Nước Triệu đổi vua mới, quân Ân rút lui về Đế Đài, tin Triệu vương mới dâng mười hai thành trì lên Đế Đài lan truyền khắp các nước chư hầu. Một số người nói nước Triệu hèn nhát, một số khác lại nói rằng nước Triệu báo ơn Ân vương thất. Triệu Tề đã chiến một trận, Ân vương thất đã bảo toàn cho nước Triệu, nước Triệu dùng mười hai tòa thành trì báo đáp Ân vương thất là lời cảm tạ hợp tình hợp lý.
Trước đây, vì quân Ân không muốn rút quân khỏi lãnh thổ nước Triệu, các gian sòng bạc từ các nước khác nhau đã đặt cược vào việc này, đặt cược Ân vương thất sẽ nuốt chửng nước Triệu trong vòng vài tháng. Bây giờ quân Ân rút đi, cuộc cá cược không còn nữa. Sự chú ý của mọi người chuyển từ việc rút quân sang yến tiệc cuối năm ở Đế Đài. Mọi người đặt cược năm nay sẽ có vài quốc vương nước chư hầu sẽ tham dự tiệc của Đế Đài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến tiệc tập trung các nước chư hầu là tiệc truyền thống giữa Hoàng Đế và các nước chư hầu, đại biểu sự đầu hàng của các nước chư hầu với Hoàng Đế và cống nạp năm nay lên Đế Đài. Mặc dù yến tiệc đại biểu cho lòng đầu hàng đã biến mất từ lâu, nhưng ngoài mặt vẫn cần phải được thực hiện. Mỗi một đời Hoàng Đế, mỗi năm đều tổ chức yến tiệc, nhưng số lần tổ chức thành công là rất ít, trừ lúc Đế Thái tử đăng cơ năm ấy, các quốc vương nước chư hầu tụ họp gặp nhau vì mặt mũi. Còn những thời điểm khác khác cũng rất ít khi có thể tập hợp đủ người, người này tới thì người kia không tới.
Mặc dù vậy, mỗi năm vẫn luôn có một hoặc hai yến tiệc. Ngay cả khi không đi yến tiệc, cống phẩm hàng năm vẫn sẽ được trình lên. Khi đến lượt Ân vương thất tiến vào Đế Đài, tình hình còn tệ hơn. Khi Hoàng Đế đăng cơ, yến tiệc không ai hưởng ứng, cũng không có người cống nạp hàng năm, liên tiếp ba năm liền, năm nào cũng vậy. Mãi cho đến năm nay, Ân vương thất xuất quân giúp nước Triệu đẩy lùi quân Tề.
Chuyện về yến tiệc cuối năm của Đế Đài lại một lần nữa được đặt ra trước mặt quốc vương các nước chư hầu, việc có nên đi dự tiệc hay không cũng đã trở thành tâm điểm trong các cuộc tranh luận gần đây giữa các đại thần các nước.
Triệu vương nhất định sẽ tới yến tiệc, vậy bọn họ có đi không?
Bọn họ xem như đã chứng kiến trận chiến của Triệu Tề lần này. Tác phong của Ân vương thất vẫn giống như trước đây, giống như một tên hãn phỉ, không có một chút tinh thần trọng nghĩa mà một Hoàng Đế nên có. Ân vương thất trị vì Đế Đài nhưng không làm theo thông lệ, vốn Đế Đài được cho là để duy trì hòa bình cho các nước chư hầu nay đã trở thành một người giúp việc tốt, giúp đỡ bất cứ ai thân cận. nước Tề đã bị tổn thất lớn.
Cố ý cô lập Ân vương thất để không cho Ân vương thất sắc mặt tốt, không công nhận bọn họ là Hoàng Đế chủ của Đế Đài, đương nhiên có thể thành công một thời gian, nhưng nếu kết thân với Ân vương thất sẽ nhận được nhiều lợi ích từ nó, tại sao không làm như vậy? Nếu nước Triệu có thể dùng một cuốn tấu thư để đổi lấy sự giúp đỡ của Đế Đài, vậy thì bọn họ cũng có thể học hỏi từ nước Triệu.
Sau khi Triệu vương tuyên bố sẽ đi yến tiệc cuối năm, Tề vương là người thứ hai cho Đế Đài thấy ông ta sẽ đi yến tiệc.
Tề vương bại trận, mất ba thành, ba thành này chẳng là gì so với mười hai thành mà nước Triệu dâng cho Đế Đài, nhưng đối với Tề vương mà nói chẳng khác nào là cắt thịt trong lòng. Mất thành là chuyện nhỏ, tại sao mất thành mới là mấu chốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thành trì nước Triệu do chính Triệu vương dâng lên, thành trì nước Tề bị là do bị cướp phá. Giữa hai người có một sự khác biệt rất lớn.
Nguyên khí của nước Tề đã bị tổn thất rất nhiều bởi trận chiến này. Cao tể tướng đề nghị Tề vương cuối năm đến yến tiệc của Đế Đài, hoặc ông ta có thể thương lượng với Đế Đài để thu hồi lại ba thành.
Làm thế nào để tiếp cận Ân vương thất đã trở thành một vấn đề quan trọng trong thương triều nước Tề. Trước kia ai cũng không nghĩ tới việc lấy lòng Ân vương thất, hiện tại luận bàn mới phát hiện, xem ra có chút khó khăn.
Trực tiếp lấy lòng Hoàng Đế, không quá thực tế. Mọi người đều biết Hoàng Đế Cơ Trọng Kha trừ chiến đấu ra thì dường như không có sở thích nào khác.
Lấy lòng trọng thần Quý Hành của Hoàng Đế cũng không quá khả thi. Quý Hành có tiếng là một con sói độc ác ở nước Ân, để có được đến trước mặt y thì phải cắt một ít da thịt.
Cuối cùng, có người gợi ý bọn họ có thể cố gắng lấy lòng Đế Thái tử.
Mọi người lại càng im lặng.
Tuy vị này trẻ tuổi nhưng trình độ ứng phó cũng khó, còn không thể phân cao thấp với hai người trước.
Nghị luận một hồi, mọi người mới phát hiện người Ân tuy có danh liều lĩnh, nhưng Ân vương thất lại trên dưới một lòng, tìm chỗ để phá hoại thật sự không dễ dàng chút nào.
Ngay khi mọi người đang hết đường xoay xở, bỗng có người nói: "Nghe nói Đế Thái tử có vị sủng cơ tên là Triệu cơ. Theo lời thương nhân hay lui tới nói, vị Triệu cơ này rất được Đế Thái tử sủng ái. Đế Thái tử từng vì nàng mà mở cổng Vân Đài các chỉ để cho người vào kể truyện cổ cho nàng nghe.”
"Một nữ tử, có hiệu quả không?"
“Thì phải thử một chút."
Mọi người nghĩ lại cũng thấy đúng, thử trước một lần rồi nói. Nếu nàng có thể nói vài lời hay ho cho nước Tề trước mặt Đế Thái tử, có lẽ Đế Thái tử sẽ động lòng, đến lúc đó thuyết phục Ân vương thất trả lại thành trì cũng sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa lấy lòng một nữ tử không cần tốn nhiều công sức gì, đơn giản hơn rất nhiều so với việc trực tiếp lấy lòng Thái tử.
Cuộc thảo luận ở nước Tề đang diễn ra sôi nổi, mà ở Đế Đài cách đó hàng nghìn dặm, Triệu Chi Chi, người mơ màng trở thành tâm điểm chú ý của Tề thần, vừa thức dậy sau khi chợp mắt ngủ trưa.
Vừa tỉnh dậy đã hắt xì ba cái liên tiếp.
Triệu Chi Chi sờ sờ mũi, hẳn là Thái tử Điện hạ đang nhớ nàng.
Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, Triệu Chi Chi thành thật mặc áo khoác lông cừu, chân đi hai chiếc tất, trong tay ôm bình nước nóng. Nô tỳ chải đầu cho nàng, mái tóc đen chải thẳng mượt, lười biếng lòa xòa nằm sau vai, không có vén lại, cũng không có cài trâm.
Trước mặt nàng là những đặc sản khác nhau do Triệu Xu và Triệu Sóc đưa tới. Của Triệu Xu là một khúc vải Khuất Nguyên (*), được làm từ chất liệu may mặc của nước Triệu do Tôn Quán mang về, màu sắc tươi sáng. Nàng cắt một khúc cho chính mình, sau đó cắt chính xác một chiếc cho Triệu Chi Chi. Còn Triệu Sóc không chỉ gửi váy, mà cái gì cũng có.
(*) Một phong cách của Hán phục.
Sau khi vui vẻ kiểm tra lễ vật, Triệu Chi Chi sắp xếp quà gọn gàng rồi cho tất cả vào rương gỗ lớn của nàng.
Lan nhi và những người khác đã đợi ngoài cửa từ lâu, mười mấy cái đầu nhỏ không ngừng chui tới.
Triệu Chi Chi vẫy tay: "Nào."
Các tiểu đồng liền ùa vào.
Sau khi học tất cả các Hán tự, nàng đã có thể thành thạo dạy các tiểu đồng học Hán tự. Mấy ngày nay, nàng tình cờ phát hiện ra một niềm vui mới, đó là đoán chữ.
Triệu Chi Chi, người vẫn thường khắc chữ như bình thường, sau khi thành thạo tất cả Hán tự liền không tránh khỏi trở nên lười biếng. Hán tự khó học, thậm chí còn khó khắc hơn. Nếu có thể chia chữ thành các ký tự đơn giản dễ hiểu thì tốt hơn rồi.
Ngày hôm qua, nàng buồn chán còn cố ý khắc một nửa chữ đưa cho Lan nhi đoán, vậy mà Lan nhi cũng đoán được hết.
Nàng gọi những tiểu đồng khác đến và cho chúng xem một nửa chữ mà nàng đã dạy chúng. Các tiểu đồng cũng giống Lan nhi, tất cả đều đoán được.
Triệu Chi Chi chơi trò đoán chữ này rất vui, nàng không khỏi nghĩ, nếu viết một nửa chữ có thể nhận ra, tại sao phải viết đầy đủ? Tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm nan tre, nếu mỗi người chỉ khắc được một nửa Hán tự thì có thể khắc được nhiều chữ hơn trong cùng một thời gian. Một bài văn khắc hai cuốn thẻ tre, chỉ cần một cuốn là xong!
Chơi đoán chữ rất vui, Triệu Chi Chi nói với Triệu Xu về ý tưởng vui vẻ này. Nàng cố ý viết một bức thư chỉ có một nửa nét Hán tự, viết xong còn cố ý hỏi Triệu Xu nàng có hiểu không?
Triệu Xu hồi âm nói nàng có thể hiểu được, nhưng rất khó đọc, chữ viết của nàng vốn đã xấu, nửa nét chữ cong cong quẹo quẹo càng khó nhận ra.
Triệu Chi Chi viết lại một lần nữa, nói với Triệu Xu gần đây Thái tử đã khen ngợi nàng có tiến bộ, hơn nữa còn tỏ vẻ sau này sẽ chỉ viết thư bằng nửa nét chữ.
Sau đó Triệu Xu trả lời lại là bài văn chỉ có nửa nét Hán tự. Cho tới bây giờ, Triệu Chi Chi vẫn chưa đọc được bài văn này của Triệu Xu.
Có thể hiểu được các từ, nhưng không hiểu được bài văn.
Triệu Chi Chi lại đặt bài văn được khắc một nửa nét Hán tự của Triệu Xu xuống, cuối cùng nàng đã hiểu được. A tỷ thích văn chương cao thâm khó đoán, a tỷ làm văn cũng cao thâm khó đoán, Một câu lặp đi lặp lại ba lần khiến người khác chóng mặt, những bài văn tương đương đúng chính là những gì a tỷ có trong đầu.
Triệu Xu đã đọc những quyển văn mà Triệu Chi Chi tìm cho nàng từ Giáp Quán, Triệu Xu đọc đến mức nghiện, còn Triệu Chi Chi lại không thể đọc một quyển nào.
Triệu Chi Chi quyết tâm tiếp tục kế hoạch đoán chữ của nàng.
“Thêm một nét nữa còn có thể nhận ra không?” Triệu Chi Chi thêm một nửa nét ngẫu nhiên vào.
Tiểu đồng đồng thanh: "Có."
Triệu Chi Chi nghĩ đến lời Thái tử nói tối hôm qua: "Bọn họ có thể nhận ra một nửa Hán tự là bởi vì bọn họ vốn đã biết Hán tự này. Nếu bọn họ không biết Hán tự này thì sao? Nàng xóa đi một nửa, bọn họ có thể nhận ra không?”
Để kiểm chứng lời Thái tử nói, hôm nay Triệu Chi Chi không cho đoán Hán tự quen thuộc, mà là cho những Hán tự mà bọn tiểu đồng chưa từng học.
Cuối cùng, như lời Thái tử nói, lần này các tiểu đồng không thể nhận ra.
Mong muốn của Triệu Chi Chi là mọi người cùng nhau lười học Hán tự đã không trở thành hiện thực.
Lúc hoàng hôn, Cơ Tắc trở về, không thấy Triệu Chi Chi ở bậc thang. Hắn vừa nhìn liền đoán chắc hẳn là nàng đang xóa nửa nét Hán tự đi.
Một khi Triệu cơ chán nản, nàng sẽ không còn tâm trạng đợi hắn ở cổng cung Kiến Chương.
Cơ Tắc lặng lẽ bước vào Bính điện, thấy Triệu Chi Chi đang vùi đầu vào khắc những nét Hán tự của nàng, bơ phờ uể oái, có vẻ như đã phải chịu một đả kích nào đó.
Nàng khắc rất nhiều Hán tự chỉ còn một nửa nét, trừ đi một nét Hán tự này, lại thêm một nét Hán tự kia, không giống như chữ, càng giống như tranh hơn.
Cơ Tắc đứng sau Triệu Chi Chi, đọc từng dòng chữ nàng khắc cho vui.
Triệu Chi Chi đột nhiên nghe được thanh âm của hắn, biết hắn đã trở lại, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục khắc chữ: "Triệu cơ cho rằng rốt cục mình cũng thông minh một hồi, nghĩ tới chuyện không ai nghĩ tới."
Cơ Tắc cúi xuống, nắm tay nàng cùng nhau viết. Chỉ dùng nửa nét Hán tự viết tên của hắn lên, sau đó cũng viết tên của nàng lên.
Lần này đến lượt Triệu Chi Chi đọc ra tiếng: "Cơ Tắc, Triệu Chi Chi."
Nàng nhìn chằm chằm tên của hắn hồi lâu, mới nói: "Điện hạ, tên của chàng thật khó viết."
Triệu Chi Chi đổi hai nét Hán tự, "Như vậy dễ hơn nhiều."
Cơ Tắc cũng bắt đầu thay đổi các nét Hán tự trong tên của mình. Sau khi thay đổi, hai người đều chăm chỉ hơn, so xem ai thay đổi nét chữ càng ngày càng đơn giản hơn, cuối cùng thay đổi hoàn toàn khác, không ai có thể nhận ra chữ gốc là gì.
Triệu Chi Chi vui vẻ ôm lấy Cơ Tắc, nói với hắn kết luận mà nàng đã rút ra hôm nay: "Điện hạ, chàng nói đúng. Chỉ những người đã học qua chữ gốc mới có thể nhận ra nửa nét Hán tự."
Cơ Tắc bóp mặt nàng: "Vậy đừng lười biếng nữa, cứ ngoan ngoãn viết mọi thứ đi."
Trong lòng Triệu Chi Chi vẫn có mười vạn vì sao: "Dù sao cũng là học Hán tự, tại sao không học Hán tự chỉ có nửa nét từ đầu đi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...