Ngạo Trác Lăng mang theo Kiều Vân Hy cùng tới Trang phủ, lúc xe ngựa vừa đỗ xuống Kiều Vân Hy vì quá phấn khích vội vàng nhảy xuống, Ngạo Trác Lăng cười sau đó bước xuống lại thấy nàng đứng ngây ra không chịu bước vào, gia nhân cũng không hiểu chuyện gì nhìn nàng không rõ,
“ Có chuyện gì sao?”
Kiều Vân Hy giật mình vội vàng đi vào, vừa đi vừa nói:
“ Không có gì.”
Kiều Tố Nhan bấy giờ mới biết hai người họ tới từ trên xích đu vội vàng muốn đứng dậy lại bị Trang Công Nghi bắt ngồi xuống, giọng nói dịu dàng:
“ Nàng ngồi yên đấy, đừng nháo, bọn họ cũng tới đây rồi.”
Kì thật Kiều Vân Hy cảm thấy tỷ phu của mình thường ngày nói chuyện rất ôn nhu, lại không ngờ đem so sánh với câu nói vừa nãy bất quá cũng chả thấm vào đâu, tựa như bao nhiêu mật ngọt đều bị huynh ấy uống hết, nghĩ tới đây ánh mắt không tự chủ liếc Ngạo Trác Lăng một cái thấy có chút tủi thân. Cũng mới vừa rồi thấy hai người âu yếm như vậy nàng mới không muốn vào phá hoại không ngờ chỉ một câu nói đơn giản lại có sức sát thương tới vậy.
Ngạo Trác Lăng phát hiện ra ánh mắt khác thường của nàng cũng không nói gì, vẻ mặt biểu cảm hơi kì quái, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Kiều Vân Hy nhìn tiểu nhi tử trong tay Kiều Tố Nhan hình như đang toét miệng cười với mình đáy lòng xao động dữ dội, rất muốn nựng nó, lại sợ làm nó rớt tỷ phu sẽ hạ thủ vô tình với nàng nên cứ nhìn nhìn thèm muốn, Ngạo Trác Lăng cười cười:
“ Có ta ở đây, huynh ấy dám động thủ ta sẽ bảo vệ nàng.”
“ Hửm?”
Hai người kia hiển nhiên không hiểu gì, quay sang tròn mắt nhìn Ngạo Trác Lăng, Kiều Vân Hy giật thót mình, không hiểu sao hắn lại nói vậy, không lẽ nào đọc được suy nghĩ của nàng? Kì thật chả phải hắn cao siêu gì, chỉ là trên mặt nàng viết rõ như vậy, hắn chú ý nàng tất nhiên sẽ nhìn ra được. Mặc dù thế nhưng nghe hắn nói đột nhiên có dũng khí xòe tay ôm tiểu nhi tử, Kiều Tố Nhan quấn khăn cho đứa nhỏ xong đưa cho nàng ẵm nó, Trang Công Nghi nhìn nàng, có vẻ như đã hiểu nội dung câu nói của kẻ kì quặc vừa rồi, nghi hoặc hỏi:
“ Muội thực sự sợ ta sẽ động thủ sao?”
Kiều Vân Hy buột miệng nói:
“ Còn không phải sao?”
Trang Công Nghi gật gật đầu:
‘ Nói cũng phải, như vậy tốt nhất muội nên cẩn thận một chút.”
Kiều Tố Nhan lâu ngày không gặp, Kiều Vân Hy vốn tưởng nàng sẽ mập lên rất nhiều vì bình thường phụ nữ sau khi sinh lại được phu quân chăm sóc chu đáo như vậy hấp thu sẽ rất tốt nhưng xem ra Kiều Tố Nhan không những không mập lên mà có vẻ như gần hơn một chút, nếu không phải nàng biết rõ tính cách Trang Công Nghi còn tưởng là tỷ tỷ bị huynh ấy bỏ đói.
“ Tỷ tỷ, dạo này ăn uống tốt không? Gầy như vậy?”, lúc Ngạo Trác Lăng với Trang Công Nghi đi vào trong Kiều Vân Hy mới hỏi
Kiều Tố Nhan cười cười đùa giỡn với nàng:
“ Nếu ta mập quá tỷ phu muội sẽ đi tìm nữ nhân khác.”
Kiều Vân Hy vẫn đang ôm đứa nhỏ, nó ngủ ngoan trong lòng nàng thỉnh thoảng tay lại ngó ngoáy chạm vào mấy sợi tóc vương ra của nàng, có lẽ thấy nhột nhột, miệng như hơi cười, nàng vì đứa nhỏ mà không tiện kich động, cả giọng nói đầy khí thế cũng bị kìm lại:
“ Huynh ấy dám?”
Kiều Tố Nhan không nói gì, cả hai người cùng cười, hiển nhiên không dám cười lớn.
Đó là chuyện mấy ngày trước, tới nay cũng đã ba ngày kể từ khi Kiều Vân Hy tới Trang phủ, lúc này nàng ngồi trong phòng một mình, giờ này có lẽ mọi người đang ngủ trưa, Ngạo Trác Lăng vì có công việc nên ngay trong hôm ấy đã rời đi, Kiều Vân Hy nhìn chiếc vòng ngọc, lại mang chiếc kim bài ra, đột nhiên phát hiện ở giữa chúng hiện ra ánh sáng yếu ớt màu trắng nối liền.
“ Vân Hy” Kiều Chu Nhan đột nhiên gõ cửa, Kiều Vân Hy hơi ngạc nhiên, mang cất lại kim bài vào hộp sau đó đi ra mở cửa
“ Cha, “
“……”
Về sau đã sảy ra chuyện gì nàng hoàn toàn không biết. Càng không hiểu cha vì sao bất ngờ đánh ngất nàng, khi tỉnh dậy đã thấy mình bị nhốt trong một hang động rất tối, bên trong hoàn toàn không thấy gì. Có điều không hiểu sao sau khi tỉnh dậy nàng hoàn toàn không thấy sợ hãi, bản thân rất bình tĩnh yên lặng ngồi đấy, hai tay bó gối, lúc sờ tới cổ tay thấy chiếc vòng ngọc đã bị mất, cũng không có kim bài, có lẽ tất cả đã bị Kiều Chu Nhân lấy đi.
Sau khi Kiều Vân Hy vừa rời khỏi quân của triều đình lập tức ập vào Trang phủ, Trang Công Nghi và Kiều Chu Nhân cầm chân bọn chúng Kiều Tố Nhan ôm Tiểu Hán cùng một tì nữ rời khỏi, giữa đường gặp được Sở Tư Thanh
“ Ba người mau mau rời khỏi đây, ta sẽ ngăn bọn chúng.”
Kiều Tố Nhan hoảng loạn, tỳ nữ bên cạnh vội vàng đỡ nàng rời đi.
Kiều Vân Hy ngồi bên trong bỗng nhiên thấy có ánh sáng phát ra từ bên trong khoảng tối đen liền đứng dậy theo ánh sáng mà đi, chỗ nàng thông tới một gian phòng khác trong động, có một hơi thở quen thuộc lan tới chỗ nàng, ánh sáng phát ra từ bên hông người kia, Kiều Vân Hy đi tới, qua ánh lửa nhỏ trong hang nhìn thấy mặt người kia, hai mắt nhắm liền, dung nhan bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Người đó không ai khác chính là mẫu thân Liễu Tư Lam của nàng. Kiều Vân Hy ôm lấy thân thể người ấy, ánh sáng nhạt dần rồi từ từ biến mất, cánh liên đăng cuối cùng tan biến, sinh mệnh cuối cùng cũng theo đó mà biến mất. Tất cả những chuyện này từ đầu tới cuối cho thấy Kiều Chu Nhân phụ thân nàng đang che giấu một bí mật gì đó, cái điều kia phải thế nào mới khiến ông nhẫn tâm ngăn cách nàng và mẫu thân nàng?
Trời xế chiều hương thảo mộc lại lan tỏa mãnh liệt, Quách Dương Ngọc thu dọn chỗ thảo mộc đem phơi cất vào hũ, quay lại thấy Dẩn Khang đang nhìn nàng chăm chú, đột nhiên nói:
“ Không nghĩ cô cũng có dáng vẻ này.”
Quách Dương Ngọc không biết đằng sau có người, nghe nói vậy hơi quay lại, trên môi thoáng nụ cười nhẹ:
“ Trước khi vào cung Quách gia ta sống bằng nghề hái thảo mộc, làm công việc này tâm trạng tự nhiên thấy thoải mái.”
Dẩn Khang không ngờ nàng đột nhiên có nhã hứng nói nhiều như vậy, hắn lại không biết nói gì tiếp, như vậy đấy, hai con người lầm lì ít nói, một lạnh như tảng băng trôi, một buồn buồn ủ rũ đứng cạnh nhau không có chuyện để nói.
“ Ta nghe nói bên ngoài bắt đầu lục đục rồi, Bắc Nhạn yên tĩnh như này quả rất tốt.”
Dẩn Khang vẫn im lặng, nhưng trong đầu là đang suy nghĩ, hắn biết là sự yên tĩnh này cũng chả được bao lâu, từ khi sinh ra vận mệnh đã ấn định cuộc đời hắn như vậy rồi.
Khanh Nhạ đứng trên tường thành ánh mắt nhìn ra xa xăm, so vơi ngày đầu hắn lên làm vua đã tám chín phần vẩn đục, bên trong đó tựa như có mây đen vần vũ, Ngạo Trác Lăng đứng bên cạnh không nói gì, lát sau Khanh Nhạ hỏi hắn:
“ Đều là người thân của đệ, lẽ nào không lo lắng sao?”
Ngạo Trác Lăng suy nghĩ một chút sau đó nói:
“ Đã là buộc phải như vậy, lo lắng hay không lo lắng kết quả đều không thay đổi được.” nói xong lại nghĩ tới Kiều Vân Hy, lòng bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt đột nhiên sắc bén nhưng giọng nói lại ôn hòa hơn bao giờ hết, nói một câu cực kì không liên quan tới chính sự:
“ Thần đệ cơ thể không khỏe, bệ hạ, xin phép cáo lui.”
Khanh Nhạ đột nhiên cười cười sau đó gật đầu.
Ngạo Trác Lăng vừa đi khỏi ngay vị trí hắn vừa đứng xuất hiện một cái bóng khác, dáng vóc vừa khít,
“ Hoàng thượng, quả nhiên là hắn.”
Khanh Nhạ không tỏ ra quá bất ngờ, kết quả này hắn cũng đoán được bảy tám phần, âm trầm cất tiếng:
“ Đã là vậy…..” câu nói nửa chừng thì dừng lại, xoay người bước xuống.
Đang Dụ thở dài một hơi, cuối cùng hắn vẫn đi tới bước này, quay lưng với tất cả bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...