Tôn Giai Oánh nằm trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cơn đau ập đến như sóng dữ, nửa thân dưới của cô gần như đã mất đi tri giác.
Ánh mắt cô cố sức mở to, bàn tay nhỏ nhắn gắng gượng nắm lấy tay áo trắng tinh của bác sĩ.
Làm ơn...!hãy cứu con tôi!
Cái nhìn của cô quá mức truyền cảm, khiến tất cả các y bác sĩ chạy tới đều phải động dung.
Cô nhanh chóng được đặt lên một chiếc giường đẩy, lập tức đưa vào trong phòng phẫu thuật.
Tôn tiểu thư, cô nhất định phải giữ tỉnh táo!
Cánh cửa phòng giải phẫu khép lại, bên trong chỉ còn lại ba bác sĩ và hai y tá đã mặc quần áo sát trùng.
Cô được tiêm một mũi thuốc gây tê, cơn đau thoáng chốc bay biến, chỉ còn cảm giác tê dại như thân thể không còn là của chính mình.
Tôn Giai Oánh cố gắng không để cho mình ngất đi, bác sĩ đã bắt đầu cầm dao phẫu thuật, lưỡi dao sắc bén cẩn trọng hạ xuống trên cái bụng cao ngất của cô.
Bắt đầu phẫu thuật! Đưa dao giải phẫu cho tôi! Y tá mau chuẩn bị chăm sóc đứa trẻ!
Lúc bị đẩy ngã xuống cầu thang, nước ối đã vỡ ra từ lâu, nếu không lấy đứa trẻ ra ngay lập tức, nó có thể sẽ bị ngạt chết trong bụng mẹ!
Bàn tay cầm dao phẫu thuật của bác sĩ di chuyển nhanh thoăn thoắt, rất nhanh, một đứa trẻ toàn thân dính đầy máu được ôm ra từ trong bụng cô.
Trong suốt cả quá trình Tôn Giai Oánh đều thanh tỉnh, cô nhìn bé con của mình và Lạc Tử Khanh được đưa đến thế giới này.
Tay chân nho nhỏ không ngừng vùng vẫy trong không khí, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng cái miệng thì oe oe khóc lớn.
Tiếng khóc vang dội như thế chứng tỏ nó vô cùng khỏe mạnh.
Tôn Giai Oánh muốn vươn tay đỡ lấy bé, nhưng toàn thân cô nặng trịch như bị xích sắt khóa chặt.
Đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, nhìn thấy con bình an ra đời, cơn mỏi mệt đột nhiên thổi quét toàn thân.
Cô chậm rãi khép mi mắt lại, câu nói nhẹ bẫng tan vào trong không khí.
Tử Khanh, con của chúng ta rất giống anh.
...
Một bác sĩ đang khâu vết thương trên bụng lại cho Tôn Giai Oánh, một người khác lại cầm máu giúp cô.
Người còn lại thì đang chăm sóc đứa trẻ mới chào đời.
Đúng lúc này, một bác sĩ trong đó đột nhiên hét lớn.
Không xong rồi, Tôn tiểu thư bị rong huyết!
Dưới thân cô gái, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Mà vết thương trên bụng kia, cũng chậm rãi tràn ra màu đỏ tươi.
***
Trong bóng đêm tĩnh lặng, người đàn ông nằm trên giường bắt đầu co giật.
Cả người hắn run lên từng cơn, thái dương bắt đầu đổ mồ hôi, làn da bao phủ lấy đôi mắt đang nhắm lại bất chợt chuyển động.
Hắn rốt cuộc hoàn toàn thoát ra khỏi bóng tối, đột ngột mở bừng hai mắt.
Y tá vừa tiến vào trong phòng nhìn thấy đôi mắt lóe sáng trong bóng đêm của người đàn ông, không khống chế được cơn sợ hãi mà hét ầm lên.
Giọng nói khản đặc như đã bị che giấu hồi lâu đột ngột cất lên, réo rắt như một tiếng đàn trầm đục.
Cô ấy...đang ở đâu?
***
Thân thể nằm yên trên giường suốt bảy tháng vô cùng suy yếu, nhưng hắn giống như chẳng hề để tâm, mạnh mẽ ép mình đứng lên, kéo theo tấm thân tàn tạ đi tìm cô gái của hắn.
Nếu không chạy được thì phải đi, không đi được thì phải bò, cho dù không bò được, cũng phải lết cái xác này tới gặp cô ấy! Bằng bất cứ giá nào, cho dù ngay một giây sau hắn chết đi, cũng phải nhìn thấy Tôn Giai Oánh lần cuối cùng!
Lúc này, trong phòng giải phẫu, câu nói của bác sĩ làm cho tất cả mọi người hoảng hốt! Hai người nhanh chóng tìm biện pháp cấp cứu, còn một bác sĩ khác thì vội vã tông cửa ra ngoài thông báo cho người nhà bệnh nhân.
Tôn phu nhân, Tôn tiểu thư xuất huyết quá nhiều, cô ấy có khả năng sẽ không qua khỏi!
Ba mẹ Tôn điếng người, loạng choạng đứng không vững.
Mắt hai người đỏ hoe, ba Tôn nắm lấy cổ áo bác sĩ, điên cuồng hét lên.
Ông vừa nói cái gì?
Vị bác sĩ kia chưa kịp nói thêm câu nào, trong phòng giải phẫu truyền đến một thở dài.
Trái tim của Tôn tiểu thư đã ngừng đập rồi!
Mẹ Tôn bị tin tức này kích thích, không chịu nổi mà ngất lịm đi.
Ba Tôn lập tức đỡ lấy vợ, vội vàng muốn xông vào phòng bệnh nhìn thấy con gái.
Nhưng có một người đã nhanh chân hơn ông.
Người đàn ông không biết đã lê tới từ lúc nào.
Hắn nhào vào bên trong phòng, sau đó ngã quỵ xuống đất.
Thân thể không có sức lực, hắn cố sức dùng hai đầu gối lết tới bên cạnh bàn giải phẫu.
Bàn tay to lớn bị bệnh tật giày vò đến mức gầy trơ xương mạnh mẽ nắm lấy thành giường bằng kim loại.
Đôi mắt người đàn ông hằn lên tia máu, hắn dùng hết sức lực gọi tên cô, chất lỏng ấm áp hạ xuống trên khuôn mặt trắng bệch của Tôn Giai Oánh.
Oánh Oánh...Anh đến rồi đây...!Cầu xin em...đừng rời bỏ anh...
...
Mười phút trôi qua, tiếng gọi cầu xin đã hóa thành tiếng gầm gừ đầy đau đớn.
Hắn giống như dã thú mất đi bạn đời, tên cô phát ra từ trong miệng hắn bao hàm một loại cảm xúc tuyệt vọng khốn cùng.
"Oánh Oánh."
"Oánh Oánh."
"Oánh Oánh."
"Oánh Oánhhhhhh....!!!"
Các bác sĩ đã nhìn quen cảnh tượng đau thương cũng không kìm được phải quay đầu đi.
Ánh mắt họ bất chợt nhìn thấy một điều kỳ diệu.
Mau!!! Tim đập lại rồi! Nhịp tim của bệnh nhân đã đập trở lại! Lấy máy kích điện đến đây, chuẩn bị sốc điện!
Thân thể Tôn Giai Oánh nảy lên từng hồi, đường thẳng song song trên điện tâm đồ chậm rãi biến thành những đường gấp khúc.
Ba Tôn mừng đến phát khóc, run rẩy ôm lấy vợ mình.
Bác sĩ nhìn về phía Lạc Tử Khanh đang quỳ gối bên giường bệnh, không ngừng hô to hai tiếng kỳ tích.
Thật sự là kỳ tích! Sức mạnh của tình yêu đã làm nên kỳ tích! Chính tình yêu của cậu đã hồi sinh cô ấy!
Lạc Tử Khanh chỉ yên lặng tựa đầu lên mu bàn tay cô, khuôn mặt đẹp đẽ nở một nụ cười yếu ớt.
Cảm ơn em đã không rời bỏ anh.
Anh yêu em, Tôn Giai Oánh.
(HOÀN CHÍNH VĂN)..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...