Kiều Thê Như Vân

Thanh âm tên thư sinh kia mang theo vẻ chất vấn, bao hàm khuất nhục và tức giận.

Vân Vân nhìn thư sinh kích động, nước mắt sương mù che chắn con mắt, khóc ròng nói: "Trịnh công tử, ngươi không nên hỏi, được không?"

Thư sinh kia dừng nửa ngày để suy nghĩ, trên mặt có vẻ không đành lòng, ngữ khí mềm nhũn ra, thấp giọng nói: "Vân Vân, ngươi... Ai..., người kia là ai? Hắn... Hắn lại ở phía trong phòng riêng của ngươi làm ra bức họa hạ lưu như vậy... Đây là cái gì?" Thư sh kia cất bước đi về hướng vách tường, thì thào thì thầm: "Đinh Hương cười yêu kiều vô hạn, lời nói mềm, thanh âm thấp, ta chưa từng quen. Không giày, chân sớm bị gió đông thổi tan. Người gầy, trời mặc kệ...... Hừ, người này quá làm càn, Vân Vân, hắn là ai?"

Vân Vân có lẽ là thấp giọng thút thít nỉ non, tiếp tục sâu kín nói: "Công tử không hỏi có được không?"

Thư sinh nhìn Vân Vân mang theo vô tận bi thương mặt, đành phải thở dài một tiếng, nói: "Vân Vân... Ngươi khổ cực, đáng tiếc ta chỉ là một thư sinh... Một ngày kia, nếu Trịnh Thơ ta thi đậu công danh, nhất định phải cho ngươi một thân phận."

Vân Vân vội vàng nói: "Trịnh công tử không cần nói nữa rồi, Vân Vân đã là tàn hoa bại liễu, nào có phúc phận như vậy."

"Thì ra người này gọi là Trịnh Thơ" Thẩm Ngạo hừ lạnh một tiếng trong lòng.

Còn không đợi Thẩm Ngạo tiếp tục nghĩ, Trịnh Thơ lại là nói: "Vân Vân, mặc kệ hiện tại ngươi như thế nào, tương lai, một khi Trịnh Thơ ta đắc chí, tuyệt đối không để cho ngươi tiếp tục ở đây chịu khổ."

Vân Vân làm như bị cảm động, thấp giọng nỉ non nói: "Công tử... Vân Vân, Vân Vân thực xin lỗi ngươi..."

Trịnh Thơ nhân tiện nói: "Không cần phải nói nữa, chuyện này... Liền coi như không phát sinh qua! Vân Vân, ngâm cho ta ấm trà được không nào?"

Trong lòng Thẩm Ngạo muốn phun máu, tên Trịnh Thơ này bị đeo nón xanh (cắm sừng!), lại vẫn có tâm tư uống trà, da mặt quá dầy, vậy mà còn hơn cả mình.

Vân Vân liền khập khiễng đi cho châm trà Trịnh Thơ, Thẩm Ngạo từ đáy giường nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy làn váy kia chập chờn, lộ ra một ít đoạn chân dài trắng muốt, rất là động lòng người, không tự chủ được mà nghĩ đến việc điên cuồng đêm qua, một đôi chân kia để trên hai vai của mình, nương theo thanh âm nũng nịu mà liên tục rung động...

Vừa tưởng tượng cái này, tiểu tướng công kia lại nhô lên rồi, rất tốt.


Trịnh Thơ nhấp một ngụm trà, vờ không để ý đến chuyện đêm qua chuyện phát sinh của Vân Vân, ôn hòa nói: "Vân Vân, ngươi nhìn thơ ta làm có được không?"

Vân Vân thấp giọng trầm ngâm, nói: "Tốt, rất tốt."

Lúc Vân Vân nói chuyện có chút chần chờ, Thẩm Ngạo nghe vào trong tai, lập tức cảm giác ra Vân Vân nói những lời này là trái lương tâm, không khỏi đắc ý nghĩ: "Vân Vân nhìn thơ của bổn công tử, lại nhìn Trịnh Thơ này vẽ vời vớ vẩn, chỉ sợ đã cảm thấy thi từ của hắn đần độn vô vị."

Trịnh Thơ tiếp tục nói: "Mấy ngày nữa ta muốn cùng mấy người cùng trường đi ra bên ngoài thành, Trình Huy công tử cũng sẽ đi, đến lúc đó, có thể hướng hắn lãnh giáo chút học vấn, Vân Vân, có khả năng mấy ngày nữa ta không thể tới gặp ngươi."

Vân Vân nhân tiện nói: "Trịnh công tử đã cùng bạn học cùng trường đi du ngoạn, trên người nhất định phải mang theo chút tiền, chớ lại để cho bạn cùng trường chế nhạo." Nàng đi đến đầu giường, nơi để hộp trang điểm, một lát sau, xoay người đem một vật giao cho Trịnh Thơ, nói ra: "Hai mươi quan tiền này, Trịnh công tử thu lấy, một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, nhưng cũng sẽ bị người xem nhẹ."

Trịnh Thơ rất kích động nói: "Vân Vân, ngươi đối đãi ta thật tốt."

Vân Vân bắt đầu nức nở nghẹn ngào nói: "Trịnh công tử... Ta... Ta..." Nàng lại nói đến một nửa, liền dừng lại.

Thẩm Ngạo giận dữ, quá vô sỉ rồi, thì ra người gọi Trịnh Thơ này chính là tiểu bạch kiểm, lại muốn nữ nhân lấy tiền cho hắn.

Thẩm Ngạo tâm phiền ý loạn mà nghĩ, đồng thời nghe ra một ít động tĩnh, hai người làm như tại vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Oa, quả thực chính là không để tiểu lang quân kim cương bất hoại vào mắt, Thẩm Ngạo giận dữ, cười lạnh một tiếng, liền từ dưới giường chui ra, cười lạnh nói với bọn hắn: "Ha ha, không thể tưởng được Vân Vân trong phòng còn có khách quý..."

Hắn cởi bỏ bờ mông, thân thể trần chuồng, không ngượng ngùng chút nào mà đi tới, tiểu tướng công kia treo phía trước, dao động trái phải, rất có bộ dáng kim cương tùy thời trừng mắt lên.

Trịnh Thơ và Vân Vân, thân thể hai người vốn là muốn gần sát rồi, đang muốn ôm nhau cùng một chỗ nói chút ít lời tâm tình, Thẩm Ngạo đột nhiên xuất hiện, lại làm cho hai người lập tức kinh ngạc.

Trịnh Thơ quay người lại, chứng kiến Thẩm Ngạo từ đáy giường chui đi ra trần truồng, lập tức minh bạch cái gì, trong đôi mắt kia hiện lên một tia nổi giận, một đôi mắt gắt gao nhìn thẳng nam nhân vô liêm sỉ cởi bỏ bờ mông, không tự giác, thân thể cũng tách ra khỏi Vân Vân chút ít.


Vân Vân cũng kinh ngạc, mới vừa nói đến chỗ động tình, đúng là thiếu chút nữa đã quên rồi Thẩm Ngạo dưới giường, lúc này xem Thẩm Ngạo đi ra, đã là hoa dung thất sắc, vừa thẹn lại chua chát, nhớ tới đêm qua bị khuất nhục, từng giọt nước mắt liền chảy xuống trên gương mặt.

Thẩm Ngạo chắp chắp tay về hướng Trịnh Thơ: "Không biết cao tính đại danh vị huynh đài này, cũng là bằng hữu Vân Vân nhà của ta sao? Thật tốt, bằng hữu Vân Vân chính là bằng hữu Thẩm Ngạo ta."

Thẩm Ngạo cởi bỏ bờ mông, thoáng cái ngồi vào trên ghế bên cạnh bàn bát tiên mỉm, cười mà đem con mắt rơi vào trên người Vân Vân, thấy nàng thẹn thùng cúi thấp đầu, trong lòng nghĩ: "Xem ra tiểu Vân Vân còn cần chút ít thời gian để tiếp nhận ta, khá tốt, hôm nay ca ca chui vào tại dưới giường, nếu không cứ để cho nàng làm đông làm tây cùng cái tên họ Trịnh này, bổn công tử lỗ lớn, ừm, trước tiên phải đuổi tên tiểu bạch kiểm họ Trịnh này đi rồi nói sau."

Kỳ thật Trịnh Thơ cũng không tệ lắm, mày kiếm mắt to, toàn thân lộ ra vẻ nho nhã, chỉ là so với Thẩm Ngạo, có lẽ hay là kém một chút, chỉ là hiện tại Thẩm Ngạo hơi có chút không quá lịch sự, cởi bỏ bờ mông, trên thân không có chút quần áo nào.

Cởi bỏ liền cởi bỏ, ai thích xem thì xem, ở trước mặt Vân Vân, dù sao đã đối đãi như vợ chồng rồi, cũng không có cái gì đáng để xấu hổ, về phần tên Trịnh Thơ này, ha ha, lộ ra tiểu tướng công khỏe mạnh như thế, hắn có sao? Có sao? Có sao?

Trịnh Thơ giận tím mặt, con mắt đều như phun ra lửa, cả giận nói: "Xin hỏi huynh đài là ai?"

Thẩm Ngạo nhàn nhã ngâm nga nói: "Chính là giám sinh Thẩm Ngạo, thật sự là làm cho Trịnh huynh chê cười, Vân Vân nhà của ta tiểu không hiểu quy củ lắm, phòng quá mất trật tự, chậm trễ khách nhân."

Thẩm Ngạo một mực chắc chắn, Trịnh Thơ là khách nhân của hắn, mà hắn, tự nhiên tự cho mình là chủ cái nhà này, mà nhà thì dùng nam làm chủ nhân, mẹ ơi, hắn đương nhiên là nam chủ nhân, có khách nhân tại nhà người ta cởi bỏ bờ mông sao?

Trịnh Thơ nổi trận lôi đình, nhưng vừa nghe đến danh tự Thẩm Ngạo, lại lập tức ngây dại, không nhịn được mà nói: "Ngươi chính là Thẩm Ngạo "

Danh tiếng Thẩm Ngạo quá mức kinh người, thân là một người Thái Học sinh, làm sao có thể chưa nghe nói qua đại danh Thẩm Ngạo.

Trịnh Thơ liếc nhìn Vân Vân hai tay cầm lấy váy, cúi đầu không nói, trong lòng nghĩ: "Hắn chính là Thẩm Ngạo, đúng rồi, người này anh tuấn như thế, lại có tài học đỉnh cao, ẩn ẩn có thể trở thành đệ nhất thiếu niên tài tử danh tiếng Biện Kinh, chẳng lẽ Vân Vân đã động tình rồi, bởi vì nàng ái mộ hắn, cho nên..."

Hắn nghĩ như vậy, lòng bắt đầu lập tức chua xót, nhìn bộ dạng Vân Vân cúi đầu, nước mắt đều nhanh muốn đi ra, hắn vốn là còn tưởng rằng Vân Vân bị người bức bách, nhưng khi nhìn Thẩm Ngạo mang hình dáng này chạy ra khỏi gầm giường, trong lòng liền dao động, càng thêm kiên định nghĩ: "Đúng rồi, Vân Vân yêu nhất từ khúc(thi từ và ca nhạc), đồ cổ, dùng Thẩm Ngạo năng lực mới có thể, ta làm sao có thể bằng hắn."


Trịnh Thơ nhìn nhìn một nắm tiền dẫn trong tay, đây là Vân Vân vừa tặng cho hắn, giờ phút này xem ra, cái đống tiền dẫn này như một cái chùy lớn, mãnh liệt trùng kích vào tự ái của hắn, thật sự vô cùng xấu hổ.

"Thẩm Ngạo này, nghe nói là cháu ngoại trai Kỳ Quốc công, thân phận cao quý, eo quấn bạc triệu, ta chỉ là thư sinh nghèo túng, Vân Vân đưa những số tiền này cho ta, chẳng lẽ là muốn đuổi ta sao?"

Hừ Trịnh Thơ đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn thẳng Thẩm Ngạo, dáng người Thẩm Ngạo vừa đúng, tuy hơi có vẻ trắng một ít, nhưng cơ thể phân bố cũng rất hợp lý, tiểu tướng công dưới háng nửa treo ở bên trong bầu trời, thật sự là to lớn."Tốt, một đôi gian phu dâm phụ, ta là người đọc sách thanh bạch, sao có thể muốn tiền của dâm phụ?" Trịnh Thơ cười lạnh một tiếng, không hề nhìn Thẩm Ngạo, ánh mắt rơi vào trên người Vân Vân, xé nát tiền dẫn, nhe răng cười nói: "Vân Vân cô nương, ha ha, ngươi cảm thấy thẹn với ta sao? Là muốn đuổi ta đi sao? Trịnh Thơ nói cho ngươi biết, Trịnh mỗ tuy là người nhà nghèo, nhưng lại là người thanh bạch, là đã đọc qua sách thánh hiền, số tiền này, ta khinh thường, không muốn, cáo từ."

Trịnh Thơ dứt lời, xoay người rời đi.

Vân Vân thoáng cái luống cuống, muốn kéo lấy ống tay áo hắn, ai ngờ Trịnh Thơ đi quá mau, đúng là thoáng cái làm cho nàng trượt tay, ngã xuống đất.

Thẩm Ngạo nhanh tay lẹ mắt, động cái liền như thỏ, chạy tới chặn ngang đỡ lấy Vân Vân, hảo tâm nói: "Vân Vân cô nương chú ý một chút."

Vân Vân giờ phút này bị Thẩm Ngạo ôm ngang, chứng kiến thân ảnh Trịnh Thơ đã biến mất tại bên ngoài cửa phòng, hai mắt đẫm lệ đều mông lung rồi, nằm ở trong ngực Thẩm Ngạo, thấp giọng khóc lóc, nước mắt ròng ròng.

Thẩm Ngạo vỗ vỗ lưng nàng, rất vô sỉ nói: "Vân Vân đừng khóc, đừng khóc, Trịnh công tử đi rồi, Thẩm Ngạo ở chỗ này đây."

Vân Vân nức nở nghẹn ngào nói: "Ngươi... Ngươi..." Nàng nói không ra lời, nàng cũng không biết vì sao, đối với Thẩm Ngạo lại không sinh ra được oán hận, tất cả việc này không trách được ai, là nàng và Thẩm Ngạo đánh bạc, là nàng nguyện ý đánh bạc chịu thua, là nàng uống rượu rượu, hôm nay...

Nàng đã không thể nghĩ tiếp, ánh mắt ngạc nhiên phát hiện, đầu của mình lại vẫn chôn ở ngực Thẩm Ngạo, cái ngực này rất rắn chắc, có một loại khí tức vững vàng, nàng lập tức luống cuống, tay hơi cong, phát hiện mình chộp vào chỗ trơn bóng gì đó, mềm, rất có độ co dãn.

Đổ mồ hôi, là bờ mông Thẩm Ngạo.

Nàng nhất thời lại chân tay luống cuống, bắt đầu giãy dụa, vội vàng nói: "Trầm công tử, xin thả ta ra."

Thẩm Ngạo cũng không thả, bá đạo nói ra: "Không được, nếu như Vân Vân cô nương lại lảo đảo ngã xuống đất thì làm sao bây giờ? Tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, nếu không chú ý để ngươi bị thương, tội Thẩm Ngạo có thể to lắm, vì để an toàn..., có lẽ là nên ôm thật chặt, càng làm Thẩm Ngạo an tâm."

Cái này nói rất đúng, rất chí lí, rất hùng hồn như thể đúng rồi, trên đời này, người vô sỉ nhất chỉ sợ không còn ai người nam nhân trước mắt này.


Vân Vân nhất thời ở vào tình thế cấp bách, lại phát giác phần eo của mình bị vật cứng đẩy đẩy, có một cảm giác như bị lửa nóng thiêu đốt, nàng há có thể không biết đây là cái gì? Không nếm qua thịt heo, vẫn chứng kiến heo chạy trên đường, huống chi cái thịt heo này, đêm qua nàng đã ăn rồi.

Vân Vân thẹn thùng khó nhịn nói: "Trầm công tử, van ngươi, buông ra ta được không?"

Thẩm Ngạo dường như đang do dự, hỏi: "Ngươi không biết ngươi rất dễ bị ngã sao?"

Đối mặt với lời nói như vậy, Vân Vân còn có thể nói cái gì, mắt rưng rưng nước mắt nói: "Không ngã."

"Được rồi." Thẩm Ngạo lưu luyến mà nâng nàng dậy, buông tay ra, nhưng thân thể lại cơ hồ dán vào người nàng.

Vân Vân có vẻ rất bối rối, bị thế công vô liêm sỉ của Thẩm Ngạo làm nhiễu loạn chú ý, sự tình bị Trịnh Thơ bỏ rơi đều đã quên, sau khi đứng dậy liền quay mặt đi, nói: "Trầm công tử, cầu ngươi mặc quần áo vào được không?"

Đổ mồ hôi, bây giờ Thẩm Ngạo mới phát hiện, mình giống như một mực không mặc quần áo vào, quá bi kịch, chỉ là như vậy thật ra vô cùng mát mẻ, hắn cười cười, nói: "Thẩm Ngạo tuân mệnh."

Thẩm Ngạo lại đi tìm quần áo của hắn, lại nói, hắn đã mở to mắt, tìm qua đống quần áo mất trật tự kia mấy lần, vốn là nên vứt trên mặt đất mới đúng, chỉ là cuối cùng vẫn không tìm thấy.

Thẩm Ngạo băn khoăn tìm bốn phía một hồi, các chỗ khác đã thu thập sạch sẽ, hiển nhiên trước khi Trịnh công tử tiến đến, Vân Vân đã thu chúng lại.

Thẩm Ngạo buông buông tay, hỏi Vân Vân nói: "Tiểu Vân Vân, quần áo của ta đâu rồi?"

Sắc mặt Vân Vân một túng quẫn, không dám nhìn hắn, giờ phút này tâm tình của nàng cực kỳ phức tạp, nghĩ đến việc hoang đường đêm qua, lại nghĩ tới thân ảnh Trịnh công tử kiên quyết mà đi, còn có Thẩm Ngạo, người vô liêm sỉ cởi bỏ quần áo ở bên cạnh, Vân Vân nhất thời hoảng hốt, thấp giọng trả lời: "Tại chỗ nệm đó!."

Thẩm Ngạo tùy tiện gật gật đầu, đi về hướng giường chiếu, lúc này nếu là có điếu thuốc thì tốt rồi, thổi vòng khói, cảm nhận lại dư vị hôm qua, ha ha, thống khoái.

Hắn đi đến trước giường, vừa sờ vào, lập tức cảm giác được mùi thơm ngát, Thẩm Ngạo vén chăn lên, quả nhiên thấy tất cả quần áo của mình bị nhét ở chỗ này, cầm lấy một kiện áo choàng ngắn, đang muốn mặc vào, lại nghe thấy ngoài cửa có một thanh âm nói: "Vân Vân muội muội, mới vừa rồi là làm sao vậy? Vì sao Trịnh công tử vội vã bước thẳng đi?"

"Tỷ tỷ... Không..." Vân Vân nóng nảy, còn chưa chờ nàng đi ra bên ngoài ngăn người lại, cái bức rèm che kia đã bị xốc lên, một tiểu mỹ nhân đẫy đà từ từ dạo bước tiến đến, tiểu mỹ nhân kinh ngạc xem xét, trước giường có một người nam nhân, cởi bỏ quần áo, thân thể uốn éo...

Gò má tiểu mỹ nhân này lập tức ửng hồng, gắt một tiếng: "Oan nghiệt, Vân Vân đúng là ẩn dấu một nam nhân." Nói xong liền rời khỏi bức rèm che, đi ra bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận