Kiều yếp

Không lâu sau sau đó, Tôn Quán trở lại giường, Triệu Xu trâm ngâm dịch vào bên trong. Tôn Quán vươn tay rồi thu lại, hai người đều không lên tiếng, mỗi người đều nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
 
Bi kịch của Triệu gia truyền ra được mọi người biết đến, Vân Đài các vẫn không có động tĩnh.
 
Không lâu sau khi Vân Đài các mở cổng gọi người đến kể chuyện, Triệu Chi Chi vẫn đang đắm chìm trong niềm vui của những câu chuyện mới mẻ. Nàng rất thích nghe truyện cổ, nàng hy vọng sẽ được nghe những câu chuyện từ những người khác nhau mỗi ngày. Ngay cả khi không được nghe kể chuyện, nói chuyện với những người đó cũng vô cùng vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong ba ngày khi Vân Đài các mở cánh cổng đồng kia, Lan nhi để ý đến tâm tư của nàng nên không còn kén chọn nữa, có thể làm gì thì hết sức làm. Trong ba ngày qua, nàng đã gặp đủ loại người, bao gồm cả những người nhà nghèo, những người ăn cháo đá bát ở giới quý tộc, người tá điền làm ruộng kiếm sống, thậm chí là một người mổ thịt lợn.
 
Nàng ấn tượng nhất là một nữ kiếm khách ăn mặc như nam tử, tên kiếm khách rất khó nhớ, vừa bước vào nàng ta đã nói với nàng rằng nàng ta nói dối, sau đó hỏi ra thì nàng ta là nữ tử, hỏi có đồng ý nghe nàng ta kể truyện. 
 
Tất nhiên là nàng đồng ý. Câu chuyện của nữ kiếm khách này rất hay, nhưng quá máu me, có hơi đáng sợ. Nữ kiếm khách báo tên giả vì nàng ta nói với nàng, tên này là tên giả, dường như nàng ta không quan tâm đến phần thưởng khi chiến thắng.
 
Vì nữ kiếm khách này, nàng đã đấu tranh rất lâu không biết có muốn tiếp tục quyết định đại ca của mình là người chiến thắng hay không. Nữ kiếm khách kể truyện hay không kém đại ca, hơn nữa khí chất trên người nữ kiếm khách này khiến nàng rất thích. Vì nữ kiếm khách này, đêm đó, nàng đã hỏi Thái tử có thể dạy nàng học kiếm không, và Thái tử Điện hạ đã từ chối nàng một cách tàn nhẫn.
 
Nàng đành phải làm một nữ kiếm khách trong mơ, nhưng giấc mơ không mấy êm đềm, trong mơ nàng lại trở thành một kiếm khách phế vật bị chém hàng chục nhát. Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân nàng vẫn còn vô cùng đau. Sau đó, nàng không bao giờ nghĩ đến việc học kiếm nữa.
 
Khi hay tin về tang lễ của Triệu gia, Triệu Chi Chi còn nghĩ là nghe nhầm, cho đến khi Thái tử nhắc lại lần thứ hai, ôm nàng vào lòng và hôn nàng để nàng không buồn, nàng mới tỉnh táo lại.
 
Nàng không khóc không thành tiếng, Thái tử đã ôm đầu nàng, hôn nàng mấy lần: "Sợ sao? Đừng sợ, đừng sợ, cô ở đây với nàng."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi nhìn môi hắn cử động, nhưng nàng không nghe thấy hắn nói, nàng cảm thấy lỗ tai của mình như bị tắc nghẽn rồi vậy.
 
“Phụ thân đã chết?” Nàng nghe thấy mình hỏi.
 

Đã chết. Hình như Thái tử đang nói như vậy.
 
Nàng lại hỏi: "Hơn phân nửa những người trong Triệu gia cũng đã chết?"
 
Đúng vậy. Thái tử gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
 
Triệu Chi Chi không biết tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy, nàng không buồn, cũng không khóc, chỉ là... chỉ là không thể nghe thấy hắn nói chuyện mà thôi.
 
Đầu óc Triệu Chi Chi trở nên trống rỗng, ngốc nghếch xua tay với Thái tử: "Không sao, không sao, Triệu cơ không sao."
 
Thái tử cúi gần lại, nàng biết hắn đang gọi nàng, nhưng nàng không thể nghe thấy. Nàng không nghe được nữa, trong lòng cũng không có chút hoảng hốt, ngoan ngoãn ôm lại Thái tử, gục đầu vào ngực hắn. Thái tử vẫn không nhúc nhích, để nàng ôm mình.
 
Dần dần, nàng có thể nghe lại được. Nhịp tim mạnh mẽ của Thái tử áp sát vào tai nàng, nàng nghe được nhịp tim của hắn, chân tay từ từ hồi phục lại cảm giác.
 
Lời Thái tử nói nàng cũng có thể nghe được: "... Nàng có muốn về chịu tang không?"
 
Triệu Chi Chi hé miệng, cổ họng như bị nhét bông vào, "... Muốn."
 
Thái tử ôm nàng lên giường, không nói gì nữa, dường như đêm nay hắn không định hoan ái với nàng. Hai con mắt đen láy nhìn nàng không chớp, như sợ trong mắt nàng sẽ xuất hiện nước mắt, hắn không thể kịp lau được. Hắn không ngừng vuốt vỗ vỗ lưng nàng, thỉnh thoảng hôn lên trán nàng.
 
Nàng bị hắn nhìn, nhịn không được nhắm mắt lại. Nàng nhắm mắt lại, rất nhiều hình ảnh từ từ hiện ra trong tâm trí trống rỗng của nàng.
 
Tất cả đều là chuyện cũ từ thời nàng ở Triệu gia.
 
Nàng vẫn còn nhớ tình cảnh khi còn nhỏ, nàng được phụ thân nhặt ra khỏi đám người. Đó là lần đầu tiên nàng được gọi là "con ngoan", lần đầu tiên nàng nhìn thấy hy vọng của cuộc sống, lần đầu tiên nàng được ăn no. Khi còn nhỏ, nàng rất háo hức, nàng có phụ thân rồi, không phải gia chủ mà người ta thường nói, mà là phụ thân chân chính, phụ thân của nàng. Mặc dù ảo giác này chỉ kéo dài trong nửa tháng.

 
Triệu Chi Chi áp sát vào lòng ngực của Thái tử hơn, nàng nghĩ đến cái chết của Triệu Trùy, nghĩ đến cái chết bất ngờ của mấy chục người trong Triệu gia, đột nhiên nàng cảm thấy khó thở.
 
Thái tử ôm lấy nàng, không gọi nàng, cũng không hỏi nàng làm sao vậy.
 
Hắn ngẩn người bên cạnh nàng, tay vẫn vuốt ve lưng nàng, từng cái một, như đang dỗ đứa trẻ ngủ.
 
Triệu Chi Chi yên tâm nằm trong vòng tay hắn, may mà hắn không nói gì, nếu bây giờ hắn hỏi chuyện, nàng không biết phải nói gì với hắn.
 
Nói mình khổ sở sao? Nhưng trong lòng nàng không đau buồn vì cái chết của Triệu Trùy.
 
Nói mình vui mừng sao? Vậy cũng không đúng, nàng sẽ không vui mừng vì cái chết của người khác.
 
Triệu Chi Chi nằm im trong vòng tay của Thái tử, khi Thái tử chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng nàng nghẹn ngào.
 
 “Lại có người chết.” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, nhưng vai lại run lên.
 
Trong lòng Cơ Tắc cảm thấy khó chịu, ôm Triệu Chi Chi chặt hơn.
 
Đây là lý do trước đây hắn không thể xuống tay với Triệu gia. Triệu cơ của hắn sẽ thương tâm. Vì vậy, cho dù bên ngoài Triệu gia có làm chuyện vô lễ thế nào, chỉ cần không làm quá rõ ràng, hắn cũng có thể lựa chọn bỏ qua.
 
Hắn đã rất nhiều lời muốn an ủi nàng, nhưng lúc này hắn không thể nói một lời nào.
 
Sinh tử là chuyện lớn, dù có dễ nghe đến đâu cũng không thể an ủi lòng người khác.

 
Thứ mà Triệu cơ cần không phải là sự an ủi, mà là thời gian.
 
“Nghe nói trên đời có thuốc trường sinh. Đợi cô tìm được, chúng ta sẽ uống một viên. Cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều chết, chúng ta cũng sẽ không chết." Cơ Tắc suy nghĩ một hồi lâu, lặng lẽ buông câu này vào tai Triệu Chi Chi.
 
Triệu Chi Chi khôi phục khỏi cơn hoang mang, tò mò hỏi: "Thật sự có thuốc trường sinh sao?"
 
Tất nhiên là giả. Trên đời chỉ có cái chết chứ không có trường sinh.
 
Nhưng vào lúc này, hắn sẵn sàng vì Triệu cơ của hắn mà lựa chọn tin tưởng trường sinh: "Thật."
 
Triệu cơ vòng tay qua cổ hắn, cuối cùng nàng cũng khóc thành tiếng: "Vậy thì từ nay về sau Điện hạ hãy luôn ở bên Triệu cơ, người chết hết, Điện hạ không được phép chết."
 
Cơ Tắc vỗ lưng nàng, để nước mắt và nước mũi của nàng thấm ướt cổ hắn: "Được."
 
Triệu Chi Chi ngủ một đêm hỗn loạn, ngày thứ hai trở về Triệu gia mắt vẫn sưng tấy.
 
Đây là lần thứ hai nàng trở lại Triệu gia, lần này không cần dùng đến nghi thức của Thái tử, Thái tử âm thầm hạ lệnh cho người đưa nàng trở về.
 
Nàng không mặc áo tang, cũng không để tang, nàng mặc quần áo thường ngày, mang trâm ngọc của Thái tử tặng, chân rảo bước vào cổng Triệu gia.
 
Triệu gia đã thay đổi rất nhiều, nàng bước vào, khó có thể nhận ra đây là Triệu gia.
 
Tinh nô và Lan nhi đi cùng nàng, nàng quay lại hỏi bọn họ: "Ta đi nhầm chỗ à?"
 
Tinh nô và Lan nhi đồng thanh nói: "Triệu cơ không đi nhầm, đây là Triệu phủ."
 
Triệu Chi Chi nhìn quanh, nàng ngạc nhiên phát hiện không chỉ đồ trang trí trong nhà đã thay đổi, mà vài tùy tùng và nô tỳ ra vào nàng cũng không nhận ra.
 

Bởi vì đại tang Triệu gia, mọi người ra vào tự do, trước cửa không ai chiêu đãi, có người để lại tiền tang lễ liền đi, có người vào linh đường để tang một hồi. Chết không phải là chuyện tốt, không cần thiết phải sử dụng hai chữ quy củ.
 
Sau khi Triệu Chi Chi vào cửa, ngăn một nô tỳ lại, vào cửa rồi mới có người đi báo cho Triệu Sóc.
 
Lúc này Triệu Sóc đang nói chuyện với mẹ con Triệu Xu, trên mặt mba người không lộ ra chút buồn bã nào.
 
Khi Triệu Sóc nghe thấy Triệu Chi Chi tới, trước tiên là sửng sốt, sau đó mới bình tĩnh lại.
 
Y biết nàng sẽ trở về, nhưng y không biết khi nào nàng sẽ trở lại. Triệu gia đang tổ chức tang lễ, Thái tử nhất định phải thả nàng về để chịu tang.
 
Triệu Xu nghe thấy Triệu Chi Chi trở về, nàng cũng muốn đi theo, chưa kịp bước ra đã bị Triệu Sóc ngăn lại: "Muội ở đây với mẫu thân trước đi."
 
Triệu Xu ủ rũ: "Muội muốn gặp chuột nhỏ."
 
Triệu Sóc không để ý tới nàng: "Sau này có rất nhiều cơ hội gặp mặt."
 
Triệu phu đang gọi trong phòng, Triệu Xu không còn cách nào khác, đành phải quay về.
 
Triệu Sóc sửa sang lại vẻ ngoài của mình, hít thở sâu vài cái rồi bước vào phòng đãi khách.
 
Những vị khách khác đều có mặt trong đại sảnh, y đặc biệt sai người đưa Triệu Chi Chi đến ngôi nhà nơi nàng từng ở trước đây.
 
Vừa bước vào, thiếu nữ ở trong phòng, có vẻ lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra, vừa thấy y đến liền hỏi: “Đại ca, sao nhà muội vẫn giống như trước vậy?”
 
Triệu Sóc nhẹ nhàng bước tới: "Từ trước đến nay đều như vậy."
 
Triệu Chi Chi nghi hoặc: "Nhưng mọi thứ bên ngoài đã thay đổi. Muội nghĩ rằng đồ vật trong nhà muội cũng sẽ thay đổi."
 
Triệu Sóc giả bộ không hiểu: "Nói đến bài trí bên ngoài sao? Chỉ là vì phải làm tang lễ cho nên mới thay đổi một chút thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận