Edit: Zoe
* * *
"Niên Niên, Điền, thanh niên tri thức Điền nói rằng hắn xin lỗi ngươi, hắn còn nói nếu ngươi có khó khăn gì thì cũng có thể lén đi tìm hắn." Tô Tuyết Nhi nhao nhao nói.
Ta phi, con mẹ ngươi đây là đang muốn ta đào góc tường chứ gì.
"Ngươi có đi hay không, nếu ngươi còn không đi thì ta sẽ nói cho nương ta, lúc trước cũng là ngươi đưa ra chủ ý để ta lấy chồng còn gì." Nếu để người Tô gia biết Tô Tuyết Nhi ở sau lưng họ làm ra loại chuyện này, một mình Triệu Hiểu Mai cũng có thể đấu với cả nhà Tô Tuyết Nhi.
Tưởng tượng đến lúc Triệu Hiểu Mai biết việc nàng ta khích Tô Niên Niên làm, không cần nghĩ cũng biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, Tô Tuyết Nhi không tự giác lui về phía sau vài bước.
Nhưng vẫn cắn răng nói: "Niên Niên, ngươi cũng đừng quên, lúc trước ngươi cũng chỉ là vì muốn kích thích thanh niên tri thức Điền mới gả cho Hàn Thanh Minh, nếu để ta nói ra thì thanh danh của ngươi sẽ bị hủy hoại."
"Ngươi nói đi, để xem có ai tin ngươi, không chừng ta còn nói ngươi bôi nhọ ta đấy, với cả ta đã lấy chồng còn ngươi xem hiện tại ngay cả nhà chồng mà còn không tìm được, để ta chống mắt lên xem ai tổn thất lớn hơn." Lại còn so về trình độ không biết xấu hổ với nàng, tức chết nàng ta.
"Ngươi, Tô Niên Niên, khổ thân ta đối tốt với ngươi như thế, sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy." Tô Tuyết Nhi tức thành cá nóc, chỉ mới mấy ngày không gặp, sao đầu óc Tô Niên Niên đã trở nên tốt như vậy.
"Tô Tuyết Nhi, đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, về sau ngươi đừng dính dáng tới ta, ta cũng sẽ không để ý tới ngươi, hai ta đều là người khỏe mạnh, nếu ngươi lại làm ra chuyện xấu gì, ta liền đánh chết ngươi." Tô Tuyết Nhi này có thể tùy tiện sống dai mà vẫn bình an không xảy ra việc gì, vạn nhất thật sự có hào quang nữ chính thì làm sao bây giờ, hơn nữa nếu chuyện lấy chồng đó bị đem ra thì nàng cũng có thể chọn mình trong sạch, nhưng cũng không thể bảo đảm sẽ có nhiều người tin.
Lãng phí thời gian ở đây với loại người thân cao thượng này, thật không đáng giá.
Tô Tuyết Nhi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tô Niên Niên, thật sự khiến nàng ta kinh sợ, thiếu chút nữa nàng ta đã cho rằng Tô Niên Niên nhìn thấu được mình.
"Có đi hay không?" Tô Niên Niên khoanh hai tay trước ngực nhìn về phía cửa.
"Người thật không biết tốt xấu." Tô Niên Niên tức đến dậm chân, chạy ra ngoài.
Mới vừa chân trước chân sau, Tô Tuyết Nhi mới vừa đi thì bọn Hàn Thanh Minh cũng trở về.
"Tẩu tử, người vừa rồi là ai vậy." Xuyên Tử với Hàn Thanh Minh mới về đến chỗ rẽ đã nhìn thấy một nữ nhân bụm mặt chạy đi, ai mà không biết chắc còn tưởng rằng Tô Niên Niên khi dễ nàng ta đâu.
"Người trước kia ta hay chơi cùng, hoang tưởng muốn lấy đồ từ ta, hiện tại ta không thèm đáp lại nàng ta nhưng nàng ta vẫn tìm tới." Tô Niên Niên nói thế cũng không sai, Tô gia có đúng một đứa con gái, mọi thứ tốt đều là của nàng, ban đầu Tô Tuyết Nhi chính là coi trọng mấy thứ tốt của nàng, chẳng qua có vài lần không muốn nói thôi.
"Có loại người như vậy ư, tẩu tử vạn lần đừng qua lại với nàng ta." Loại người này, nếu là hắn thì ngay cả cửa cũng không cho vào.
"À đúng rồi, các ngươi bán đồ thế nào?" Tô Niên Niên thấy lúc bọn họ về không cầm theo giỏ, đoán chắc bán không tồi.
"Tẩu tử, tam ca của em thật sự rất lợi hại, mua đồ bán đồ quá chuẩn, lần này chúng ta tránh cũng không được." Nhắc tới vấn đề này, Xuyên Tử nói không ngừng được.
"Vào nhà rồi nói."
Tuy rằng Tô Niên Niên lười nhưng vẫn rất yêu sạch sẽ, ở nhà trừ lúc chơi với Vượng Tài ra thì phần thời gian dư còn lại đều quét tước nhà cửa, lau bàn một lần rồi nhưng vẫn làm lại.
Hai người bước vào nhà cũng cảm thấy sáng sủa không ít.
Xuyên Tử cười ngây ngô nói: "Tẩu tử quét dọn thật sạch sẽ."
Trong nhà khi có nữ nhân rồi cũng thay đổi rất nhiều, hắn cũng muốn có vợ thật nhanh.
Hàn Thanh Minh mở bao tiền ra, đếm tổng cộng được 175 đồng, tổng là bán được chín đôi, đôi cuối cùng vì muốn về sớm nên bán với giá mười lăm đồng.
Nhiều như vậy sao, nếu nàng nhớ không lầm thì tiền vốn để mua giày cũng chỉ tốn một trăm ba mươi đồng, trong chớp mắt đã nhiều hơn 45 đồng, điều này coi như hẳn đã đuổi kịp một tháng tiền lương của công nhân.
"45 đồng này, ta lấy 25 còn phần dư còn lại thì cho Xuyên Tử." Thời điểm Hàn Thanh Minh nói còn nhìn Tô Niên Niên một cái, thấy nàng không có điểm không cao hứng liền cầm tiền đưa cho Xuyên Tử.
"Ta cũng không cần lấy nhiều như vậy, tiền vốn là của anh, ta cùng lắm chỉ là chân chạy việc, không cần." Xuyên Tử xua tay, hắn biết bản lĩnh của mình, một tên côn đồ lừa gạt, nếu không phải tam ca mang hắn cùng đi bán đồ thì hắn cũng không dám làm, hắn không có mặt mũi lấy hai mươi lăm đồng này.
"Cầm, nếu không có ngươi hỗ trợ nhờ hỏi thăm từ vị bằng hữu kia thì chúng ta cũng không tìm được chỗ tốt để bán." Hàn Thanh Minh rất minh bạch, nếu như không có Xuyên Tử tìm người thì anh cũng không bán nhanh như vậy.
Xuyên Tử vẫn ngượng ngùng cầm lấy, cứ xô xô đẩy đẩy mãi cuối cùng vẫn nhận lấy mười lăm đồng.
"Không biết lần sau Lý ca sẽ mang cho chúng ta cái gì nhỉ?" Nếu là giày thì càng tốt, hai người bọn họ vẫn có thể kiếm nhiều tiền như thế này.
Sau khi Xuyên Tử rời đi, Hàn Thanh Minh lấy raa một đôi giày mà anh cố ý để lại, anh đánh giá qua chắc đây là số giày của Tô Niên Niên.
"Đôi này cho tôi sao." Anh không dám trực tiếp đưa qua chỉ dám để cho nàng nhìn thấy.
"Ừm, để lại cho em." Thời điểm kết hôn anh cũng không tặng gì, anh thấy hiện tại rất thích hợp để đưa cho nàng."
"Anh đối với tôi thật tốt." Lời nói này phát ra thật lòng từ nội tâm Tô Niên Niên, Hàn Thanh Minh là người nàng thấy đầu tiên và cũng là người nàng tin tưởng nhất.
Ở cái niên đại này, tìm đâu được một nam nhân không đánh tức phụ còn chịu việc nấu cơm, đối xử thật lòng với tức phụ quả thực rất khó, bởi vì điểm này, nàng vẫn có chút cảm kích Tô Tuyết Nhi.
"Tôi đi nấu cơm." Đối diện với cặp mắt to tròn mãn nhãn kia anh không chịu được, hận không thể đem mọi đồ của bản thân cho nàng, anh biết, hiện tại tức phụ anh vẫn chưa yên tâm giao bản thân mình cho anh, nhưng chỉ cần qua một thời gian thôi, khẳng định nàng sẽ tin tưởng anh đối xử tốt với nàng là thật lòng.
Tô Nien Nien nghĩ: Ô ô ô, ta còn quá nhỏ......
Sau khi ăn cơm xong, Tô Niên Niên đem những chuyện Tô Tuyết Nhi làm kể hết không sai một chữ cho Hàn Thanh Minh nghe, dẫn tới Hàn Thanh Minh cũng triệt để chán ghét cái tiểu cô nương tên Tô Tuyết Nhi này.
Sao lại làm ra chuyện lớn như vậy với tức phụ anh, tâm nhãn xấu xa, Hàn Thanh Minh nhíu mày, về sau không thể để hai người qua lại với nhau được, nhỡ đâu nàng ta lại mê hoặc tức phụ anh thì sao.
——
Lần trước Hàn Thanh Minh nhờ Lý ca môn đạo nói giúp anh điều yên, Lý ca cả ngày chạy xe vận tải, về chuyện này vẫn có bản lĩnh, lần này trở lại đem toàn bộ đặt trước cửa lớn cho Hàn Thanh Minh, vốn dĩ hắn không muốn lấy tiền nhưng Hàn Thanh Minh vẫn cứ cứng rắn đưa cho hắn năm đồng.
Kỳ thực thì cũng không cần dùng nhiều tiền như vậy nhưng cũng không thể để người ta mang không.
Lần này đồ Lý ca mang về cho bọn hắn chính là khăn lụa của nữ, trông rực rỡ sáng ngời, lúc nhìn thấy cái này Hàn Thanh Minh đã tưởng tượng tức phụ mình đeo lên khẳng định sẽ rất đẹp.
Thanh toán tiền cho Lý ca xong Hàn Thanh Minh đi về, trên đường vừa vặn gặp Hàn đại ca.
"Lão tam, mấy ngày nữa đã phải chọn chức trưởng thôn lần nữa rồi, ngươi......" Hàn Thanh Minh nhớ tới lời hứa hẹn của Hàn Thanh Minh nhưng hắn lại không tin anh có thể làm được.
"Cứ ở nhà, buổi tối hôm nay ta khác đưa cho ngươi, đừng nói với người khác là ta đưa là được." Hàn Thanh Minh sẽ không cho hắn một cái hộp quà lớn, cho nên hiện tại không thể hủy mặt mũi hắn đi.
"Ồ." Hàn Lập Xuân kích động xoa tay, không nghĩ tới lão tam thực sự làm được, mấy chức kia hắn sẽ cho các lão gia ở trong thôn phân, ai làm tốt thì cứ việc ngồi yên, hắn chỉ cần làm trưởng thôn là ổn.
Tô Niên Niên nhìn màu sắc rực rỡ của khăn lụa trước mắt này, Hàn Thanh Minh còn cố ý lấy mấy cái ra cho nàng xem, đúng thật là không ngoại lệ ai, bề ngoài trông quá tươi khiến nàng vô pháp nhìn thẳng vào chúng, chẳng lẽ đây chính là gu thẩm mỹ của trai thẳng trong truyền thuyết đây ư.
Cố không chú ý tới đôi mắt cầu được khen của người nào đó, Tô Niên Niên lại một lần nữa hạ quyết tâm về sau phải bồi dưỡng ánh mắt chọn đồ cho nữ nhân của Hàn Thanh Minh thật tốt.
Nhưng vẫn dối lương tâm nói lời khen, ánh mắt tuy kém nhưng tinh thần vẫn lên cao.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có chút hơi ngắn, xin lỗi xin lỗi…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...