khăn ăn lau mặt, sau đó lau tay cho nàng, cuối cùng gấp lại xì mũi cho nàng: "Thật là không làm người ta bớt lo. Ngay cả ác mộng cũng bị dọa khóc, rốt cuộc nàng mơ thấy gì vậy?"
 
Triệu Chi Chi dùng sức xì mũi, nhẹ giọng nói: "Không nhớ rõ."
 
Thái tử bán tín bán nghi nhìn chằm chằm nàng: "Nàng mơ thấy chuyện tối hôm qua sao?"
 
Triệu Chi Chi gật đầu lia lịa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao cũng là do chuyện xảy ra đêm qua nên mới gặp ác mộng. Không tính là nói dối.
 
Nàng nhớ đến kỳ.
 
Triệu Chi Chi mím môi như đang suy tư gì đó.
 
Trong lòng Cơ Tắc hụt hẫng.
 
 "Cô còn không biết ngươi sẽ đột nhiên..." Không chỉ có Triệu cơ sửng sốt, mà đến hắn cũng bị dọa tới nơi.
 
Triệu cơ sợ bị hắn làm chết, hắn cũng sợ Triệu cơ chết.
 
Khi đó, hắn còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ chạm vào nàng nữa.
 
Mãi cho đến khi các ngự y đến, trái tim kinh hoàng của hắn mới ổn định một chút.
 
Cơ Tắc kéo cánh tay của Triệu Chi Chi, ý bảo nàng dựa vào gần hơn: "Chỉ là kỳ kinh, sẽ không bị bệnh hay chết, đừng sợ."
 
Triệu Chi Chi thuận theo mà dựa qua, thừa nhận sai lầm của mình: "Tối hôm qua làm Điện hạ sợ hãi rồi."
 
Cơ Tắc khẩn trương nhìn nhìn nàng: "Cô không sợ, hơn nữa cô cũng không giống nàng, động một chút là sợ chết."
 
Ngự y nói rằng Triệu cơ là lần đầu tiên kỳ đến, điều đó bình thường đến nỗi không đáng bị choáng ngợp.
 
Bởi vì hắn cũng sợ hãi, cho nên Triệu cơ nói gì hắn cũng đồng ý. Nàng nói rằng nàng sẽ trở lại Nam Đằng Lâu, hắn liền đưa nàng trở lại.
 
Hắn đã bị nhiễm sự ngốc nghếch của Triệu cơ, hắn cũng biến thành một tiểu tử ngốc nghếch.
 
Cơ Tắc cúi đầu nhìn Triệu cơ, hắn tiếc mình không có muội muội, chỉ có mấy tỷ tỷ. Nếu hắn có muội muội, một muội muội trạc tuổi Triệu cơ, ít nhất hắn cũng biết có thể nhờ người hỏi thăm, một nữ tử lần đầu tiên tới kỳ nên trấn an thế nào. 
 
Triệu cơ lúc này giống như một quyển Vô Tự Thiên Thư, hắn vừa mới mở ra trang đầu tiên của quyển sách này, cái gì cũng mới mẻ, hắn chưa từng nhìn thấy. Những kiến ​​thức và kinh nghiệm trong quá khứ của hắn đều vô dụng.
 

Cơ Tắc ngây ra, Triệu Chi Chi cũng ngẩn người.
 
Nàng đã hồi phục sau cơn ác mộng. Khóc thì cũng khóc xong rồi, đầu óc cũng thanh tỉnh.
 
Thái tử nhắc đến những gì đã xảy ra đêm qua, đầu óc nàng bây giờ tràn đầy những chuyện ấy.
 
Nàng cảm thấy xấu hổ về chính mình.
 
Ai lại nghĩ rằng đổ nhiều máu như vậy là kỳ chứ.
 
Nàng khóc rất dữ dội. Thái tử chạm vào nàng một cái nàng run rẩy không ngừng, mọi lời hắn dỗ nàng, nàng đều không nghe. Nàng gần như đã kể với họ rằng Thái tử là kẻ giết người.
 
Thật may mắn vì đã nhịn lại được.
 
Triệu Chi Chi vì chuyện kỳ kinh của mình mà sợ hãi một ngày, thậm chí còn không muốn ăn.
 
Từ nhỏ nàng đã sợ chuyện này, nô tỳ trong phủ lần nào tới đều cũng bị dơ xiêm y, sau đó ôm bụng kêu đau.
 
Khi được đưa đến Vân Đài các, nàng vẫn chưa tới kỳ, lúc đó may mắn nàng không phải chịu đau khổ, thà cả đời này nàng không đến cũng tốt hơn.
 
Nàng không ngờ kỳ kinh đầu tiên của mình lại đến không đúng lúc... Thế nhưng lại là trên giường của Thái tử.
 
Triệu Chi Chi xấu hổ đến mức nàng không thể chờ được, muốn đào một cái lỗ để chui vào.
 
Thái tử lúc này hỏi nàng: "... Triệu cơ năm nay bao nhiêu tuổi rồi, thật sự đến tuổi cập kê rồi sao?"
 
Triệu Chi Chi xấu hổ đến hai lỗ tai đỏ bừng, "Triệu cơ không có lừa Điện hạ. Năm ngoái Triệu cơ gặp Điện hạ là đã cập kê rồi, năm nay đã gần mười sáu."
 
 Thái tử sờ sờ mặt của nàng: "Đã gần mười sáu à."
 
Triệu Cho Chi vùi mặt vào trong cánh tay của hắn, giọng nói rầu rĩ "Là đại cô nương."
 
Nhiều người đã có thể sinh hài tử sớm hơn hai năm, nhưng giờ nàng vừa mới tới kỳ. Nói gì đi chăng nữa, nàng cũng không tính là một đại nương.
 
Nàng không biết tại sao kỳ kinh lại đến muộn như vậy, có lẽ là vì nàng đã uống rất nhiều chén thuốc sắc ở Triệu phủ.
 
“Nào, để cô nhìn kỹ một chút.” Thái tử nói với nàng.
 
Triệu Chi Chi không chịu ngồi lên người hắn, vì nàng sợ vô tình làm bẩn quần áo của hắn.
 
Thái tử không ép nàng, nhẹ giọng hỏi nàng: "Còn chảy máu sao?"
 
Mặt nóng Triệu Chi Chi như lửa đốt, nàng gật đầu.
 
Cái ôm của Thái tử càng mạnh, nàng nghe thấy giọng nói của hắn có chút run: "Đừng sợ, đừng sợ, vài ngày nữa sẽ không chảy nữa."
 
Nàng cảm thấy Thái tử có vẻ như còn sợ hãi hơn nàng.
 
Triệu Chi Chi khẽ nhìn lên, chỉ thấy hàng lông mi đang chớp chớp của Thái tử, đã bị một tay hắn kéo vào trong lòng.
 
Thái tử dường như không muốn nàng nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này.
 
Triệu Chi Chi không dám nhìn loạn, nàng nhìn chằm chằm vào rìu đồng thêu trên quần áo của Thái tử, nói nhỏ: "Điện hạ không cần lo lắng cho Triệu cơ, Triệu cơ không sao cả."

 
Thái tử không đáp, cứ xoa xoa vai nàng.
 
Cơ Tắc không biết mình bị làm sao.
 
Khi không có Triệu cơ ở bên, hắn chỉ tự hỏi không biết nàng có còn khóc không, thậm chí hắn còn nghĩ đến khoảng thời gian vui vẻ với Triệu cơ. Ngay khi ôm Triệu cơ, hắn ôm lấy thân thể thơm tho mềm mại của nàng, có thể hôn và ôm nàng, nhưng hắn bắt đầu cảm thấy áy náy.
 
Triệu cơ sợ hãi quá nhiều!
 
Hắn thậm chí còn bỏ mặc nàng một mình đối mặt với những chuyện khủng khiếp.
 
“Cô đã hỏi ngự y, khi kỳ kinh của nữ tử đến, khoảng ba bốn ngày là hết.” Cơ Tắc dường như đang nói với Triệu cơ, nhưng cũng giống như đang nói với chính mình: “Mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”
 
“Triệu cơ sẽ chịu được.” Triệu Chi Chi đáp.
 
“Cô sẽ chăm sóc nàng.” Cơ Tắc nói chắc nịch, “Cô sẽ ở lại Nam Đằng Lâu và sẽ không đi đâu cả.”
 
Triệu Chi Chi sửng sốt: "Nhưng mà Triệu cơ không thể hầu hạ Điện hạ được." Nàng nghĩ đến chuyện hoàng sợ gì đó, run run hỏi: “Chẳng lẽ Điện hạ muốn Triệu cơ hầu hạ sao…”
 
“Không cần nàng hầu hạ.” Cơ Tắc vội vàng nói.
 
Triệu Chi Chi tri kỷ hỏi: "Có muốn các mỹ nữ khác đến Nam Đằng Lâu làm bạn với Điện hạ không?"
 
“Không cần, cô cũng mệt rồi, chỉ cần nghỉ vài ngày thôi.” Một nét ửng hồng thoáng qua trên mặt Cơ Tắc, “Khi nào Triệu cơ ổn, cô sẽ bồi bổ từ người Triệu cơ.”
 
Mặt Triệu Chi Chi càng đỏ hơn: "Vâng, Triệu cơ sẽ chuẩn sẵn sàng."
 
Lung cung nữ vào phòng đổi quần áo tắm rửa cho Triệu cơ, Cơ Tắc đang đợi bên cạnh.
 
Trong phòng Triệu Chi Chi không có bình phong, Cơ Tắc chỉ có thể quay lưng lại, thầm nghĩ lát nữa sẽ có người đem bình phong đến phòng Triệu Chi Chi.
 
Huân hương trong phòng đặc quánh, Triệu Chi Chi mới quay lại với Cơ Tắc.
 
“Sẽ đổi sau hai canh giờ nữa.” Triệu Chi Chi nói với Cơ Tắc.
 
Cơ Tắc nắm lấy tay nàng: "Triệu cơ vất vả rồi."
 
Triệu Chi Chi: “Triệu cơ không vất vả, là Lưu a mỗ vất vả."
 
“Đều vất vả.” Cơ Tắc nói.
 
Triệu Chi Chi mừng rỡ: "Cũng may là có Lưu a mỗ, nếu không không biết nên giải quyết như thế nào."
 
 Nếu là một năm trước, khi nàng tới kỳ, có lẽ nàng sẽ không có một bộ quần áo để đổi.
 
Triệu Chi Chi bắt đầu cảm thấy "tai họa" ập đến bất ngờ này không đáng xấu hổ nữa, ít nhất bây giờ nàng không lo cơm ăn áo mặc, còn có người hầu hạ.
 
Hơn nữa, còn có Chíp Chíp...
 
Triệu Chi Chi nhanh chóng nhìn trộm Cơ Tắc, người đang ra lệnh hòa thượng hầu hạ đồ ăn nóng cho nàng, Thái tử Điện hạ đến gặp nàng, còn nói muốn chăm sóc nàng, thật là ôn nhu.

 
Hắn rất khác với chàng Thái tử hung mãnh và bất cần trong đêm.
 
Bởi vì có Cơ Tắc bên cạnh nhìn chằm chằm, Triệu Chi Chi không dám cũng phải đói bụng.
 
Đầu tiên, nàng uống một bát canh thịt cho ấm bụng, Cơ Tắc múc một thìa đưa lên môi nàng, còn lại một bát nhỏ nên Cơ Tắc đã uống sạch.
 
“Không thể lãng phí.” Cơ Tắc hơi xấu hổ khi nhận ra mình đã ăn đồ ăn thừa của Triệu cơ, nhưng khi hắn ăn thịt bò hun và canh với cơm còn sót lại của Triệu cơ thì rất thuận tay.
 
Triệu Chi Chi cho rằng hắn cũng đói bụng, "Có muốn đem thêm một phần ăn nữa không?"
 
Cơ Tắc xua tay, "Không đói, cô không đói."
 
Hắn thực sự không đói.
 
Giữa trưa đã ăn ba bát cơm và hai cân thịt.
 
Chỉ là khi nhìn Triệu cơ ăn cái gì đó, hắn lại cảm thấy thèm thuồng.
 
Triệu Chi Chi cố ý để lại một nửa thức ăn, cố gắng không để nước miếng dính vào, giả bộ mình không ăn vô, "không ăn, không ăn nữa."
 
“Cô ăn, để cô ăn.” Cơ Tắc táo bạo một hơi ăn sạch.
 
Triệu Chi Chi che miệng cười trộm.
 
Một bữa cơm nhanh chóng xong xuôi, ăn xong hai người rửa tay, nằm lại trên giường.
 
Giường của Triệu Chi Chi không lớn bằng giường của Cơ Tắc, Triệu Chi Chi nhìn Thái tử bên cạnh, Thái tử nằm trên giường nàng, không thoải mái lắm, nói: "Đổi giường lớn hơn đi."
 
Nàng đồng ý: “Nghe lời Điện hạ."
 
Cơ Tắc chỉ bụng nàng: "Đau không?"
 
"Không đau."
 
"Nếu đau, hãy nói với cô, cô sẽ xoa bụng cho nàng."
 
Triệu Chi Chi không biết tại sao đau là phải xoa bụng, nàng mờ mịt đồng ý: "Được rồi, Triệu cơ chờ Điện hạ xoa bụng."
 
Sau đó chưa kịp đợi đau, Thái tử đã đưa tay xoa bụng nàng.
 
Tay hắn ấm áp, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, Triệu Chi Chi híp mắt thoải mái.
 
Nàng dựa đầu vào hắn: "Cảm tạ Điện hạ, Triệu cơ rất thích Điện hạ xoa bụng."
 
Cơ Tắc cảm thấy như mình đã làm được điều gì đó to tát, rõ ràng là chuyện nhỏ không tốn sức gì, khi Triệu cơ nói ra một câu mềm như bông, trái tim hắn như vỡ ra
 
“Ngày mai cũng xoa cho nàng.” Cơ Tắc vui vẻ hôn lên trán Triệu Chi Chi, “Ngày mốt cũng sẽ xoa, ngày nào cũng xoa cho nàng.” 
 
Triệu Chi Chi cho phép mình tham lam nhận lấy: "Vậy thì bụng của Triệu cơ sẽ chỉ có Điện hạ xoa."
 
Lòng Cơ Tắc càng thêm rạo rực, như chìm trong ấm mật, ngay cả cổ họng cũng bị bóp nghẹt, nhẹ giọng nói: "Vậy cô cũng chỉ xoa bụng cho Triệu cơ thôi."
 
Triệu Chi Chi an tâm hưởng thụ đãi ngộ được xoa bụng: "Triệu cơ nhớ rồi."
 
Triệu Chi Chi được xoa xoa, ngủ một giấc liền bị động tĩnh bên ngoài hấp dẫn.
 
Cung nhân cung Kiến Chương đến, chuyển đến rất nhiều đồ vật.
 
Ngoại trừ một tấm bình phong, mọi thứ khác đều là sách và đồ vật hàng ngày của Thái tử, thậm chí cả những tiểu đồng ở cung Kiến Chương cũng được đưa đến đây.
 

Lúc này Triệu Chi Chi mới tin rằng Thái tử nói muốn ở lại Nam Đằng Lâu chăm sóc nàng, là hắn thật sự muốn ở cùng nàng, không chỉ là nói suông.
 
Triệu Chi Chi không muốn trở thành tội đồ làm hại dân hại nước, nàng biết Thái tử rất bận, còn nhiều việc đang chờ hắn làm.
 
Nàng nghĩ hắn sẽ ở lại với nàng nhiều nhất là một canh giờ, nhưng nàng lại không nghĩ rằng hắn sẽ ở đây cả ngày.
 
“Điện hạ lại xin nghỉ sao?” Triệu Chi Chi không ngủ, xốc lại tinh thần.
 
“Ngày nghỉ tắm gội.” Cơ Tắc nói với nàng, “Về sau mỗi tháng cô đều có bốn ngày nhàn rỗi. Triệu cơ có vui không?”
 
Triệu Chi Chi mờ mịt ngẩn ra: “Vui.” Tại sao phải vui?
 
Cơ Tắc: “Cô biết Triệu cơ nhất định sẽ rất vui.” Khẳng định nàng đã muốn quấn lấy hắn từ lâu rồi, quấn qua quấn lại, quấn từ sáng đến tối.
 
Cơ Tắc thay đổi tư thế nằm, đặt Triệu Chi Chi tới trước người mình, hắn nghiêng nửa người, một bên nhìn những chiếc thẻ tre trên đầu giường, một bên ôm Triệu Chi Chi vào lòng.
 
Rốt cuộc Triệu Chi Chi không ngủ được nữa.
 
Cơ Tắc cũng không muốn nàng ngủ nữa.
 
Ngủ nữa, buổi tối làm sao mà ngủ được?
 
Cơ Tắc đặt thẻ tre vừa nhặt được xuống, hắn hỏi: "Triệu cơ thích làm việc gì nhất?"
 
Triệu Chi Chi suy nghĩ một chút, "Ăn..." Dư quang nhìn thoáng qua ánh mắt lưu luyến của Thái tử, nói: “Và làm chuyện nam nữ với Điện hạ."
 
Cơ Tắc kinh ngạc: "Thật sao?"
 
Đương nhiên Triệu Chi Chi phải nói: "Thật."
 
Viên đá trong lòng Cơ Tắc được buông xuống: “Cô cũng thích làm chuyện nam nữ với Triệu cơ.” Hắn thành thật nói với nàng, “Cô rất thích cơ thể của Triệu cơ.”
 
Triệu Chi Chi: "Điện hạ thích là tốt."
 
Cơ Tắc: "Triệu cơ có thích cô hôn mình không?"
 
Triệu Chi Chi tưởng mình nghe nhầm.
 
Cơ Tắc xoay mặt nàng lại, nghiêm túc hỏi lại câu hỏi: "Nói cho cô, Triệu cơ có thích cô hôn không?"
 
Triệu Chi Chi sững sờ.
 
Hóa ra không phải nghe nhầm.
 
Đôi mắt của Thái tử, đen nhánh trầm lắng, quyến rũ hồn người, giờ phút này tầm mắt của hắn đều đặt trên mặt nàng.
 
Tim Triệu Chi Chi đập lỡ một nhịp, nhẹ giọng nói: "... Thích."
 
Cơ Tắc vùi vào giữa mái tóc của Triệu Chi Chi, khóe mắt và lông mày đều là sự thỏa mãn ngây ngô: "Triệu cơ thích là tốt."
 
Chờ nàng lên một chút, hắn sẽ làm nàng càng thích hơn.
 
Hắn đã nghĩ xong xuôi việc nuôi nàng thế nào.
 
Hắn phải dùng tình yêu nuôi nàng, thân thể nàng là của hắn, sẽ luôn là của hắn, nhưng như vậy còn chưa đủ, hắn muốn trái tim nàng cũng là của hắn. Nữ nhân yêu nam nhân như thế nào, nàng nên yêu hắn như thế ấy.
 
Nàng sẽ học được, hắn sẽ dạy nàng. 
 

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui