Biên tập: B3
Chi Chi nhìn thấy rõ ràng Thẩm tỷ tỷ đang đứng bên bờ, nhưng dường như Thẩm tỷ tỷ rất lo lắng khi thấy Công Chúa, nàng ta đưa tay chỉ chỉ về phía xa rồi biến mất.
Công Chúa chú ý tới ánh mắt của Chi Chi, cũng nghiêng đầu nhìn thử: "Nàng nhìn gì vậy?"
"A, không có gì." Chi Chi vội vàng thu hồi tầm mắt.
Công Chúa quay đầu lại, nhìn Chi Chi nửa tin nửa ngờ.
Chi Chi có chút chột dạ, nàng không dám đối diện với ánh mắt của Công Chúa, sợ đối phương nhận ra mình nói dối.
Nàng hơi ngước mắt lên nhìn đối phương, chần chừ một chút rồi chủ động kiễng chân lên hôn.
Công Chúa khẽ chớp mắt, lúc Chi Chi vừa hôn tới thì tránh đi.
Chi Chi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Công Chúa hừ khẽ: "Đắng lắm, không hôn."
Nhưng hắn vừa mới nói xong câu này liền đổi khách thành chủ ôm lấy Chi Chi, sau đó đè nàng vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền được trải một lớp thảm thật dày, trên đỉnh thuyền còn treo một ngọn đèn, ánh sáng rực rỡ tràn khắp khoang thuyền.
Bên tai Chi Chi nghe được tiếng nước sông chảy.
Tựa hồ Công Chúa sợ đè lên Chi Chi nên đổi tư thế, chuyển thành Chi Chi nằm đè lên trên người Công Chúa.
Công Chúa đưa tay ra nắm lấy bàn tay Chi Chi, hắn còn cố ý đan mười ngón tay vào nhau.
Bọn họ nằm ôm nhau ở chung một chỗ, giống như bất kỳ đôi uyên ương bình thường khác trên đời.
"Chi Chi, chờ ta."
Đột nhiên Công Chúa nói với Chi Chi.
Chi Chi không hiểu lắm nên hơi ngẩng đầu lên nhìn Công Chúa, nhưng Công Chúa chỉ nhìn nàng chăm chú.
***
Công Chúa đưa thuyền quay trở về.
Vừa lên bờ, Phi Nhạn không biết từ đâu xuất hiện.
Công Chúa nhìn Phi Nhạn, thấp giọng phân phó: "Đưa Ngũ di nương về tập hợp với mấy vị di nương khác."
"Dạ, đại chủ tử." Phi Nhạn đáp.
Sau đó Công Chúa nhìn Chi Chi thêm một cái, rồi rời đi.
***
Phi Nhạn đưa Chi Chi đi men theo con đường nhỏ bên bờ sông tới chân cầu, ba vị di nương đã chờ sẵn ở nơi đó.
Vừa thấy Chi Chi, các nàng đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhị di nương tiến lên đón: "Ngũ muội muội, muội đi đâu vậy? Làm chúng ta sợ chết khiếp."
Chi Chi nói dối: "Vừa rồi bị đám đông làm lạc nhau với Tam tỷ tỷ, muội liền cùng Phi Nhạn đi dạo xung quanh một chút."
Tứ di nương ở bên cạnh nói: "Bây giờ có còn định thả đèn nữa không?"
"Không thả nữa, giờ đã muộn rồi, trở về đi thôi." Nhị di nương nói.
Mấy người liền cứ thế hồi phủ.
***
Chi Chi tắm xong đang buồn ngủ thì lại một lần nữa gặp được Thẩm tỷ tỷ.
Nhưng Thẩm tỷ tỷ đứng rất xa, thấy Chi Chi muốn lại gần thì vội vàng xua tay: "Muội mau đứng cách xa ta một chút, long khí trên người muội quá nặng."
Hả?
Chi Chi cúi đầu nhìn lại mình.
"Trên người ta có long khí?" Không phải quỷ khí sao?
Dường như Thẩm tỷ tỷ có chút sợ hãi Chi Chi, đứng cách Chi Chi thật xa, nàng ta hỏi Chi Chi: "Muội với hắn ở bên nhau rồi sao? Ta còn tưởng rằng hai người sẽ không ở chung một chỗ."
"Hả?"
"Người ở trong con ngõ hẻm kia chính là người ở chung trên thuyền của muội. Hồi đó ta bảo muội cứu hắn, chính là hy vọng hắn sẽ vì ân cứu mạng này mà thích muội, như vậy thì sẽ ở cùng một chỗ với muội. Trên người muội có quỷ khí, trên người hắn có chân long, muội ở cùng một chỗ với hắn mới không bị biến thành quỷ." Thẩm tỷ tỷ nói.
Hoá ra Thẩm tỷ tỷ cũng biết khi quỷ khí quá nặng thì nàng sẽ biến thành quỷ.
Thẩm tỷ tỷ cười hì hì, quay trở về bộ dáng trước kia của nàng ta: "Cuối cùng hai người lại thật sự ở bên nhau, ta cũng đỡ phải lo lắng nữa. Tất nhiên là, ban đầu vì để cho muội không gả cho những người khác mà ta đã động tay động chân một chút." Nói đến đây, nàng ta dẩu miệng: "Cũng vì chuyện này mà suýt chút nữa ta đã bị quỷ sai phát hiện, truy lùng ta suốt một đường, ta phải trốn đến tận Mạc Bắc, vất vả chờ sóng yên biển lặng mới dám quay trở lại kinh thành."
Chi Chi ngẩn người: "Thế nào là động tay động chân?"
Thẩm tỷ tỷ ngồi trên bàn trang điểm của Chi Chi, ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Thì ném chút gà chết vịt chết. Chi Chi, muội đừng trách ta, là những nam nhân mà mấy bà mai kia tìm cho muội không đủ tốt, nếu như muội gả đi thì không bao lâu sau sẽ bay lơ lửng trên không trung giống ta đó."
Thì ra là nàng ta, cho nên mới không một ai thèm lấy mình.
Chi Chi trợn mắt nhìn Thẩm tỷ tỷ: "Tại sao tỷ không nói thẳng với ta?"
"Ôi chao, đây chỉ là chuyện nhỏ, kết quả tốt là được rồi." Thẩm tỷ tỷ cười trêu chọc: "Thật ra thì cũng không thể hoàn toàn trách ta, lễ vật mà A Đàm để lại cho muội sẽ khiến hắn luôn tìm được muội."
A Đàm là quỷ nữ đầu tiên mà Chi Chi giúp đỡ, sau khi gặp được tình lang của mình nàng ta đã đi đầu thai.
Lúc ấy Thẩm tỷ tỷ nói A Đàm để lại cho nàng một phần lễ vật, nhưng nàng đã lật tung cả nhà lên nhưng cũng không tìm thấy.
"Lễ vật kia là thứ gì vậy?"
Thẩm tỷ tỷ có chút kinh ngạc: "Muội vẫn chưa biết? Chính là mùi hương trên người muội đó, ngoại trừ muội, tất cả mọi người đều có thể ngửi thấy, hơn nữa người đầu tiên ngửi thấy mùi hương này sẽ nhớ mãi cả đời không quên. Cho nên khi muội đi vào ngõ hẻm cứu người, nhất định hắn đã biết là muội, hơn nữa..." Thẩm tỷ tỷ cười thần bí: "Dù sao hai người cũng đã ở bên nhau rồi, ta cũng không giấu muội làm gì, hà bao của muội cũng là do ta cố tình bỏ lại. Hắn nhặt được hà bao, nhất định sẽ muốn đi tìm chủ nhân của hà bao."
Chi Chi nghe xong liền xông về phía của Thẩm tỷ tỷ, hoá ra nàng phải vào phủ Công Chúa chính là vì rơi vào bẫy của A Phiêu này.
Nàng đuổi theo Thẩm tỷ tỷ, Thẩm tỷ tỷ thấy Chi Chi xông đến thì thét chói tai, chạy Đông chạy Tây.
"Tỷ nói mau, đẩy ta một cái khiến ta hôn mê một tháng có phải cũng là tỷ làm hay không?"
"Không! Ta lấy quỷ cách của ta ra thề, tuyệt đối không phải ta làm." Đại khái là Thẩm tỷ tỷ bị long khí trên người Chi Chi làm cho kinh hoảng, hôm nay nàng ta cũng phải đứng trên bờ, cách rất xa, hơn nữa vừa xuất hiện đã vội biến mất: "Không phải muội đi thắp hương cho một quỷ nam sao? Chính là hắn đẩy."
"Tại sao hắn lại muốn đẩy ta?" Chi Chi hơi ngừng lại.
Cả người Thẩm tỷ tỷ gần như dán sát vào trên vách tường: "Là ta khuyên hắn làm. Hắn hỏi ta nên đưa lễ vật gì cho muội, ta nói hãy mang đến cho muội một phu quân tốt nhất, không có người nào tốt hơn cái vị chân long thiên tử tương lai kia cả."
Chi Chi hơi mệt, nàng ngồi xuống băng ghế: "Vậy tức là ta còn phải cám ơn tỷ?"
"Cũng không cần phải thế." Thẩm tỷ tỷ cười lúng túng: "Chi Chi, muội đừng nóng giận nữa, ta thề lần sau ta muốn làm cái gì, nhất định sẽ nói trước với muội."
"Thôi." Chi Chi nói, nàng nhìn Thẩm tỷ tỷ: "Bây giờ tỷ trở về đây, cũng không thể cứ ngây ngô mãi ở bên cạnh ta được nữa."
Thẩm tỷ tỷ gật đầu: "Ở lâu sẽ tổn hại tới đạo hạnh, hơn nữa còn rất khó chịu."
Nói xong lời này, nàng ta hơi dừng lại, giọng nói rất nhẹ: "Chi Chi, trong bụng muội..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Chi Chi đã có chút thay đổi.
Thẩm tỷ tỷ ngậm miệng, vẻ mặt có chút hối hận.
"Hài tử đã không còn." Chi Chi cúi đầu nhìn xuống bụng mình: "Tỷ đã nhìn ra?"
Đều nói nữ nhân sau khi mang thai lại sinh non sẽ không giống với những nữ nhân khác.
Thẩm tỷ tỷ vội lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Không phải là nhìn ra, là trong bụng muội..."
Chi Chi chớp chớp mắt, đột nhiên có chút sợ hãi.
"Bụng ta thế nào?"
"Có long khí."
Long khí?
"Không phải nói long khí trên người ta rất nặng sao? Chắc là trong bụng cũng có đi." Chi Chi không hiểu vì sao Thẩm tỷ tỷ lại kinh ngạc như vậy.
Suýt chút nữa thì Thẩm tỷ tỷ đứng phắt dậy: "Không phải! Không phải! Có rồng! Đặc biệt nhỏ, một con rồng nho nhỏ." Thẩm tỷ tỷ giơ một ngón tay út ra: "Còn nhỏ hơn cả ngón tay của ta."
Chi Chi cảm thấy thật hoang đường.
Nàng cũng có rồng.
Là sao? Nàng đây là có số lên làm nữ vương sao?
Ánh mắt Thẩm tỷ tỷ lộ rõ vẻ kinh hoàng: "Sao trong bụng muội lại có rồng? Lúc vừa rồi khi muội đuổi theo ta ta mới dám khẳng định, mặc dù con rồng kia rất nhỏ, nhưng thật sự đang chuyển động."
Nàng ta cau mày, tựa như đây là chuyện khiến người ta chán ghét nhất: "Ta ghét rồng nhất."
Chi Chi suy nghĩ thật lâu: "Không phải bởi vì trước đây ta đã từng mang thai chứ? Hài tử của ta có dòng máu chân long, nhưng đứa trẻ đã không còn, không còn rồng nữa."
Lông mày của Thẩm tỷ tỷ nhăn lại đến mức có thể kẹp chết một con muỗi: "Ta không biết, điều này vượt quá sức tưởng tượng của ta." Nàng ta ngẩng đầu nhìn trời: "Muội nói như vậy cũng có thể, nhưng mà thật quá quỷ dị đi, tại sao đứa trẻ không còn nữa mà Tiểu Tiểu Long kia vẫn còn ở đó?"
Nói đến đây, Chi Chi bỗng có chút lo âu: "Liệu Tiểu Tiểu Long này có lớn lên hay không? Sẽ phá rách bụng ta sao?"
"Không biết." Thẩm tỷ tỷ nhìn bụng Chi Chi: "Long khí của nó vô cùng nhạt, cho nên ban đầu ta cũng không phát hiện ra. Thôi, ta tránh đi trước đã, chờ khi ta tìm được nguyên nhân, lúc đó sẽ trở lại thăm muội."
Trước khi rời đi, Thẩm tỷ tỷ lại nhìn chằm chằm vào bụng Chi Chi, nhỏ giọng thầm thì: "Tiểu Tiểu Long à, ta là mẹ nuôi của ngươi, khi lớn lên ngươi không được làm ta sợ nha."
Chi Chi ở lại cũng không thể tiếp nhận được sự thật này, nàng không có con, nhưng trong bụng lại có thêm một con rồng?
Nhưng nếu như thật sự tồn tại một Tiểu Tiểu Long, tại sao nàng vẫn còn ly hồn?
Chẳng lẽ rồng này không lớn lên, long khí không đủ cho nàng hút sao?
Đột nhiên Chi Chi nghĩ đến một số chuyện, nếu như Tiểu Tiểu Long này lớn lên, có lẽ là nàng không cần phải sống dựa vào Công Chúa cũng có thể sống thật tốt.
Nhưng mà nếu như Tiểu Tiểu Long này lớn lên thì sẽ phá rách bụng nàng ra mất.
***
Vì chuyện này mà cả đêm Chi Chi ngủ không ngon giấc, nàng vô cùng lo lắng Tiểu Tiểu Long trong bụng nàng bỗng nhiên lớn lên, phá rách bụng nàng chui ra.
Nàng liên tục liếc mắt nhìn bụng mình, mang theo ánh mắt vô cùng phức tạp.
Thải Linh phát hiện Chi Chi luôn nhìn xuống bụng, cho là Chi Chi lại nhớ tới đứa bé kia, nàng ta vội nói với Chi Chi: "Ngũ di nương, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi. Hồng mai trong vườn đã nở rồi, rất đẹp mắt."
"Ngắm hồng mai?" Thật ra thì Chi Chi không cảm thấy hứng thú cho lắm, nhưng nàng cũng muốn gạt bỏ đi lo âu trong đầu, vì thế mang theo Thải Linh và Phi Nhạn tới vườn hồng mai.
Chi Chi đi ở đằng trước, hai nha hoàn theo phía sau.
Phi Nhạn cũng không có hứng thú gì với hoa cỏ, ngược lại khi nhìn thấy vườn hồng mai, Chi Chi lại nhớ tới vườn hoa ở chùa Tuệ Khê của nàng.
Sau khi Công Chúa tới, quả thật vườn hoa kia đã mọc lên mấy chồi non, không biết bây giờ mấy mầm hoa kia có còn hay không.
Diện tích vườn hồng mai không nhỏ, vừa bước vào liền có cảm giác như mình đang sà vào giữa tầng mây đỏ.
Nhất là trong mũi đều ngập tràn hương thơm thanh nhã, có tác dụng an thần rất tốt.
Lúc Chi Chi vừa bắt đầu quên mất chuyện trong bụng mình có rồng thì bỗng nghe được tiếng người nói chuyện, nhưng vừa nghe thấy thì giọng nói đó ngừng lại.
Một lát sau, Chi Chi nhìn thấy Phò Mã đi ra từ sâu trong rừng hồng mai.
Hết chương 66.
Hồng mai: