Kiều yếp

 
Vừa mới qua buổi trưa, hòa thượng A Nguyên đã vội vàng bước vào căn phòng nhỏ, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu thư đâu?”
 
Tỳ nữ Kim Tử chỉ chỉ bên ngoài: “Lại ra cửa lớn đợi người rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Nguyên buông chiếc tay nải bằng da ra, đi ra ngoài múc một bầu nước uống, sau khi làm dịu cơn khát nước, y ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, nhìn chằm chằm hướng ngoài cửa, lẩm bẩm: “Đợi một năm rồi cũng chẳng thấy người của Triệu gia tới, còn chờ làm gì nữa?”
 
Kim Tử trừng y. A Nguyên cũng chẳng quan tâm, nhấc chân đi ra ngoài: “Ta đi tìm nàng.”
 
Kim Tử tiếp tục tục vá lại y phục: “Tiểu thư nói, nếu ngươi trở về, không cần đi tìm nàng, hãy rửa sạch rau cần tươi mới hái vào ban sớm, nhóm lửa nấu nước, cắt nhúm lá dầu rồi để trưa nấu súp trắng. Người đói bụng như vậy, thế nào trở về cũng sẽ ăn ngay.”
 
A Nguyên dừng ngay bước chân đi ra ngoài, quay người đi về phía bức tường phía nam bằng gỗ phía sau căn phòng nhỏ. Ngay khi y vừa đứng yên, một người liền liền lọt vào tầm mắt.
 
“A Nguyên!” Một thiếu nữ lao đến trước mặt y.
 
A Nguyên giật mình, nhìn rõ khuôn mặt đen đúa của người trước mặt, y không khỏi hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất: “A!”
 
Triệu Chi Chi lau mặt, lộ ra một đôi mắt sáng ngời: “A Nguyên, là ta.”
 
A Nguyên đã sớm nhận ra nàng, vội vàng ngồi dậy từ mặt đất, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn có kích thước bằng bàn tay y, “Sao lại thế này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kim Tử nghe thấy tiếng hét, vội vàng từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy vết đen trên mặt Triệu Chi Chi, nghiến răng nghiến lợi: “Lại là tác phẩm của Việt nữ đây mà!”
 
Trong căn phòng nhỏ, Triệu Chi Chi ngồi trên giường, A Nguyên và Kim Tử cùng lau khuôn mặt cho nàng.
 
Động tác nhẹ nhàng vì sợ làm nàng đau, một trái một phải, thận trọng lau lau.
 
Triệu Chi Chi biết họ vì mình mà tức giận, nhỏ giọng nói: “Không sao, chỉ là một chút bùn bẩn mà thôi.”
 
Căn phòng yên ắng không một tiếng động, A Nguyên và Kim Tử mặt mày nhăn nhó, tuy rằng miệng không nói ra chữ nào nhưng trên mặt đều viết ra những câu từ chửi bới Việt nữ.
 
Triệu Chi Chi khẽ nở nụ cười: “Ta thật sự không sao, hai ngươi mau cười đi.”
 
A Nguyên và Kim Tử nhìn nhau, cười không nổi.
 
Triệu Chi Chi bẻ chiếc bánh trên tay đưa tới bên miệng hai người, A Nguyên chịu thua cắn một miếng: “Lần sau nàng ta lại làm chuyện này nữa, dù có bị trừng phạt ta cũng sẽ làm cho nàng ta chịu đau khổ.”
 
Kim Tử cũng cầm lấy miếng bánh, ăn ngấu nghiến, ăn xong vẫn còn nhìn chằm chằm vào miếng bánh còn dang dở trong tay A Nguyên: “Cái cơ thể nhỏ bé của ngươi, còn có thể khiến ai chịu khổ được sao?”
 
A Nguyên năm nay mới mười tuổi, nhưng rất khôn lanh: “Ngươi lớn hơn ta, lại béo bẩm sinh, sao ngươi không trút giận giúp tiểu thư?”
 
Kim Tử tức giận đến mức phồng lên tròn vo.
 

Hai người cãi nhau chí chóe, Triệu Chi Chi cũng không can ngăn, vừa ăn bánh vừa cười. Chỉ cần không đánh nhau là được, cãi vã sẽ ồn ào hơn. Suy cho cùng, thứ mà hoàng cung lạnh lẽo này thiếu nhất chính là sự sống động. 
 
A Nguyên và Kim Tử ầm ầm ĩ ĩ bắt đầu cùng quay về mối thù chung.
 
“Việt nữ đó thật đáng ghét!”
 
“Không chỉ có nàng ta, lần trước còn có nữ nhi của Tôn gia dám trêu cợt tiểu thư cũng đáng ghét!”
 
“Không có nhiều người như vậy trong Vân Đài các là tốt rồi.”
 
Hai người thở hổn hển, ngừng cuộc chuyện trò, họ bắt đầu lo lắng cho Triệu Chi Chi như đã từng trong quá khứ.
 
Trong Vân Đài các này, luận về dung mạo, Triệu cơ (*) chắc chắn là đệ nhất mỹ nhân, các quan thần đưa mỹ nhân vào Vân Đài các, không phải tám mươi thì cũng là một trăm người, những mỹ nữ đó không phải là không đẹp, chỉ là khi so với Triệu cơ thì chẳng bằng được một phần của nàng.
 
(*) Cách gọi người con gái xinh đẹp ngày xưa.
 
Hai người vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu cơ đã kinh ngạc thế nào, không nói được lời nào, bọn họ như nhìn thấy thần thánh, thành khẩn cúi đầu quỳ xuống đất.
 
Không có nam tử nào không yêu mỹ sắc, sớm muộn gì Triệu cơ cũng giành được quyền lực. Lúc trước bọn họ ở lại đây cũng là vì nhìn trúng bề ngoài của Triệu cơ. Hai người chắc chắn rằng chỉ cần chủ nhân mới của Vân Đài các nhìn thấy Triệu cơ, thể nào cũng bị nàng mê hoặc.
 
Nhưng có ai ngờ được, một năm sau, chủ nhân mới của Vân Đài các vẫn chưa đặt chân đến đây.
 
Một nữ nhân khéo léo cũng chẳng thể nấu cơm mà không có gạo, vẻ đẹp vô dụng của nàng chẳng có ích lợi gì ngoài việc gây họa. Đôi khi, nó còn sẽ khiến chủ nhân rơi vào nguy hiểm.
 
Lần trước Việt nữ xô ngã Triệu Chi Chi trước mặt mọi người và nói những lời lẽ chẳng hay mấy, A Nguyên và Kim Tử đã không ngủ được mấy đêm liền, trước nhà và sau nhà đều canh chừng, một tấc cũng không rời Triệu cơ, A Nguyên còn vì thế mà cảm lạnh phát bệnh nặng rất lâu.
 
Sau chuyện lần trước, ba người đã sớm trở thành nơi nương tựa lẫn nhau, họ là nhà sư và nô tỳ, từ khi nhận Triệu cơ làm chủ nhân, bọn họ đã biết mình phải dùng tâm để hầu hạ.
 
May mắn thay, Triệu cơ là người ôn hòa và không bao giờ gây gổ với người khác, nhưng nàng quá hiền lành nên mới bị người khác trêu cợt nhiều lần như vậy.
 
“Lần sau không được để bọn họ yên.”
 
“Đúng, phải tìm cách chế ngự các nàng lại.” Kim Tử cũng nói.
 
Nói thì nói, biện pháp thì làm gì có?
 
Vân Đài các không thiếu nữ nhân từ mọi nơi, mặc dù ai cũng được đưa vào như lễ vật, nhưng lễ vật cũng có cao quý và thấp kém, như nữ nhi Việt gia, nữ nhi Tôn gia, Triệu cơ không đủ khả năng để khiêu khích họ.
 
“Đến lúc phải nghĩ cách rồi.” Triệu Chi Chi cũng nói như vậy.
 
A Nguyên, Kim Tử nhìn qua.
 
Triệu Chi Chi chớp mắt: “Lần sau ta sẽ đổi đường đi thay vì đi từ cổng thứ nhất. Đề phòng bị bọn người đó bắt được, ta sẽ trèo lên cây.”
 
A Nguyên và Kim Tử cười ra tiếng, nếu tiếp tục nói nữa thì sẽ trở thành kẻ ngốc không biết tốt xấu, nếu đổi lại là chủ nhân khác thì đã bị đánh chết rồi, làm gì có chủ nhân nào có thể mềm giọng trấn an bọn họ chứ?

 
Vì vậy hai người họ đều gạt đi sự phẫn nộ của mình, lại nghĩ tới lời vừa rồi của Triệu Chi Chi.
 
Nếu bị ngã từ cây xuống thì làm sao bây giờ? Nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì mất mạng.
 
Triệu Chi Chi không khỏi gật đầu, bộ dạng như hứa rằng sẽ không bao giờ trèo cây vậy.
 
Chỉ trong chốc lát, súp trong nồi đã chín, nước dùng đặc quánh, đậu bắp mềm mềm cùng với thịt băm nổi lên trên mặt canh, mùi thơm xộc vào mũi mọi người.
 
Kim Tử và A Nguyên quỳ xuống hai bên, trước tiên đưa chén gốm cho Triệu Chi Chi, sau đó cho toàn bộ thịt băm vào bát của Triệu Chi Chi.
 
Triệu Chi Chi cố ý dùng thìa chia thịt băm trong bát thành ba phần, và chia đều đến hai chén của họ.
 
Kim Tử và A Nguyên rất kích động, bữa ăn này rất hiếm thấy thịt nên phải ăn vào bụng càng sớm càng tốt.
 
Triệu Chi Chi lặng lẽ cho thêm thịt vào chén của A Nguyên. A Nguyên vì bảo vệ nàng mà suýt nữa đã bị ném ra khỏi Vân Đài các, nên ăn nhiều chút.
 
Đồ ăn chẳng phải là cao lương mỹ vị, nhưng còn hơn không no bụng.
 
Chủ nhân của Vân Đài các cho phép bọn họ ở đây, không cung cấp đồ ăn, ngoại trừ hai tên gác cổng, nơi này chẳng có chút không khí gì giống hoàng cung cả.
 
Thực sự tồi tàn.
 
Triệu Chi Chi nhớ tới ngày này năm trước khi nàng ngồi trong nhà ăn bánh anh đào.
 
Nàng thích bánh ăn đào, ngày thường cũng không ham ăn mấy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ăn bánh anh đào mà phụ thân cho nàng.
 
Ban ngày ăn xong chén bánh đào kia, trong đêm nàng liền bị đưa đến Vân Đài các.
 
Phụ thân nói, "Nữ nhi ngoan, vào Vân Đài các rồi, ngươi mới chân chính được xem là nữ nhi của Triệu gia.”
 
Triệu Chi Chi rất muốn hỏi hắn, nữ nhi Triệu gia thật sự là như thế nào?
 
Như nàng lúc này, là sao?
 
“Người ở hướng đông đi rồi.” Dùng cơm xong, A Nguyên đột nhiên thì thào nói: “Nơi đó nhà to, xây kín, không dột mưa gió. Có lẽ chúng ta dọn vào ở được đấy.”
 
“Ở đó thì tốt, nhưng nó gần chỗ ở của Việt nữ quá.” Kim Tử thở dài sau khi niềm vui qua đi.
 
Hai người nhìn Triệu Chi Chi, Triệu Chi Chi hoàn hồn, nhỏ giọng nói: "Ta sợ nàng ta, hay là đừng dọn đi nữa. Ở đây khá tốt, ta ở quen rồi."
 
Hai người lập tức đồng ý: "Vậy thì không đi nữa."

 
Sau một hồi im lặng, Triệu Chi Chi hỏi: "Cái người kia không phải mới đưa tới đây mấy ngày sao? Tại sao lại chạy đi rồi?"
 
A Nguyên: "Đơn giản là vì người nhà đau lòng thôi.”
 
Kim Tử nháy mắt với A Nguyên, A Nguyên cúi đầu, biết mình vừa lỡ lời.
 
Khi đã vào vào Vân Đài các rồi, từ nay sẽ không còn được tự do nữa. 
 
May mắn thay, quan thần đưa nữ tử đến đây đều chú ý xem xét thời thế, tình hình bên ngoài mà tốt lên, số người trong Vân Đài các sẽ sẽ tăng lên, nếu ở bên ngoài gặp chuyện không hay, vài người ở Vân Đài các sẽ "chết", đó đều là thủ đoạn người trong nhà dùng để đón người ra ngoài.
 
Mới đầu chỉ có một người, nhưng về sau lại có thêm nhiều người khác.
 
Trong số những người tới đón nữ nhi, họ chưa từng bắt gặp người trong Triệu gia. 
 
Đừng nói là đón Triệu cơ ra khỏi Vân Đài các, ngay cả người còn chưa từng cử đến gặp.
 
Triệu Chi Chi cong mắt, nhẹ giọng nói: "Ta đi ra ngoài phơi nắng."
 
Mặt trời ló dạng, sáng soi tới cổng hoàng cung.
 
Buổi sáng không chờ được người từ Triệu gia, có lẽ chờ đến sau giờ ngọ sẽ tới.
 
Triệu Chi Chi không hề nản lòng, đôi mắt đen láy trong veo nhìn về hướng Nam, hướng của Triệu gia.
 
Nàng tin rằng phụ thân và a tỷ sẽ phái người đến gặp nàng.
 
Nàng sẽ không làm ra những hành động khiến Triệu gia phải khó xử, nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại Vân Đài các và làm thật tốt những chuyện mà một nữ nhi Triệu gia nên làm.
 
Phụ thân đáp ứng với nàng, vào ngày sinh thần của nàng, sẽ sai người đưa bánh anh đào đến cho nàng.
 
Hôm nay là sinh thần của nàng, nàng muốn ăn chén bánh anh đào kia.
 
Đám trẻ con tụ tập bên cửa cung, thấy có người tới, vội vàng ngăn cản: "Quay về đi!"
 
Tên gác cổng không có ở đây, cổng đóng chặt, đây là chuyện không thường xảy ra.
 
Triệu Chi Chi hỏi: "Làm sao vậy?"
 
Trong đó có một đứa trẻ nhận ra Triệu Chi Chi, liền kéo nàng qua: "Bên ngoài náo loạn rồi!"
 
Triệu Chi Chi muốn đợi người của Triệu gia, cũng không đi ngay lập tức mà hỏi: "Sao lại xảy ra chuyện chuyện? Ai bắt đầu?"
 
Tiểu đệ lắc đầu: "Không biết, nghe nói các gia tộc trong thành không vâng lời tân hoàng nên mới tới gây sự."
 
Triệu Chi Chi do dự, không biết có nên tiếp tục đợi hay không.
 
Tiểu đệ cho rằng rằng nàng đang sợ hãi, an ủi nàng: "Dù có gây chuyện thế nào cũng không đến chỗ chúng ta đâu. Mọi người đều nghĩ rằng nơi này không có người ở mà."
 
Nước Ân, là tân hoàng đế của Vương triều Đại Hạ. Quân Ân từ phương bắc tới chiếm ngai vương Đế Đài, Hoàng đế của người Ân trở thành Đế vương, Ân thái tử trở thành Đế thái tử, hoàng cung bị quân Ân chiếm giữ, và Vân Đài các, nơi đặc trưng của Đông Cung lại bị Ân thái tử coi như đôi hài cũ.
 
Vân Đài các, nơi không có người Ân, đương nhiên sẽ không bị các công hội cũ trong thành bao vây.

 
Ai lại tìm một đám nữ tử yếu đuối để gây phiền phức? Thật là mất mặt và đáng xấu hổ.
 
Triệu Chi Chi còn đang nhớ thương bánh anh đào, nhưng lại không đứng ở cửa thành được.
 
Vật có giá trị trên người nàng từ lâu đã đem đi cầm để đổi lấy đồ ăn, trong túi chỉ có một hộp đường nhỏ, nàng miễn cưỡng lấy ra hối lộ tiểu đệ: "Nếu có người Triệu gia gõ cửa mang vật tới. xin hãy đến tìm ta, ta ở chân tường hướng đông Nam Đằng Lâu.”
 
Miệng đứa trẻ đầy kẹo: "Đã biết!"
 
Triệu Chi Chi chờ từ giữa trưa cho đến khi mặt trời lận, cửa thành vẫn không có động tĩnh gì.
 
Không biết đã qua bao lâu, chiếc cổ căng cứng của Triệu Chi Chi không chịu nổi nữa, trong phút chốc, vai nàng từ từ gục xuống, che đi đôi mắt đỏ hoe tay đang dụi.
 
Phụ thân không phải quên nàng.
 
Nhất định là bên ngoài gây sự quá hung bạo, người Triệu gia bị kẹt giữa đường rồi.
 
Nhất định là như vậy.
 
Triệu Chi Chi không dám chán nản, huống chi là oán hận, vách tường đi ngang có tiếng vang, nàng nhìn trái nhìn phải, giống như một đứa trẻ đang làm chuyện xấu, cẩn thận than thở cách vách: "Ta muốn ăn bánh anh đào. "
 
    ---- "Ta muốn ăn bánh anh đào."
 
    —— “muốn ăn bánh anh đào."
 
    ---- "ăn bánh anh đào."
 
Âm thanh vang vọng về từng đợt. Nhẹ nhàng mà khe khẽ, không ai nghe thấy, chỉ có gió và nàng mới có thể nghe được.
 
Triệu Chi Chi cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
 
Tuy nhiên, ngay lúc âm thanh vừa lắng xuống, trong gió đột nhiên xuất hiện một giọng nói của một người trẻ tuổi.
 
    —— "Ăn cái rắm."
 
    -- “cái rắm."
 
    -- “rắm."
 
Triệu Chi Chi sửng sốt.
 
Một đôi mắt thoáng hiện lên giữa nơi giao nhau của bóng tối và ánh sáng vách tường.
 
Chủ nhân của đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng, tim nàng đập lỡ một nhịp, giọng nói đáp lại thật nhỏ bé lạ thường: "Ngươi là ai?"
 
Thái tử Cơ Tắc hít một hơi thật sâu.
 
Hắn quay mặt đi.
 
Giọng mũi đặc sệt, nghe như đang rất khó xử: "Ai cần ngươi quan tâm, đừng nhìn ta." 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận