Phu nhân vừa hỏi như vậy, Lục Chi Chương liền bắt đầu chi chi u-a..aaa u-a..aaa (nói nhăng nói cuội), kỳ thật vừa rồi hắn cũng chỉ là thuận miệng nói khoác, ai ngờ phu nhân lại đột nhiên muốn nghe, vì vậy nhân tiện nói: "Phật tổ phổ độ chúng sinh... Cứu vớt thế nhân..." Nói một cái sọt toàn chuyện không đâu, y hệt tin vỉa hè không đáng một xu.
Phu nhân vừa nghe, tâm lý liền nắm chắc, trong lòng nghĩ: "Lục công tử này quả nhiên là như vậy, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, đem con gái gả cho người như vậy, thật sự không hiểu sau này sẽ sống như thế nào." Chỉ vừa nghĩ đến đây, tâm tư thiết lập quan hệ thông gia liền phai nhạt gần hết.
Lục Chi Chương thấy thế, lập tức có chút sốt ruột rồi, càng sốt ruột càng không ra nói lời, liền bị gạt qua một bên, nhìn xem Thẩm Ngạo cùng phu nhân nói chuyện, có đôi khi tiểu thư cũng chọc vào một câu, rất hòa hợp, hắn lại thành người ngoài cuộc.
Chu tiểu thư hôm nay cao hứng cực kỳ, Thẩm Ngạo này quá hèn hạ, nhưng hôm nay hèn hạ như vậy, nàng rất ưa thích, liền kêu từng tiếng từng tiếng biểu ca, rất thân mật.
Thẩm Ngạo tự nhiên sẽ hưởng thụ điều đó, trong lòng nghĩ: "Biểu ca thật không dễ làm, mỗi ngày đi làm chuyện thất đức trái lương tâm cùng muội muội ngươi, Tiểu Nhược Nhược không được vong ân phụ nghĩa, phải tri ân đồ báo (trả ơn), ừm, dùng cái gì báo đáp đây? Đây là một nan đề, biểu thiếu gia ta không thiếu tiền, còn thiếu lão bà thôi, chỉ là, nam nhân thời đại này đều ưa thích lấy nhiều mấy lão bà, bây giờ hắn đến một người cũng không có, thật sự không được, Tiểu Nhược Nhược lấy thân báo đáp cũng không tệ!"
Càng nghĩ càng lệch ra, Thẩm Ngạo không nhịn được, ngơ ngác cười rộ lên ha ha, Chu Nhược nhìn vào trong mắt, liền hỏi: "Biểu ca cười cái gì?"
Thẩm Ngạo đương nhiên không dám nói ý dâm của mình ra, quá dâm đãng rồi, nói ra sợ là dọa biểu muội chạy mất dép. Vội vàng nói: "Ta nhớ tới một chuyện đáng cười."
Phu nhân liền hỏi: "Tâm tư Thẩm Ngạo nhanh nhẹn nhất, ngươi nói xem, cái gì đáng buồn cười, để cho chúng ta cũng được vui vẻ."
Thẩm Ngạo liền thuận miệng nói câu chuyện cười, trong bụng hắn rất nhiều chuyện cười, dù sao cũng là người của hai thế giới, kiến thức rất rộng, tiện tay vung ra, phu nhân và Chu tiểu thư đã muốn cười đến rất vui vẻ, chỉ là Lục Chi Chương ở một bên ngượng ngùng cười, rất xấu hổ, trong lòng nghĩ: "Biểu ca chẳng những là người tốt, cũng rất có tài ăn nói, nếu ta học được nửa thành bổn sự của hắn, cũng không đến mức nói sai lời." Lập tức lại ảo não, vốn biểu ca chỉ điểm cho mình, đưa lễ cho phu nhân, phu nhân rất vui vẻ, ai ngờ mình lại nói hiểu Phật, kết quả bị phu nhân vạch trần, nếu không phải biểu ca nói chuyện cùng phu nhân, tiểu thư để giải vây thay ta, hôm nay thật sự không biết nên làm như thế nào.
Nghĩ đến, nghĩ đi, càng cảm kích Thẩm Ngạo hơn.
Trọn vẹn qua nửa canh giờ, Thẩm Ngạo mới cáo từ, phu nhân nhân tiện nói: "Thẩm Ngạo nên sớm trở về, nghỉ ngơi một chút, nói không chừng trong đêm nay, lão gia trở về còn muốn tìm ngươi nói chuyện." Liền gọi Chu Nhược đưa hắn đi, Chu Nhược thấy hai mắt Lục công tử tỏa ánh sáng, có chút không tình nguyện, nhưng ngại mẫu thân, vẫn phải đứng dậy.
Thẩm Ngạo và Chu Nhược sóng vai đi ra, Lục Chi Chương đầy bụi đất theo sát ở phía sau, nhìn bóng lưng hai người, một người dáng vẻ thướt tha mềm mại, một người dáng người thon dài, giống như là trời sinh một đôi, trong lòng không nhịn được, sinh ra một ít ghen tỵ, Nhưng sau đó lại nghĩ: "Ta không thể nghĩ biểu ca như vậy, biểu ca là người tốt như thế, ta làm sao có thể dùng bụng tiểu nhân để suy đoán về hắn, Hắn và Chu tiểu thư là biểu huynh muội, tuyệt đối không có cái gì."
Thẩm Ngạo ở phía trước, tự nhiên dừng lại, xoay người ngoắc ngoắc Lục Chi Chương, Chu Nhược cũng dừng lại, ngoái đầu nhìn, trừng mắt, Lục Chi Chương hít vào một hơi, đến hô hấp cũng muốn ngừng lại rồi, Chu tiểu thư thật sự quá đẹp!
Lục Chi Chương bị kích động chạy tới, lại sợ làm Chu tiểu thư mất hứng, con mắt bắt buộc nhìn sang Thẩm Ngạo, ngoan ngoãn nói: "Biểu ca."
Thẩm Ngạo lắc đầu thở dài về hướng hắn: "Tiểu Chương Chương, ngươi thật là..." Nói xong liền chỉ lo lắc đầu.
Lục Chi Chương nhìn thấy, thoáng cái liền khẩn trương lên, trong miệng nói: "Biểu ca, làm sao vậy? Vừa rồi phu nhân tức giận sao? Ai nha, ta thật đáng chết..." Nói xong, hắn lại vụng trộm liếc liếc Chu tiểu thư, chỉ thấy khóe miệng Chu tiểu thư có chút nhếch lên, cười rất ý vị.
Thẩm Ngạo vội vàng nói: "Không trách ngươi, nên trách ta, ta không nghĩ tới, ngươi ngay một điểm Phật học cũng đều không hiểu, nếu không nhất định ta sẽ bảo ngươi từ từ tìm chút ít kinh Phật xem trước, Hiện tại đã tới mức này, hơn phân nửa dì sẽ nghĩ đến ngươi là người không biết che đậy miệng (giữ miệng), chắc là dì sẽ không vui."
Lục Chi Chương vội vàng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ta... Ta..." Hắn nói không ra lời, xem dạng như vậy, nước mắt đều gấp đến độ muốn chảy ra.
Thẩm Ngạo nhân tiện nói: "Tiểu Chương Chương, không nên gấp, chúng ta lại nghĩ biện pháp, Hiện tại, điều khẩn yếu nhất, là ngươi nhanh nghiên cứu kinh Phật, phải cho dì lau mắt mà nhìn."
Lục Chi Chương vội vàng nói: "Đúng, đúng, ta sẽ kêu người đi mua bản sao kinh Phật, nhất định phải từ từ đọc."
Thẩm Ngạo lắc đầu: "Tiểu Chương Chương à, ngươi không nghe hiểu ý của ta rồi, cho dù hiện tại ngươi học kinh Phật, có làm được cái gì? Phật gia chí lý, ngươi há có thể một hai ngày tham ngộ được, ngươi phải đi cách khác."
Lục Chi Chương nhăn nhó liếc nhìn Chu Nhược, nói: "Biểu ca chẳng lẽ là lại có biện pháp rồi?"
Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, nói: "Biểu ca vô tư giúp ngươi, chẳng lẽ còn bỏ dở nửa chừng sao? Ngươi xem, biểu muội ta kỳ thật là có một chút hảo cảm đối với ngươi, cho nên ngươi càng phải cố gắng."
Chu Nhược trừng mắt liếc Thẩm Ngạo, khuôn mặt nghiêng sang một bên, thành ra ánh mắt rất sắc, trong lòng nói: "Ở trước mặt ta, hắn lại dám nói chuyện ma quỷ!" Chỉ là nhìn bộ dạng hắn đùa giỡn Lục Chi Chương, xác thực rất thú vị, Liền mỉm cười, tiếp tục sống chết mặc bây.
Trong lòng Lục Chi Chương mừng rỡ, nhìn về phía Chu Nhược, thấy khuôn mặt nàng ửng đỏ, trong lòng nghĩ: "Biểu ca nói chuyện quá trực tiếp, sao có thể nói lời như vậy ở trước mặt Chu tiểu thư, Chu tiểu thư thẹn thùng đây này! Ai da, nếu như theo lời biểu ca nói, Chu tiểu thư thật sự có một chút tình ý đối với ta, ta xác thực nên càng cố gắng hơn nữa." Nhân tiện nói: "Biểu ca, ngươi nói đi, mặc kệ biện pháp gì, ta đều chiếu theo lời của ngươi đi làm, chỉ cần có thể để cho bá mẫu vui vẻ, cho dù tiểu sinh liều tính mạng cũng đáng."
Thẩm Ngạo cười nói: "Đơn giản thôi, ngươi nên đi bảo người thu mua các loại kinh Phật như là Chân ngôn tông, Kim Cương đỉnh tông, các loại linh tinh... đến, đây là Mật tông Đại Thừa Phật Pháp. Dùng sự huyền bí của mật tông, cứ nhồi nhét vào đầu, không truyền thụ lịch sự, tùy ý dạy và học, sẽ không thể hiểu, vì nó vô cùng huyền diệu, nhưng đọc qua loa như học vẹt thì không ai bắt bẻ gì được. Ngươi từ từ nghiên cứu, chính là hiểu đôi câu vài lời trong đó, há không thể khoe khoang ở trước mặt dì? Kim Cương Kinh đọc lúc bình thường có ý nghĩa gì, đó là bắt chước lời người khác, người thiên hạ này, ai cũng có thể nói ra một hai điều chí lý. Nhưng Mật tông Đại Thừa Phật Pháp lại bất đồng, nếu ngươi ở trước mặt phu nhân nói ra một ít phật lý Mật tông, dì vừa nghe thấy, cảm giác chưa từng nghe nói qua cái kia, sẽ rất hào hứng nghe, có phải không? Vừa nghe xong, lại rất phù hợp với phật lý, làm người tỉnh ngộ, có phải không? Bởi vậy, nàng còn không coi trọng ngươi sao?"
Lục Chi Chương liên tục gật đầu, biểu ca quá thông minh, kiến thức rộng rãi!
Chỉ là, Mật tông là cái gì? Chưa từng nghe nói qua! Nhưng vừa nghe danh tự, chỉ biết nhất định là rất khó lường, Biểu ca nói không sai, kinh Phật tầm thường nhìn cũng không hữu dụng, ai cũng có thể nói ra một đôi lời, muốn học đến cao thâm, phải khác với người, tốt, liền học Mật tông Đại Thừa Phật Pháp.
Chỉ là cái Mật tông Đại Thừa Phật Pháp này đi nơi nào mua đây?
Thẩm Ngạo nhìn thấu tâm tư Lục Chi Chương, nói: "Loại kinh văn này rất khó mua được, nhưng thành Biện Kinh có rất nhiều người, chỉ cần ngươi chăm chỉ đi hỏi thăm, nói không chừng có thể tìm được, nhớ mua vài quyển về đọc."
Lục Chi Chương gật đầu: "Biểu ca, ngươi yên tâm, cho dù là hao phí nhiều tiền hơn nữa, ta cũng phải mua về để từ từ nghiên cứu."
Thẩm Ngạo rất vui mừng, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: "Biểu ca lại lập tức phải đi Quốc Tử Giám đọc sách rồi, sau này có lẽ là phải dựa vào chính Tiểu Chương Chương ngươi, phải cố gắng, cố gắng lên!"
Lục Chi Chương thề thốt nói: "Biểu ca, ta sẽ cố gắng, Còn có..." Hắn dùng hết dũng khí nhìn về phía Chu Nhược: "Chu tiểu thư, ta nhất định sẽ làm cho bá mẫu cao hứng, nhất định phải cưới ngươi vào Lục gia chúng ta."
Chu Nhược giận dỗi nói: "Ai muốn đi vào Lục gia? Không nên nói bậy."
Lục Chi Chương rất xấu hổ, trong lòng tự an ủi: "Không có chuyện gì, Chu tiểu thư chỉ là thẹn thùng, đang ở trước mặt biểu ca, đương nhiên chỉ có thể nói như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...