Kiều Thê Tại Thượng


[Phượng Tây Cung]Nữ nhân tư sắc tầm thường chỉ có đôi mắt đẹp, nàng ngước nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, cười nhẹ nói: “Năm đó ở trường săn.

.

trăng cũng tròn như bây giờ.

” Nha hoàng Bạch Ngọc bên cạnh có một giọng nói rất hay cất tiếng: “nương nương trăng sáng hay trăng tàn đều có Bạch Ngọc ở cạnh người”.

Một nha hoàng khác tên Bạch Nhu kêu lên: “aa Bạch Ngọc tỷ nói vậy sai rồi, phải là Bệ hạ ở cạnh Hoàng Hậu nương nương mới đúng chứ, nhưng bây giờ bệ hạ!.

”Nữ nhân lắc đầu: “Cái miệng của em ăn nói không có quy cũ gì cả”.

Bạch Nhu cười hì hì ôm lấy tay Lương Ngọc Dung nũng nịu nói: “chẳng phải nương nương là quy cũ của Bạch Nhu đó saooooooo”.

Bỗng có tiếng nói âm trầm vang lên khiến cả ba đều giật mình: “Các ngươi thay chủ tử mình oán trách trẫm sao”.

các nàng giật bắn mình đứng dậy hành lễ, “Thần Thiếp tham kiến bệ hạ” “Nô Tỳ tham kiến bệ hạ”.


hắn phất tay lạnh lùng nói: “Mồm miệng không có quy cũ cút ra ngoài lãnh phạt”, Bạch Nhu đi lãnh phạt còn Bạch Ngọc trước khi ra cửa vẫn lo lắng ngoái đầu nhìn lại Nương Nương nhà mình.

Lương Ngọc Dung thấy ánh mắt nàng, biết nàng trung thành nên chỉ cười khẽ gật đầu.

Chiêu Cẩn bắt được ánh mắt và nụ cười phát ra từ trong tâm nàng liền nói: “ở bên cạnh trẫm ngươi chưa từng cười, lúc nào cũng làm trái ý trẫm, A La của trẫm.

.

” hắn nói tới đây khẽ giật mình rồi im lặng.

nàng cuối đầu: “Thần thiếp không phải Trương La, cả đời này cũng không thể trở thành Trương La”.

Hắn liếc nhìn nàng, nữ nhân trước mắt không xinh đẹp chỉ có một đôi mắt phượng, còn lại đều tầm thường, hắn lại nhớ những hồi ức tươi đẹp bên cạnh Trương La năm nào, nhưng Trương La giờ đã là Phi Tần nước Thục, hắn gạt bỏ suy nghĩ, ném nàng lên giường thô bạo xé rách y phục nàng, hắn không làm dạo đầu chỉ mạnh bạo đâm vào khiến nàng đau đớn nhíu mày, hắn những ngày qua không tới cung của nàng, nơi đó sớm đã khít còn cây búa của hắn thì quá to, nàng cố gắng cắn môi không phát ra tiếng cố gắng phối hợp cùng hắn, sau một trận mây mưa hắn rời đi.

Hắn cất bước rời đi.

Bạch Ngọc nhìn thấy vội tiến vào thu dọn, nàng cất tiếng: “Bạch Nhu”,.


Bạch Nhu chạy vào: “Bạch Ngọc tỷ tỷ gọi muội” Bạch Ngọc khẽ “ừm”một tiếng kêu: “Bạch Nhu muội đi chuẩn bị nước nóng đi” Bạch Nhu gật đầu đi chuẩn bị.

Bạch Ngọc thu dọn chăn đệm nghe Lương Ngọc Dung hỏi “Muội hối hận khi theo ta không?”Bạch Ngọc tiếp tục thu dọn nàng nói: “Hối hận sao?.

.

Bạch Ngọc chỉ hối hận vì không thể nhìn thấy nương nương một đời an yên hạnh phúc, dù cho Nương Nương là Hoàng Hậu hay chỉ gả cho một kẻ nghèo túng thì Bạch Ngọc vẫn mãi ở cạnh nương nương, Mạng của Bạch Ngọc là do nương nương cứu vì nương nương có lên núi đau xuống biết lửa Bạch Ngọc cũng bằng lòng”.

Lương Ngọc Dung nhìn nàng trong lòng ấm áp.

Bạch Ngọc lại cất tiếng: “Năm đó trên chiến trường Bạch Ngọc bị quân địch bắt giữ mục đích để thỏa mãn dục vọng của bọn chúng, là nương nương một thân mặc giáp, oai phong lẫm liệt đã cứu Bạch Ngọc”.

Lương Ngọc Dung chua sót nhìn người mình xem như thân tỷ muội.

Chợt Bạch Ngọc ngước mặt lên nhìn Lương Ngọc Dung cười: “nói ra có vẻ rất ích kỉ, nhưng lúc đó Bạch Ngọc hối hận sao mình không phải nam nhân để làm phu quân tốt bảo vệ nương nương một đời bình an tự tại”.

Cả hai đều phá lên cười.

Lương Ngọc Dung nói: “ta lại tiếc mình không phải nam nhân để có thể ôm mỹ nhân Bạch Ngọc trong lòng cả đời”.

Hai người một lần nữa bật cười, dường như mọi thứ đau buồn đều không ở nơi đây.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận