Từ sau khi Từ Viễn được phái tới Bắc Nhạn trong cung Khanh Nhạ cũng sai Đang Dụ chuẩn bị quân đội chuẩn bị nửa tháng sau lên đường tới đó. Theo như hiểu biết của Quách gia mà người biết duy nhất lúc này chính là Quách Thiền thì hai mươi ngày sau sẽ là thời cơ tốt nhất để hóa giải Tam ấn của Vi Quang sẽ mở, Vi Quang này chính là nơi chôn xác của mấy ba trăm đời vua cổ quốc, chỉ cần thiêu hủy nơi này lời nguyền để lại sẽ chấm dứt, nếu không cho dù tiêu diệt được một Dẩn Khang vào đời đế vương tiếp theo cũng sẽ có kẻ khác xuất hiện. Quách Thiền dựa vào ghi chép trong sách cổ căn được vị trí của Vi Quang kia chính là ở Bắc Nhạn. Như vậy lần này xem như quây tròn tận diệt một mẻ.
Tới ngày thứ tư Từ Viễn nhận được thư lệnh từ Thanh Vương chuyển tới, trong đó viết rõ ngoài việc giám sát động tĩnh của Dẩn Khang còn phải đi tìm vị trí của Vi Quang kia. Từ Viễn đọc xong mày hơi cau lại, không ngờ Khanh Nhạ lại phát hiện ra điểm mấu chốt này, có điều Vi Quang kia có linh khí bảo vệ, sẽ không dễ gì tìm thấy được, họa chăng là tìm thấy chủ nhân cổ vật hóa giải Tam ấn.
Vừa đặt phong thư lên bàn thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa:
“ Ta đến thay thuốc cho công tử.”
Từ Viễn đứng dậy ra mở cửa, vừa thấy Quách Dương Ngọc liền ngạc nhiên:
“ Hoàng hậu!?”
Quách Dương Ngọc có chút bất ngờ sau đó im lặng đi vào, lúc đặt hộp thuốc xuống bàn mới nói:
“ Sao công tử biết ta không phải Quách Thiền?”
Từ Viễn không trả lời, chỉ hỏi lại:
“ Sao lại ở đây?”
Quách Dương Ngọc bình tĩnh lấy thuốc ra chuẩn bị kiểm tra vết thương cho Từ Viễn vừa nói:
“ Hôm nay người trong hiệu thuốc đều bận rộn, ta tới giúp công tử, yên tâm, y thuật của ta không tồi.”
Từ Viễn để nàng thay thuốc, vết thương từ khi tới Bắc Nhạn tiến triển rất tốt, có thể nói hết lần thuốc này căn bản cũng khỏi được tám, chín phần.
“ Hoàng hậu hiểu ý của ta mà, vì sao không ở Quách Nhạn phủ mà lại ở đây?” Nơi này cách khá xa chỗ đó.
Quách Dương Ngọc nhìn hắn vài giây sau đó đột nhiên nói:
“ Dốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Viễn nghe nàng hỏi liền hiểu ra:
“ Nếu đã là ý vương gia, hoàng hậu nên nghe theo, rời khỏi nơi này.”
“ Việc của ta không tới lượt người khác định đoạt.” Nàng hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói kia, đứng dậy đi ra cửa. Từ Viễn có chút khó hiểu, vì sao một hoàng hậu luôn nhu mì lại đột nhiên thay đổi cứng rắn như vậy.
Khuê Đan mang theo đoản đao chuôi ngọc tới Bắc Nhạn, ý định chính là muốn tìm Kiều Vân Hy có điều chuôi đao từ khi nàng vừa đặt chân vào đất Bắc Nhạn liền không phát sáng nữa, cũng không cảm nhận được hơi thở của Kiều Vân Hy, tuy nhiên lại cảm thấy đoản đao có sát khí, trong lòng lấy làm lạ, trước đây chưa từng xảy ra hiện tượng này, nàng nắm giữ bao nhiêu năm cũng là lần đầu tiên thấy.
Khuê Đan đội nón có mạng che, trên người một thân bạch y trắng toát đi lại trên đường thu hút không ít người, mặc dù nàng đã rất hạn chế ra ngoài vào ban ngày nhưng nhiều lúc bị sát khí khống chế một mực kéo đi. Ngày hôm nay liền bị nó dẫn tới một ngôi miếu nhỏ, nhìn có vẻ hơi cũ kĩ nhưng bên trong hương khói vẫn nghi ngút đủ biết vẫn có người hàng ngày chăm chút. Nàng cố dùng sức chống lại, bản thân dừng lại ở cửa ngôi miếu, trong lòng có chút e ngại nhưng bị ánh sáng trên tấm gương bát quái trên đỉnh ngôi miếu chiếu vào liền một lần nữa rơi vào khống chế, toàn thân bị khóe sâu vào bên trong, mặc dù không hoạt đọng được nhưng vẫn nhìn thấy người nằm trên giường là một đại sư, người này bất quá còn rất trẻ nhưng có thể nhìn ra linh khí cực lớn, đoản đao nhằm yết hầu của người kia lao đến, y hoàn toàn không hay biết, không có chút phòng bị, nàng tưởng tượng chỉ vài giây nữa thôi cổ y sẽ bị chém đôi ra, không ngờ lưỡi dao nhọn dừng lại ngay sát yết hầu, tay người kia đang nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Vị đại sư trên mình khoác một chiếc cà sa đã cũ màu từ từ đứng dậy, ánh sáng trong mắt Khuê Đan nhạt dần, cơ thể bắt đầu tự chủ, ngay khi vừa nói được liền lên tiếng thúc người kia mau chạy đi. Nhưng y ngược lại vẫn đứng im như bức tượng, lát sau bất ngờ cầm tay nàng kéo mạnh một cái khiến cho lưỡi dao cứa vào cánh tay mình, Khuê Đan lập tức hoảng hốt, muốn thu tay về nhưng lưỡi đao cứ dính chặt vào vết thương, dẫn máu từ tay người kia về tới tay nàng rồi dần dần biến mất, hòa vào cơ thể, nàng cảm thấy bản thân như được tiếp thêm sinh khí vốn đã sắp cạn kiệt.
Người kia chỉ tay xuống ghế ý bảo nàng ngồi xuống, Khuê Đan lưỡng lự một chút sau đó cũng đồng ý, vừa nói giọng điệu vô cùng áy náy:
“ Ban nãy ta hoàn toàn không có ý làm hại đại sư, chỉ là…”
“ Chỉ là cơ thể không kiểm soát được?” Người kia dùng tay ra dấu diễn tả.
Khuê Đan hơi ngạc nhiên hỏi y:
“ Ngươi không nói được?”
Người kia lại giơ tay lên làm dấu:
“ Ta ở đây đợi cô nương lâu rồi.”
Khuê Đan thấy y không trả lời mình còn nói những điều khó hiểu bản thân có chút phòng vệ, vừa nghi ngờ hỏi:
“ Ngươi biết ta sao?”
Người kia lắc đầu, chỉ vào thanh đoản đao trong tay cô ý bảo y biết nó.
Khuê Đan nhìn thanh đoản đao còn lưu lại chút máu lại nhìn người đối diện hỏi:
“ Ngươi tên gì?”
“ Ta không có tên’ người kia lắc đầu đáp lại.
Khuê Đan cảm thấy con người này rất là kì quái, đến ngay cả cái tên cũng không có nhưng lại biết thứ này.
Người không tên thấy Khuê Đan im lặng không nói gì lưỡng lự một chút sau đó hỏi nàng:
“ Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Khuê Đan tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu y nói gì, lại thấy y tiếp tục ra dấu, có vẻ như muốn giải thích cho nàng hiểu:
“ Máu của ta rất đặc biệt, chứa rất nhiều sinh khí, ban nãy ta nhìn thấy tử khí trên người cô rất nhiều…cô…không phải là người?”
Khuê Đan hoàn toàn không ngờ tới y sẽ nói như vậy, càng không ngờ y có thể nhìn ra bí mật trên người nàng, có thể như vậy y chắc chắn không phải một đại sư bình thường,
“ Không liên quan tới ngươi.” Nàng nói xong liền đứng dậy định bước ra ngoài, nhưng không lâu sau liền bị y kéo lại, nhận ra bản thân có chút thất lễ liền xin lỗi nàng sau đó nói:
“ Ta biết người cô nương đang tìm hiện giờ đang ở đâu”
Nàng nghe xong hơi nghiêng đầu, có vẻ không tin, y lại nói:
“ Là một cô gái trên mình mang hai linh vật trấn quốc, cùng với đoản đao trên tay cô là một bộ tam ấn, cô ấy đang bị nhốt trong Cửu Nguyệt động, cách một nửa đường từ đây tới kinh thành.”
Khuê Đan nghe xong thập phần hoảng hốt, hoàn toàn không đoán ra được y là nhân vật nào lại có thể lợi hại như vậy. Người không tên nhìn ra biểu tình trên gương mặt cô lại nói:
“ Cô nương hãy ở lại đây, ngày mai ta cùng cô nương lên đường tìm người đó.”
Suốt thời gian Kiều Vân Hy bị nhốt bên trong Cửu Nguyệt Động vẫn thủy chung tối đen như cũ, chỉ có điều ngày càng lạnh, không cử động nhiều cơ thể có thể bị đóng một lớp băng mỏng. Chu Di Cầm mang thức ăn cho nàng cảm thấy lớp đá trên cửa động lạnh lên rõ ràng liền lo lắng hỏi vào bên trong:
“ Kiều cô nương, có sao không?”
Nhưng Kiều Vân Hy đã chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không nghe được Chu Di Cầm bên ngoài nói gì, chu Di Cầm bị dọa cho sợ hãi liền chạy về nói cho Lí Sư Sư biết, hai người sau đó cùng nhau chạy tới trước cửa động, A Văn miễn cưỡng đưa cho Sở Tư Thanh chăm sóc.
Ngày hôm ấy cũng đúng nhằm mồng một đầu tháng, trong Cửu Nguyệt động bắt đầu kết băng phách, lan ra cả cửa động, mà nơi này bất quá ngoài Kiều Chu Nhân bọn họ cũng không biết ai có khả năng mở được.
Tối đến Chu Di Cầm vì không thể để A Văn ở nhà quá lâu đành trở về, Lí Sư Sư ở lại cố tìm cách liên lạc với Kiều Vân Hy ở bên trong.
A Văn ngủ được một lúc, thấy hai người kia đi khá lâu mà vẫn chưa trở về lại không thể đứa nhở ở nhà một mình cho nên Sở Tư Thanh đành ra cửa đứng chờ, thật lâu sau mới thấy Chu Di Cầm trở về một mình liền hỏi:
“ Lí cô nương không về cùng sao?”
Chu Di Cầm lắc đầu:
“ Tỷ tỷ còn có việc.” Nói xong liền tránh người hắn đi vào đến bên A Văn, thấy đứa nhỏ đang ngủ nên không nán lại lâu, đứng dậy giúp Sở Tư Thanh sắc thuốc uống, vết thương của hắn đã đỡ rất nhiều, chẳng qua mấy chốc nữa sẽ khỏi.
Chu Di Cầm mang bát thuốc đặt lên bàn, định quay đi lại nhớ ra điều gì liền quay lại hỏi Sở Tư Thanh:
“ Sở công tử, kinh thành đã có chuyện gì?” Cũng không thấy Tam vương gia, có chuyện gì lại có thể để Kiều Vân Hy một mình trong động tối lâu như vậy.
Sở Tư Thanh im lặng, thở dài một hơi, bát thuốc trên tay lại đặt xuống bàn, lát sau chỉ nói:
“ Không có gì.”
Chu Di Cầm thấy hắn nói vậy cũng không gặng hỏi thêm, quay người đi ra.
Ngạo Trác Lăng trên đường tới Bắc Nhạn đoạn sau đó cũng không có trở ngại gì lớn có điều gần tới nơi đột nhiên nhớ ra gì đó liền thúc ngựa quay đầu nhưng không đi hướng trở về kinh thành, trên đường đi hắn vào nghỉ trong một quán trọ, chủ quán vừa đi khỏi đã nghe người phía sau nói:
“ Ngươi có thấy dạo gần đây rất nhiều kẻ ẩn trong giang hồ đều đã xuất hiện tại Bắc Nhạn, xem ra việc làm thiên hạ đảo xoay đã thực sự xuất hiện, “
Người kia nghe hắn nói liền gật đầu:
“ Chúng ta mất công đi lần này nhất định không uổng phí.”
Ngạo Trác Lăng vừa nghe tới đó tiểu nhị đã xuất hiện, đặt thức ăn xuống bàn nói:
“ Đồ khách quan gọi đã tới rồi.”
Ngạo Trác Lăng gật đầu sau đó thấy hai người phía dưới đứng dậy đi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...