Tức giận rời đi , Lê Chi Chi một mình ở đầu đường hồi lâu mới về nhà.
Cô tức muốn điên rồi, ước gì đem mỗi cây cột điện trên đường trở thành Quan Triển Lạc, hung hăng đấm đá mấy cái mới có thể phát tiết mối hận trong lòng được.
Chính là quên đi, làm hử hỏng của công sẽ bị đưa về cục cảnh sát mất , có khi đánh cột điện, cột điện không có việc gì mà người bị thương lại chính là mình, vậy là không được rồi.
Đều tại cái tên đáng giận Quan Triển Lạc kia, hắn dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà mười năm trước vỗ mông chạy lấy người, ra nước ngoài du học bỏ lại cô, mặc kệ cô cầu xin cùng khóc lóc như thế nào. . .
Dựa vào cái gì ba năm trước đây về nước liền trực tiếp “Hạ mệnh lệnh” nói muốn kết hôn với cô, thậm chí mặc kệ cô đào hôn trốn đi, kiên trì đính hôn, trở thành vị hôn phu danh chính ngôn thuận của cô…
Dựa vào cái gì ba năm nay không quan tâm đến sự sống chết của cô, không rõ điều gì buổi sáng vừa gọi điện liền hẹn cô ăn tối, còn phi thường đáng giận ngăn cản cuộc hẹn hò của cô, làm hoa đào của cô chạy mất. . . . . .
Hắn, đến, để, làm, cái, gì?
Lê Chi Chi cắn chặt răng, nếu Quan Triển Lạc hiện tại ở ngay trước mặt cô, cô nhất định sẽ ăn xương uống máu hắn!
“Chi Chi em rốt cục đã trở lại.”
Vừa mới đến cửa nhà, một người đứng ở góc khuất như bóng ma, cô giật mình, một giây sau liền nguyền rủ ai đó, Quan Triển Lạc bỗng dưng hiện thân.
“Anh, anh , anh. . . . . .” Lê Chi Chi mãnh vỗ ngực, “Anh là đầu heo a! Không có chuyện gì thì chạy đến đây dọa người!”
Quan Triển Lạc không ngại bị mắng, nhìn thấy Chi Chi tâm tình anh thật sự rất tốt.
Anh đối với cô từ trước đến nay là yêu thích cùng sủng nịch, người khác đừng mơ mà chia sẻ.
Ở bên ngoài ,anh bảo trì hình tượng tổng giám đốc tập đoàn Đằng Thị kiên nghị chuyên nghiệp trong làm ăn; đối với người bên ngoài cùng cấp dưới, anh luôn là người gương mẫu.
Đối với bằng hữu, anh luôn quan tâm; đối với tình địch, anh không chỉnh cho đối phương chạy trối chết tuyệt không thôi.
Nhưng đối với vợ ── anh lại giống như một người bạn nhỏ thích chơi xấu, cho dù bị mắng , thậm chí bị đánh, anh đều không sao cả.
(A Tử: anh này bt thật a… sao tới h mềnh mới phát hiện thế này. Mà cách xưng hô giửa 2 ng ta làm theo tình huống nhá nên đừng ai théc méc cách xưng hô.)
“Anh gọi điện thoại cho em mà không thấy em bắt máy, anh thật sự rất lo lắng.”
“Lo lắng cái đầu anh a.” Ba năm nay rõ ràng ở Đài Loan, cũng không thấy hắn ân cần thăm hỏi một tiếng, hiện tại lại nói quan tâm, ai mà tin cho nổi.”Tránh ra mau!” Lê Chi Chi biểu tình hung ác trừng mắt nhìn anh một cái.
Chính là, cô tự cho là “Hung ác” , nhưng trong mắt Quan Triển Lạc, tựa như bộ dạng con thỏ nhỏ đáng yêu, anh một chút cũng không sợ. (A Tử: haiz… đúng là bt thật mà… cơ mờ ta thik. *hắc hắc*)
Bất quá, anh vẫn là ngoan ngoãn tránh ra, bởi vì anh không có thẻ ra vào mà trên tay Lê Chi Chi đang cầm cái thẻ đó.
Anh đắc ý chờ Lê Chi Chi đem thẻ ra vào hướng lại chỗ cảnh vệ sau đó chà vào cửa cổng, tách một tiếng cổng mở ra, sau đó mới có thể đi theo cô từ phía sau tiến vào.
Lê Chi Chi thấy Quan Triển Lạc nghe lời cảm thấy hồ nghi, nhưng hiện tại cô thầm nghĩ chạy nhanh thoát khỏi hắn, cô nhẹ nhàng chà thẻ lên cửa, cửa sắt mở ra cô đẩy cửa vào. . .
Nhưng cửa lại đóng không được, bởi vì phía sau có người kéo.
“Anh đang làm cái gì, mau cút đi!” cô thấp giọng đe dọa, muốn đóng cửa lại, nhưng khí lực của anh ta so với cô lớn hơn.
“Anh đêm nay không có chổ ngủ , đương nhiên nên đến chỗ của vị hôn thê mà ngủ rồi.”
Nghe vậy,hai mắt Lê Chi Chi không khỏi toát ra lửa.
Dám đem cô ra làm trò đùa!
Nội thành Cao Hùng rất náo nhiệt, có rất nhiều kiến trúc cao ngất, chính là tập đoàn Đằng Thị ở đây cũng có khách sạn 5 sao.
Anh ta đường đường một tổng giám đốc lại nói không có chỗ ngủ? !
Rõ ràng là nói dối không chớp mắt .
“Không có chỗ ngủ phải tới ngủ công viên hoặc nhà ga.”
“Em bỏ mặc anh như vậy sao?”
“Bỏ được, phi thường bỏ được.”
Kéo anh ta không được, cô đành phải thay đổi sách lược, muốn hắn bỏ đi.
Trời ạ, hắn vừa mới ăn ngàn cân thép hay sao? Như thế nào lại bất động như vậy!
Lúc này, một cảnh vệ trong phòng cảnh vệ đã chú ý tới bọn họ, để ý tới chổ này.
“Lê tiểu thư, có chuyện gì cần hỗ trợ không?” Cảnh vệ dùng quốc ngữ Đài Loan hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì, vị hôn thê đang giận ta, mặc kệ ta như thế nào cũng không chịu tha thứ cho ta, nữ nhân ~” Quan Triển Lạc giành trước từng bước lên tiếng, còn lộ ra vẻ mặt thực ủy khuất.
“Quan Triển Lạc anh. . . . . .”
“Bảo bối, ngoan, tha thứ cho anh được không, anh yêu em nhất . . . . . .”
Quan Triển Lạc thật sự là không sợ chết, lại dùng từ ngữ ghê tởm đến như vậy, ngay cả mặt mày cũng không nhăn một chút.
Lê Chi Chi líu lưỡi, trừng mắt nhìn hắn, thiếu chút nữa buồn nôn.
Cảnh vệ tiên sinh tin lời nói của Quan Triển Lạc, hắn cười cùng Lê Chi Chi nói: “Lê tiểu thư, vị hôn phu của cô đã yêu cô như vậy, nên đừng tức giận nửa tha thứ cho anh ta đi.”
Lê Chi Chi trừng mắt nhìn người cảnh vệ năm mươi mấy tuổi nói.”Anh ta không phải. . . . . .”
“Em tận lực phủ nhận tốt lắm, dù sao anh sẽ không đi, hoặc là kêu cảnh sát đến, đến lúc đó chúng ta hai người có thể cùng nhau lên tin tức đầu đề. . . . . .” Quan Triển Lạc khuynh đang ở Lê Chi Chi bên tai nhẹ giọng nói.
Tin tức đầu đề? Đích xác mới có thể, lấy thân phận Quan Triển Lạc, truyền thông cùng phóng viên như thế nào có thể buông tha hắn, đến lúc đó quan hệ của bọn họ khẳng định sẽ bị đem ra ánh sáng. . . . . .
Lê Chi Chi ngừng sắp nói ra khẩu trong lời nói.
“Ngươi có thể xấu xa hơn một chút cũng không quan hệ. . . . . .” Lê Chi Chi nghiến răng nghiến lợi.
Quan Triển Lạc không sao cả nhún nhún vai.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Quan Triển Lạc hiện tại khẳng định vết thương chồng chất.
Lê Chi Chi buông tha không chặn đường của Quan Triển Lạc nửa, cô lập tức hướng thang máy đi đến.
Quan Triển Lạc tức khắc đuổi kịp, ân cần giúp cô ấn nút thang máy.
M à bi ểu tình trên mặt hai người như là kh ông đội trời chung ──
Quan Triển Lạc cười giống như thành công trộm được mèo, Lê Chi Chi thì vẻ mặt không vui đến nổi trong vòng phạm vi trăm thuước người khác vẩn có thể nhìn ra.
Quan Triển Lạc đi theo Lê Chi Chi tiến vào phòng ở.
Vừa vào cửa Lê Chi Chi liền khách khí , dù sao đây là nhà cô, cô muốn thế nào cũng không có người quản.
“Quan Triển Lạc, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Quan Triển Lạc ý đồ tới gần Lê Chi Chi, lại bị cô một phen đẩy ra.
“Chi Chi, em còn tại giận anh? Là bởi vì cho anh về nước ba năm cũng chưa đi tìm em, vẫn là năm đó anh kiên trì xuất ngoại du học bỏ lại em?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...