Kiều Thiếp

Biên tập: B3

Thực ra Chi Chi cũng không đến mức quá khổ sở, mỗi ngày nàng đều cố gắng ăn, ép mình phải ăn.

Ăn mười phần, nôn chín phần, vậy là ít nhất vẫn còn lại một phần trong bụng.

Ngày nào Thải Linh cũng dùng thước dây đo bụng Chi Chi, kiểm tra xem đứa bé trong bụng có lớn lên hay không.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Thải Linh vừa mới đo xong thì bên ngoài chợt nổi lên tiếng ồn ào.

Chi Chi mặc áo vào: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

Thải Linh cũng không biết, nàng ta bảo Chi Chi nghỉ ngơi ở trong phòng, còn mình thì đi ra ngoài.

Hai thị vệ và Phi Nhạn đang cầm đao ngăn trước mặt, nhưng bọn họ đang lui từng bước về sau.

Trước mặt bọn họ là mấy chục người y phục tả tơi, khiến cho người khác sợ hãi chính là trên mặt mũi bọn họ còn có những chỗ bị hư thối, chứ đừng nói tới bàn tay lộ ra bên ngoài.

Những người này là nạn dân ở vùng ôn dịch, nhưng tại sao lại tới được nơi này.

Ánh mắt của bọn họ lộ rõ khao khát: "Các lão gia phu nhân, xin hãy thương xót chúng ta. Chúng ta chỉ muốn xin một chút đồ ăn thôi."

Thị vệ hô to: "Cút ra ngoài, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí."

Nạn dân nghe được lời này thì nổi giận: "Được lắm, các ngươi chém đi, máu trên người chúng ta mà bắn vào người các ngươi thì các ngươi liền xong đời."

"A Tú, ngươi nhìn, nơi đó có dược liệu, trong số bọn họ có đại phu." Đột nhiên có một nạn dân hô lên.

"Đại phu? Đại phu ở đâu?"

"Có phải bọn họ giấu đại phu ở trong phòng không?"

"Chúng ta muốn đại phu giúp chúng ta chữa trị!"

Vẻ mặt của những nạn dân kia bỗng trở nên kích động, xông thẳng vào bên trong.

Hai thị vệ và Phi Nhạn thấy vậy thì dùng vũ khí trong tay ngăn cản.

Nhưng không biết những nạn dân này là bị ma nhập hay là bị làm sao, thấy đao kiếm vẫn còn cố tình nhào đến.

Bọn họ là trốn từ Tây Nam tới, đồ ăn mang theo đã sớm không còn.

Bọn họ không dám đi trên đường chính, chỉ có thể đi đường mòn, nếu đi ngang qua nơi nào có người, liền đến cửa xin ăn.

Ban đầu bọn họ chỉ là muốn xin ăn, nhưng những người khác lại coi bọn họ như chuột cống, tránh không kịp, còn dùng ánh mắt chán ghét kinh sợ mà nhìn bọn họ.

Bọn họ có tội sao? Bọn họ chỉ bị bệnh thôi.

Dần dần, suy nghĩ của những nạn dân này đã trở nên vặn vẹo, bọn họ gặp nơi nào có người ở liền cứ thế xông thẳng vào.

Dù đối phương có bị lây nhiễm ôn dịch hay không thì cũng đâu có liên quan gì tới bọn họ, bọn họ không sống được, tại sao những người này lại được sống?


Càng đến gần kinh thành, oán khí trong lòng bọn họ càng trở nên nặng nề.

Nơi đó của bọn họ dân chúng lầm than, vậy mà những người này vẫn còn được hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà ông trời bất công như thế?

***

Chi Chi ngồi ở trong phòng, phát hiện tiếng ồn ào bên ngoài càng ngày càng lớn thì đi tới cửa.

Nàng vừa mới mở cửa ra liền thấy Thải Linh và Linh Tiên chạy vào.

Hai nha hoàn nhìn thấy Chi Chi thì vội vàng chạy tới: "Đức phu nhân, người chớ đi ra."

Hai nha hoàn khép cửa rồi khoá lại từ bên ngoài.

Chi Chi sửng sốt, lúc này chỉ có một mình nàng ở trong phòng: "Thải Linh, Linh Tiên, rốt cuộc là sao?"

Giọng Thải Linh có chút run rẩy: "Đức phu nhân, bên ngoài có một đám nạn dân, Phi Nhạn cùng với Lưu Phong, Lưu Vân đang ngăn cản. Nhưng bởi vì đối phương là nạn dân nên ngăn cản có chút khó khăn, vì bọn họ căn bản không sợ chết."

Chi Chi kinh ngạc: "Cái này..."

Nàng không nghĩ ra biện pháp nào, nhưng để cho mấy nha hoàn ngăn cản ở bên ngoài, nàng trốn ở bên trong, lương tâm Chi Chi không cho phép.

"Những người đó muốn gì sao? Nếu họ muốn gì thì cho bọn họ đi."

Sắc mặt Thải Linh tái nhợt: "Bọn họ muốn Tằng đại phu chữa bệnh cho bọn họ, nhưng Tằng đại phu còn phải bốc thuốc an thai cho phu nhân, nếu Tằng đại phu khám bệnh cho bọn họ, chẳng may lây nhiễm ôn dịch thì phu nhân phải làm thế nào?"

Chi Chi nào đã gặp qua những chuyện này, nàng chỉ là một nữ nhân thường dân, đọc sách cũng không nhiều.

Một nữ nhân bạc nhược, lại vác theo cái bụng to.

***

Ngoài tiền viện, Phi Nhạn cùng Lưu Phong, Lưu Vân thấy những nạn dân kia càng ngày càng trở nên kích động thì cũng không để ý nhiều nữa, mặc dù không thể sử dụng đao kiếm chém bị thương bọn họ, nhưng có thể dùng cách đá bay.

Bọn họ dùng nội lực làm vũ khí, chẳng qua lẫn trong những người này lại có nữ nhân và hài tử, Phi Nhạn và Lưu Phong, Lưu Vân đều có chút không nỡ hạ thủ.

Một phụ nhân cao tuổi trong số họ phát hiện ra điều này, bà ta đẩy tôn tử của mình lên: "Tiểu Vũ, con cùng đi với nãi nãi, con tới cắn chân bọn họ."

Nói xong, bà ta đẩy tôn tử của mình tới.

Tiểu Vũ là một hài tử gầy yếu, bảy tám tuổi mà nhìn cứ như ba bốn tuổi là cùng.

Cậu bé nghe lời nãi nãi vọt tới, Lưu Phong chỉ lo ngăn cản những người lớn đang kích động kia nên không chú ý, mãi đến khi trên đùi đau nhói mới phát hiện trên chân mình có một đứa bé.

Phi Nhạn ở bên cạnh nhìn thấy thì nổi giận, nàng ta giơ chân đá bay đứa bé kia, nàng ta không thể chịu nổi nữa rồi, tức giận rống to: "Được lắm, là các ngươi muốn tìm cái chết, hôm nay ta thành toàn cho các ngươi."

Nói xong, nàng ta xé vạt áo của mình xuống, tạo thành một cái bịt mặt đơn giản.


Nàng ta che lên mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt, sát ý trong mắt hiện rõ.

Lưu Vân thấy huynh đệ của mình bị cắn cũng nổi giận phừng phừng, cùng với Phi Nhạn, bọn họ không buồn để ý tới việc đối phương là nạn dân nữa, cứ đụng phải là trực tiếp rút đao giết chết.

Mãi tới khi Phi Nhạn và Lưu Phong, Lưu Vân thật sự giết người, mấy nạn dân kia mới bắt đầu thấy sợ.

Bọn họ không dám xông về phía trước nữa, có người còn quỳ mọp xuống đất: "Van cầu các người, chúng ta chỉ muốn sống thôi mà."

Phi Nhạn cười nhạt: "Các ngươi muốn sống liền không để cho người khác sống sao? Cút ra ngoài!"

***

Chi Chi ngồi trong phòng rất lâu, Thải Linh và Linh Tiên mới mở cửa ra.

Các nàng vừa mở ra liền nói: "Đức phu nhân, những người đó đã đi rồi. Phi Nhạn cho bọn họ chút thức ăn rồi đuổi bọn họ đi."

"Không sao chứ?" Chi Chi lộ ra ý cười.

Nhưng Thải Linh và Linh Tiên lại không cười nổi, các nàng do dự một lát mới nói: "Lưu Phong bị nạn dân cắn, hơn nữa hiện giờ ngoài tiền viện còn có mấy cỗ thi thể."

Thải Linh nhìn Chi Chi: "Hôm nay phu nhân không nên ra ngoài nữa, nô tỳ sẽ xử lý tốt, Tằng đại phu đã giúp Lưu Phong chữa trị rồi."

***

Nhưng sau khi Lưu Phong bị cắn không bao lâu đã phát sốt.

Hắn bị cắn nên không để cho Phi Nhạn và Lưu Vân xử lý những thi thể kia mà tự hắn di dời thi thể ra ngoài, lại cọ rửa sạch tiền viện, về sau cũng không dám bước vào trong viện nữa mà cứ ngồi ở cổng.

Tằng đại phu kiểm tra vết thương của Lưu Phong, vừa nhìn thấy liền cau mày.

Đứa bé kia cắn cực mạnh, vết thương nhìn qua có chút dữ tợn.

Lưu Phong ngồi dưới đất thở dốc: "Tằng đại phu, không phải chữa trị cho ta đâu, hay là ta cứ ra ngoài trước thôi."

Tằng đại phu lắc đầu: "Ngươi đừng vội, để ta thử xem đã."

Nói xong, Tằng đại phu đứng lên, quay về chỗ hắn bốc thuốc.

***

Buổi tối Lưu Phong liền hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

Lưu Vân và Phi Nhạn dùng tấm vải sạch chuyển hắn lên giường.

Thuốc Tằng đại phu sắc cần phải uống một ngày ba lần, vì bây giờ Tằng đại phu đang giúp Lưu Phong sắc thuốc nên thuốc an thai của Chi Chi được hắn giao cho hai nha hoàn Thải Linh và Linh Tiên đi sắc, còn hắn không đụng tới nữa.

Chuyện này không thể nghi ngờ chính là hoạ vô đơn chí.


Chi Chi muốn tới thăm Lưu Phong nhưng mọi người không cho nàng đi, thậm chí Phi Nhạn đã chạm qua nạn dân cũng tránh xa Chi Chi.

Hiện tại chỉ có hai nha hoàn Thải Linh và Linh Tiên ở bên cạnh hầu hạ Chi Chi, đồ ăn cũng do các nàng nấu, bận rộn vô cùng, cả người gầy đi không ít.

Mà đáng sợ nhất là, mấy ngày sau trên người Lưu Phong bắt đầu phát ban, chạm vào chảy ra máu đen.

Lưu Phong bị nhiễm ôn dịch, Tằng đại phu cho hắn uống rất nhiều thuốc, nhưng bệnh tình của hắn càng ngày càng nặng, phát ban trên người cũng càng ngày càng nhiều.

Hắn yêu cầu rời khỏi nơi này, hắn muốn tìm một chỗ nào đó tự chôn mình, nhưng Lưu Vân và Phi Nhạn không chịu.

Chi Chi cũng biết chuyện của Lưu Phong, nàng hỏi Thải Linh: "Liệu Lưu Phong có thể tốt lên không?"

Mấy người Lưu Phong cũng chỉ vì bảo vệ nàng.

"Sẽ tốt lên thôi, người hiền sẽ được trời phù hộ." Thải Linh nói.

***

Mọi người hoàn toàn cách ly Chi Chi và Lưu Phong, sợ Chi Chi bị lây bệnh.

Lúc này cũng chỉ có Tằng đại phu ra vào căn phòng của Lưu Phong, thế nhưng Chi Chi lại vẫn ngã bệnh.

Sau giờ Ngọ một ngày kia, Chi Chi phát sốt nhẹ, buổi tối liền hôn mê bất tỉnh.

Thải Linh và Linh Tiên lo sốt vó, bởi vì triệu chứng của Chi Chi giống hệt với triệu chứng vài ngày trước của Lưu Phong.

Tằng đại phu xem mạch qua sợi chỉ, vừa xem cũng kinh sợ.

Theo mạch tượng thì bên ngoài nóng bên trong lạnh, hắn còn nghe Thải Linh nói hiện tại mặt Chi Chi đỏ gay, nhưng cả người không hề có mồ hôi.

Cái này... Đây là...

Ôn dịch.

Tằng đại phu tái mặt, bọn họ hoàn toàn không ngờ Chi Chi lại bị nhiễm ôn dịch.

Mấy ngày nay bọn họ rất sợ Chi Chi bị lây bệnh, tất cả những đồ đạc mà Chi Chi tiếp xúc đều phải cẩn thận ngàn vạn lần, thậm chí ai đã từng tiếp xúc với Lưu Phong cũng không dám xuất hiện trước mặt Chi Chi.

Bọn họ còn cho Chi Chi uống thuốc ngừa ôn dịch ngay từ đầu.

Nhưng có lẽ do thân thể Chi Chi quá yếu, vậy mà lại thành người đầu tiên bị lây bệnh.

Thải Linh và Linh Tiên vừa nghe là ôn dịch thì cả hai nha hoàn liền mềm nhũn cả chân tay, cứ thế ngã ngồi xuống đất.

Phi Nhạn nắm chặt đao trong tay, căn bản không thốt ra được lời nào.

Tằng đại phu suy nghĩ chốc lát: "Phi Nhạn cô nương, ta viết một bức thư, làm phiền ngươi đưa tới phủ của Hứa thái y trong kinh thành. Ông ấy và ta có chút giao tình, đọc thư có lẽ sẽ đồng ý tới."

Phi Nhạn đương nhiên là đáp ứng.

***

Lúc trở lại Phi Nhạn thật sự dẫn theo một người.

Năm nay Hứa thái y vừa mới bốn mươi, ông thấy Tằng đại phu thì chào hỏi, rồi hỏi kỹ tình huống, sau đó tới khám cho Chi Chi.

Một lát sau, Hứa thái y đi ra: "Tằng đệ, xin ra đây một lát."


Hứa thái y là ngự y ở trong cung, là người chuyên môn chẩn mạch cho Thái Hậu nên cũng không thể ở lại lâu, ông để lại một đơn thuốc.

Tằng đại phu dùng đơn thuốc này sắc thuốc cho Lưu Phong uống thử trước, nếu như Lưu Phong dùng có chuyển biến tốt thì sẽ giảm bớt lưu lượng, rồi mới sắc cho Chi Chi uống.

Ngày nào Thải Linh và Linh Tiên cũng giúp Chi Chi xoa bóp toàn thân, vì nàng không tài nào ngồi dậy khỏi giường được.

***

Một buổi tối, khi Thải Linh lau lưng cho Chi Chi thì bỗng phát hiện sau lưng Chi Chi có một nốt đỏ.

Dường như nốt đỏ kia đã có dấu hiệu thối rữa.

Thải Linh cả kinh, nàng ta thu lại cảm xúc trong mắt, vẫn bình tĩnh mặc y phục giúp Chi Chi.

Linh Tiên bên cạnh cũng nhìn thấy, nàng ta vội vàng đi tới trước mặt Chi Chi: "Bây giờ phu nhân có cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Chi Chi gắng gượng cười một tiếng, nàng trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy hình như trăng đã tròn rồi: "Thải Linh, Linh Tiên, sắp tới Thất Tịch rồi đúng không?"

"Đúng vậy, phu nhân, sắp rồi."

Chi Chi lau người xong liền nằm xuống ngủ, chẳng qua là ngủ không yên, lông mày luôn nhíu lại.

Thật ra nàng đau vô cùng, cả người chỗ nào cũng đau, nhưng nàng cảm thấy mình đã quá phiền phức rồi.

Chi Chi mơ màng ngủ, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo kia lại khiến nàng thoải mái hơn, lông mày vẫn luôn nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra.

Hàng mi dài của nàng hơi run rẩy, rồi từ từ mở mắt.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Chi Chi nhìn thấy rõ ràng người trước mặt.

Người kia có một đôi mắt màu trà cùng với gương mặt gần như hoàn mỹ.

"Công Chúa?" Chi Chi khẽ nói thành lời.

Nàng có chút không dám tin mà nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Đối phương xoa má nàng, giọng nói rất dịu dàng: "Ừ, ta về rồi."

Chi Chi chớp mắt, chỉ trong nháy mắt này nước mắt liền chảy ra.

Nàng giống như con thú nhỏ rốt cuộc gặp được chủ nhân của mình, hoặc giống như một chiếc thuyền phiêu bạt nay tìm được bến đậu.

Nàng không tự chủ được mà chui vào trong lòng đối phương, giọng nói vừa yếu ớt vừa nhỏ, còn mang theo một bụng tủi thân: "Thiếp đau lắm, còn không ngủ ngon."

Nàng nhịn lâu như vậy, cuối cùng hoàn toàn để lộ ra vẻ mềm yếu trước mặt đối phương.

Dù sao nàng cũng mới chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, đã mang thai, lại còn bị thai hành suốt mấy tháng trời.

Không có người thân ở bên cạnh, lại sợ mọi người chê nàng phiền toái, vì thế cứ luôn nén khó chịu, không kêu đau, cũng không khóc.

Nhưng khi vừa nhìn thấy nam nhân ở trước mắt này, rốt cục nàng không nhịn được nữa.

Dường như nước mắt là vô tận, nỗi tủi thân cũng vậy.

Hết chương 73.

Lời của Bê Ba: Thực ra nói Chi Chi vô tâm, mà sự thật đúng là vô tâm, nhưng khi không có tâm mà Công Túa đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng như thế này, thì mọi người cũng hiểu khi "có tâm" Chi Chi sẽ yêu Công Túa tới nhường nào rồi đó. Nên là hội chị em đừng nên bất mãn vì sự vô tâm của Chi Chi nữa, đấy cũng coi như cái giá mà Công Túa phải trả vì kiếp trước dám đánh chết tươi Chi Chi =))))))

Klq nhưng đọc đoạn Công Túa xuất hiện cảm động ghê T^T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui