Có chuyện lớn xảy ra, vậy nên những đại lão cũng không dám giữ Lạc Tử Khanh lại.
Lạc Tử Khanh, tôi không phải là nơi để anh phát tiết dục vọng mỗi khi cần!!!
Tôn Giai Oánh tức điên hết cả người, cô đang nằm ngủ ngon lành thì bị thân thể cao lớn của người đàn ông đè lên, môi bị hôn đến sưng tấy, miệng tê dại.
Lạc Tử Khanh bị lời nói của cô làm cho hoảng hốt, hắn run người, khuôn mặt trắng bệch.
Không, không phải...
Hắn lắp bắp không nói lên lời.
Tôn Giai Oánh mạnh tay chà sát môi mình, vành mắt hồng lên mà trừng hắn, khó chịu mà hét lên:
Cút đi!!!!
Hắn bị chiếc gối đập thẳng vào mặt.
Mắt Lạc Tử Khanh rớm nước, hắn không phải như thế, hắn chỉ là, chỉ là không thể giữ bản thân khi nhìn thấy cô, giống như bị nghiện mà muốn thân cận gần gũi với cô, nhìn thấy cô đau đớn lòng hắn cũng thắt lại.
Hắn, không hề coi cô là nơi để phát tiết dục vọng, hắn làm sao nỡ cơ chứ...
Lạc Tử Khanh quỳ hai gối xuống sàn nhà, bờ môi bị hắn cắn đến bật máu, trong lòng hắn nảy sinh sự ác độc chưa từng có, nếu bây giờ hắn bẻ gãy luôn nó, có phải bảo bối sẽ tin lời hắn nói không?!!!
Hắn tăng thêm lực đạo ở tay, ngay khi đôi mắt hắn vằn lên từng tơ máu, thì Tôn Giai Oánh mới sợ hãi hét lên:
Tử Khanh, anh muốn làm gì vậy?!!!
Cô không thể tưởng tượng được mà trợn to mắt nhìn hắn, người rướn lên phía trước mà nắm chặt lấy tay hắn, nghiến răng nói:
Anh bị điên à?!!!
Đột nhiên bị thân thể nhỏ nhắn ôm chầm lấy đầu, chóp mũi là hương thơm cơ thể của cô gái nhỏ, Lạc Tử Khanh ngẩn người.
Hắn nắm lấy cánh tay trắng muốt đang vòng qua cổ mình, chậm rãi tiến đến gần rồi bò lên giường.
Oánh Oánh, thật sự, thật sự là anh không thể kiềm chế nổi phản ứng sinh lí của cơ thể khi ở bên cạnh em, cả trái tim và thân thể của anh đều thuộc về em, anh nghĩ, nếu làm vậy thì em sẽ không tức giận nữa...
Nếu không phải Tôn Giai Oánh, cả đời này Lạc Tử Khanh sẽ chỉ sống trong máu tươi và giết chóc!
Trái tim Tôn Giai Oánh như bị bóp nghẹn lại, vừa nãy cô nói có chút quá mức, thế nhưng cô thật sự sợ hãi hắn sẽ càng ngày càng quá ra, chìm đắm trong tình dục khiến hắn tổn hại cơ thể, không thể tiết chế được bản thân nữa!
Cô khẽ cười, tay nhỏ sờ lên lồng ngực bóng loáng rắn chắc của hắn, cảm nhận được thân thể hắn đang cứng lại.
Nếu mà anh bị phế đi, em sẽ tìm người khác có thể thỏa mãn cho bản thân!
Hơi ấm phả vào vành tai trắng nõn, Tôn Giai Oánh giống như tiểu yêu tinh mà đè bộ ngực căng tròn của mình lên cánh tay hắn.
Lúc đấy anh có vui không? Hả?!!!
Vừa nãy để ý kĩ cô mới biết là hắn trúng thuốc, trên mặt hắn không hề có bất cứ sự khác thường nào, thế nhưng thân thể lại nóng hầm hập, hơi thở cũng dồn dập rối loạn.
Cô từng bị người ta tính kế một lần rồi nên biết rõ lúc này sẽ khó chịu như thế nào!
Nhẹ hôn lên đôi mắt hơi đỏ của hắn, bàn tay nhỏ bé lột cái áo choàng tắm ra, chậm rãi mơn trớn cơ bụng cân xứng xinh đẹp của hắn, miệng nhỏ cũng cúi xuống ngậm lấy hạt đầu nhỏ trước ngực hắn, day day liếm mút đủ các kiểu.
Lạc Tử Khanh bị trêu chọc đến đỏ bừng mắt, hắn cởi áo trên của cô ra, cách áo lót mà xoa nắn bộ ngực đầy đặn mềm mại.
Hắn thở dốc, không kiềm lại được mà lần tay xuống phía dưới của cô.
Đốt ngón tay nóng bỏng thô ráp đã vén dọc theo chiếc quần lót, chậm rãi khiến người khó có thể phát giác mà xâm lấn vùng đào nguyên làm người ta tê dại cả xương cốt.
Lòng ngón tay ấm áp đầu tiên là ở chung quanh nhẹ nhàng tìm một vòng, sau đó mới cẩn thận di chuyển về mật hoa ướt át kia.
Tôn Giai Oánh không nhịn được mà kẹp đùi lại, chiếc cổ trắng nõn cũng bị hắn chăm chú gặm cắn, sau đó dần trượt lưỡi xuống bộ ngực cao ngạo đang run run đứng thẳng của cô, hắn hết mút rồi lại cắn liếm, để lại vô số dấu hôn chói mắt lên cơ thể trắng ngần của cô.
Thân thể mềm mại mảnh mai của cô run run mà dựa ở trong lòng hắn, khó kìm nén mà nức nở nghẹn ngào, nhỏ bé đến gần như không thể nghe thấy được nhưng lại khiến trái tim của người đàn ông run rẩy, làm cho hắn càng muốn khi dễ cô, làm tất cả chuyện xấu đối với cô.
Hắn cho một ngón tay vào đào nguyên nhỏ chật hẹp, dịu dàng mà trêu đùa hai cánh hoa đã bị ướt nhẹp.
Thân thể chưa từng bị khai phá của cô làm sao có thể chống lại được hành động vừa lưu manh vừa dịu dàng của hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, rên lên từng tiếng rên rỉ động tình làm hắn tê dại cả người.
Hắn cúi người xuống, ngực của hai người tì lên nhau, hắn không nhịn được mà thở dài thỏa mãn, khàn khàn giọng:
Bảo bối, yêu em!
Sau đó liền trao cho cô một nụ hôn cháy bỏng.
Lạc Tử Khanh cố nén dục vọng muốn trực tiếp đi sâu vào trong cơ thể của cô, hắn chậm rãi bỏ thêm một ngón tay thon dài dò vào chỗ kín mềm mại, cẩn thận từng li từng tí mà khơi dậy cảm giác cho cô.
Không được, cô còn chưa đủ ướt, nếu cứ tùy tiện đi vào như vậy sẽ làm Oánh Oánh đau.
Tôn Giai Oánh cong người lên, ngực phập phồng kịch liệt, mắt hạnh ướt át mà nhìn hắn.
Lạc Tử Khanh không nhịn được mà lại hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, đầu lưỡi dây dưa quấn lấy nhau, tạo ra vô số tiếng nước dâm mĩ khiến người ta nghe xong liền mặt đỏ chân run.
Đến khi thật sự cảm thấy động nhỏ có thể chưa được thứ to lớn của mình, lúc này hắn liền rút các ngón tay ra, làm trò trước mặt cô mà liếm hết chất lỏng thơm ngọt vào trong miệng, khuôn mặt đẹp đẽ ửng hồng đầy say mê mà nhìn cô.
Oánh Oánh ngọt ngào quá!
Tôn Giai Oánh tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng khuôn mặt hồng nhuận động tình của cô lại khiến hành động này như tiểu mĩ nhân đang nũng nịu giận dỗi, làm cơ thể hắn nóng rực.
Hắn hôn lên má cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm:
Oánh Oánh, anh vào nhé!
Tôn Giai Oánh hơi sợ hãi mà lắc đầu, cô chưa chuẩn bị tinh thần cho việc này, nghe nói là lần đầu của người con gái rất là đau đớn.
Hắn thương yêu mà hôn hôn cả mặt cô, nhẹ giọng an ủi:
Oánh Oánh, không sao, anh sẽ nhẹ nhàng!
Cô nhìn hắn, thấy hắn nhẫn nhịn đến thở gấp thì đau lòng mà xoa mặt hắn, run run gật đầu.
Được sự đồng ý của cô, Lạc Tử Khanh liền chậm rãi đưa thứ thô to đã căng cứng như sắp nổ tung của mình đặt ở lối nhỏ của mật hoa.
Hắn nặng nề thở hổn hển, bàn tay to nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, phía dưới dùng sức một chút, liền thẳng tắp đỉnh đi vào, sau đó hắn lập tức giương mắt nhìn về phía cô, quan sát cẩn thận nét mặt của cô.
Một lát sau, thấy cô không có vẻ đau, mới bắt đầu chậm rãi đưa đẩy ra vào.
Hắn xoa nắn thân thể của cô, khiến cô đạt được đỉnh cao của sự khoái cảm, khiến cô không bị đau đớn dày vò.
"Ưm...!a, ha, aaaaa, vào, vào đi...!khó chịu"
Cơ thể ngọc ngà bị hắn làm cho ửng hồng, đẹp đẽ lại mê người đến cùng cực.
Nghe tiếng rên rỉ yêu kiều như con mèo nhỏ của cô, lúc này hắn mới dám đẩy tiếp thứ thô to của mình vào trong thân thể của cô, hoa môi bị căng ra khiến cho Tôn Giai Oánh vừa ngứa ngày vừa vui sướng.
Hai thân thể cuối cùng cũng kết hợp chặt chẽ với nhau, mật hoa tràn ngập tiểu huynh đệ của hắn, lối nhỏ như có vô vàn cái miệng nhỏ ra sức hút hắn, khiến hắn sảng khoái như muốn bay thẳng lên trời cao.
Tiếng rên rỉ ngọt ngào của người phụ nữ cùng với tiếng gầm trầm khàn của người đàn ông đan xen vào nhau, hai thân thể nóng bỏng dính sát không chừa một kẽ hở.
Đêm còn dài, Lạc Tử Khanh sẽ cho Tôn Giai Oánh một đêm đầu thoải mái và khoái cảm chưa từng thấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...